Chương 251: Tập hai hoàn thành
Lý Thanh Tuyền ở trên đảo Huyền Không nói: "Phượng Hoàng là của ta!"
Trương Minh Hiên xoay người xem thường: "Bộ phim này là của ta!"
Tấn Dương kêu lên: "Hoàng thúc, hoàng thúc, con muốn xem nữa."
Trương Minh Hiên cười nói: "Được, tiếp tục xem!"
Tập thứ hai bắt đầu. Mở đầu là đại hội các phái tại Côn Lôn, đàm phán xem thần khí thuộc về ai. Mấy đại chưởng môn đều có tâm tư riêng.
Trong một môn phái võ lâm tại Đại Đường, một vị kiếm khách đang xem Hoa Thiên Cốt lẩm bẩm: "Nhìn bộ dáng này xem ra Côn Lôn mới là người đứng đầu các phái. Vả lại Côn Lôn bình thường thần bí vô cùng, giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, phù hợp với tác phong của người đứng đầu. Thục Sơn ngược lại, toàn xuất hiện chỉ như môn phái bình thường. Lần sau độ tiên môn, ta sẽ lựa chọn Côn Lôn."
Không ít nhân sĩ võ lâm đang xem đều có vẻ mặt khác nhau, vị trí của Côn Lôn trong lòng không tự giác tăng lên một bậc.
Bạch Tử Họa muốn đột phá thập trọng thiên, ngăn cản Sát Thiên Mạch cướp đoạt thần khí, đại khai sát giới. Hắn đột nhiên tiến vào ảo cảnh, vào lúc này Nghiệm Sinh thạch đột nhiên xuất hiện dị tượng, Bạch Tử Họa hiểu rằng, sinh tử kiếp của mình đã xuất hiện, vì thế mang theo Nghiệm Sinh thạch đi xuống núi thăm dò.
Bên trong tòa miếu đổ nát, Hoa Thiên Cốt kinh ngạc vui mừng nhìn Bạch Tử Họa kêu lên: "Thượng tiên! Thượng tiên!"
. . .
Đông Phương Úc Khanh: "Ta không đi, ta sẽ không rời khỏi nương tử của ta."
Bạch Tử Họa: "Nương tử ư?"
Hoa Thiên Cốt vội vàng giải thích: "Không phải… không phải, con không phải là nương tử của hắn."
Đông Phương Úc Khanh vò đầu nói: "Sao lại không? Chỉ là chưa thành thân mà thôi, còn thiếu hôn lễ do cha mẹ chủ trì… "
Bên trong thư viện tại thành Trường An, Trình Xử Mặcbực mình nói: "Mẹ cái tên Đông Phương Úc Khanh này cũng chẳng phải người tốt."
Trình Xử Lượng gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Trong một căn phòng, một người trẻ tuổi ánh mắt sáng lên lẩm bẩm: "Cách này không tệ, từ ngày mai trở đi ta sẽ gọi Đông Mai là nương tử."
Trong một tửu lâu, một người trung niên lắc đầu cười nói: "Da mặt tên Đông Phương Úc Khanh này thật là dày!"
Một lão giả bên cạnh dường như có điều suy nghĩ: "Tên Đông Phương Úc Khanh này cũng không phải người đơn giản!"
Người trung niên ngạc nhiên nói: "Không phải hắn chỉ là một thư sinh thôi sao?"
Mấy người bên cạnh đều tò mò nhìn lão giả, lão giả nói: "Dị Xảo các là hắn nói cho Hoa Thiên Cốt biết, buồn cười là nhờ vào mấy cây củ cải lại có thể tiến vào Dị Xảo các, Dị Xảo quân còn hết sức khoan dung với nàng."
Một thanh niên bên cạnh tiếp lời: "Có thể bởi vì nàng là sinh tử kiếp của Bạch Tử Họa!"
Lão giả nói: "Có lẽ vậy!"
Trên đỉnh Côn Lôn, ánh mắt Khương Chí Hoa như phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nương tử! Vì cái gì cái này và cái mà ta biết lại không giống nhau?"
Bàn tay nhấn vào không trung một cái, trong không trung lập tức vang lên một tiếng hét thảm: "Chưởng môn sư bá tha mạng! Con không kiên trì được nữa, đều là do tiểu sư muội kêu con diễn mà!"
Khương Chí Hoa hừ lạnh một tiếng, thu tay lại để sau lưng.
Trên màn hình trong di động, Hoa Thiên Cốt đang ngủ say bên trong ngôi miếu đổ nát, Đông Phương Úc Khanhnằm ngủ ở ngoài miếu. Bóng dáng của Bạch Tử Họa chợt lóe lên, xuất hiện trong miếu, yên lặng nhìn Hoa Thiên Cốt đang ngủ say. Ngón tay làm ra một cái kiếm chỉ, trên trán Hoa Thiên Cốt xuất hiện hình ảnh kiếm tuyệt vọng to bằng một lóng tay.
Người xem tập trung tinh thần, phát cáu nhìn Bạch Tử Họa, miệng nói thầm: "Đừng giết! Đừng giết!" Tuy trong lòng biết nàng sẽ không gặp phải chuyện không may, nhưng vẫn nhịn không được mà lo lắng cho Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt nhắm mắt nhưng hơi hé miệng cười cười.
Sắc mặt Bạch Tử Họa thay đổi vài lần, cuối cùng thu tay lại, kiếm tuyệt vọng cũng biến mất. Hắn xoay người bay ra khỏi miếu.
Tất cả người xem đều thở phào, cười vui vẻ.
Sau khi Bạch Tử Họa rời khỏi, nước mắt phượng hoàng trên đầu Hoa Thiên Cốt đột nhiên ngưng kết thành thiên thủy thạch, nhờ vào máu của Hoa Thiên Cốt, dần dần biến thành một con tiểu linh trùng, Hoa Thiên Cốt gọi nó là Đường Bảo.
Bạch Tử Họa trở về kiểm tra ghi chép, muốn tìm ra phương pháp giải trừ sinh tử kiếp mà không cần giết chết Hoa Thiên Cốt.
Nhưng tiếc là trong sách cũng không có ghi lại, hắn chỉ có thể tìm tới Đào lão xin sự chỉ giáo. Đào lão đem chuyện sinh tử kiếp của một đồ đệ lão chưa ghi lại nói cho Bạch Tử Họa biết. Bạch Tử Họa hiểu rằng, từ xưa tới nay chưa hề có một người nào tránh được sinh tử kiếp. Đào lão căn cứ vào truyền thuyết nói với Bạch Tử Họa, nếu hắn có thể thu thập đủ thập phương thần khí, đạt được lực lượng Hồng Hoang, may ra có thể phá được sinh tử kiếp. Nhưng thập phương thần khí rất khó mà thu thập đầy đủ, Hoa Thiên Cốt lại càng không thể giết, thành ra sinh tử kiếp của Bạch Tử Họa muốn tránh cũng tránh không được.
Tử Huân si tình với Bạch Tử Họa, nhưng Bạch Tử Họa lại cố tình không muốn tiếp nhận tình cảm của nàng. Nàng thương tâm tuyệt vọng muốn giết hết đàn ông phụ lòng trong thiên hạ cho hả giận. Nàng muốn Bạch Tử Họa hiểu rằng, những kẻ hắn bảo vệ đều là người đáng chết.
Phía trên Tuyệt Nhai, một thân tiên y bay bay, Tử Huân lớn tiếng nói: "Những người mà ta bắt đều là kẻ đáng chết, những kẻ như thế ngươi cũng muốn bảo vệ sao?"
Giọng nói của Bạch Tử Họa truyền tới từ hư không: "Những người này có nên chết hay không đều phải có nguyên do. Tử Huân, tu hành không dễ, đừng vì ra tay giết những người làm mà trở thành đọa tiên!”
Tử Huân nói: "Tu có thành hay không, có trở thành đọa tiên hay không, ta chẳng mảy may để ý chút nào!" Nhìn chung quanh bốn phía nói: "Bạch TửHọa, nếu hôm nay ngươi không đi ra gặp ta, ta liền giết tới khi ngươi phải ra mới thôi."
Vung tay lên, một nam nhân đang lạnh run nằm trên mặt đất đột nhiên bay lên, hắn kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống vực sâu hun hút.
Thân ảnh của Bạch Tử Họa hiện ra trong không trung, nhấc người đang rơi xuống vực lên, đặt hắn lên mặt đất rồi lại bay lên cao. Hai thân ảnh cứ thế bay ra khỏi tầng trời.
Tử Huân ngửa mặt lên kêu: "Bạch Tử Họa, ngươi trở lại đây cho ta!"…
Túy Hoa Lầu, một thanh niên gương mặt bóng loáng đang ôm một nữ tử ăn mặc hở hang, chép miệng nói: "Bạch Tử Họa này thất không biết hưởng thụ, thiếu nữ xinh đẹp như thế thì nên thu!"
Nữ tử nằm trong ngực hắn cười hì hì nói: "Hắn đâu có hiểu tình thù giống như Tôn công tử chứ!”
Tôn công tử cười ha ha nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Trong tửu lâu, một người trung niên tiếc hận nói: "Tử Huân này cũng thật là một người đáng thương!”
Một thanh niên lại cười nói: "Đều nói người trên thế gian đều bị tình làm cho mê muội, thì ra tiên nhân cũng tránh không được!"
Trong hoàng cung, Lý Thế Dân lắc đầu thở dài nói: "Không thương chính là không thương, miễn cưỡng thì không có kết quả."
Trên đường Tây du, Bát Giới khẽ ngâm nga trong cổ họng: "Ta nhớ Thúy Lan."
Tôn Ngộ Không cười khà khà nói: "Tên ngốc này, ngày nào cũng gọi cho nhau, nhìn còn chưa đủ sao?"
Trư Bát Giới bất mãn nói: "Nhìn qua màn hình, dù sao cũng không phải người thật."
Trư Bát Giới ngẩng đầu nhìn về phía Đường Tam Tạng hỏi: "Sư phụ, người đã từng yêu chưa?"
Tôn Ngộ Không lập tức cười ha hả nói: "Tên ngốc, ngươi lần này coi như là hỏi đúng người rồi, sư phụ chẳng những hiểu biết tình yêu, còn từng đùa giỡn con gái nhà lành bị người ta bắt quả tang."
Đường Tam Tạng thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi câm miệng cho ta."
Trư Bát Giới không dám tin nhìn Đường Tam Tạng, thật sự không thể nhìn người qua tướng mạo! Nhìn qua chính là một hòa thượng đường hoàng, thế mà lại đùa giỡn con gái nhà lành.
Trư Bát Giới cảm thán nói: "Sư phụ, đồ đệ phải học tập người rồi."
Đường Tam Tạng xấu hổ, cáu giận nói: "Ngươi cũng câm miệng lại cho ta!" Trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực.
Thiên Đình, Ngọc đế đang xem Hoa Thiên Cốt nhíu mày lẩm bẩm: "Mở đầu đã là sinh tử kiếp? Lại thêm một bộ bi kịch sao?" Cắn răng nói: "Nếu thật sự vẫn là bi kịch, ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Tập hai kết thúc, trên mạng nơi nơi đều tràn ngập những cuộc đàm luận về Hoa Thiên Cốt.
Trang 127# 1