Chương 258: Thục Sơn đã tới đến cửa
Tề Sấu Minh tắt điện thoại di động, hỏi với vẻ thản nhiên: "Còn bao lâu nữa?"
Khô Vinh đại sư nói: "Chưởng giáo cứ an tâm, chỉ một lát nữa là đến rồi."
Tề Sấu Minh "Ừm!" một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi, lửa giận trong lòng càng sôi thêm.
Phi thuyền đang di chuyển trong không trung yên tĩnh, không lâu sau bỗng nhiên bị rung động một cái rồi dừng lại.
Khô Vinh thiền sư cười nói: "Tới rồi!"
Tề Kim Thiền bất chợt đứng lên nói: "Phụ thân, Khô Vinh đại sư hai người đợi ở đây một lát, ta sẽ đi bắt hắn qua đây." Nói rồi liền xoay người đi ra ngoài.
Tề Kim Thiên bay ra từ phi thuyền, phía dưới lập tức nổi lên một trận gió đen hoá thành quái Gấu đen, chắn ngang trước mặt Tề Kim Thiền
Quái Gấu đen cảnh giác nhìn lướt qua chiếc phi thuyền, quát lên với Tề Kim Thiền: "Người là người phương nào?"
Tề Kim Thiền khinh bỉ nói: "Kẻ hèn mọn này chẳng qua cũng chỉ là một con chó giữ cửa không có tư cách nói chuyện với ta, cút đi cho ta!" Cây Thất Bảo Diệu chợt lóe hiện lên trong tay, quất vào con quái Gấu đen, một luồng ánh sáng tỏa ra.
Con quái Gấu đen trong lòng như kim đâm liền kích động, đồng tử dồn sức co lại, theo bản năng đặt vũ khí ở ngang trước ngực. Ầm! Một tiếng nổ vang lên, con Gấu đen nhanh như cắt đâm vào dãy núi phía dưới, phát ra tiếng nổ rung trời, làm cho mặt đất chấn động, núi cây chuyển dời!
Lăng Hư Tử hồi hộp đi tìm con quái Gấu đen, chỉ thấy nó đang nằm ở trong một cái hố lớn phạm vi khoảng mấy chục thước, xiên thép trong tay đã bị cắt đứt thành hai đoạn.
Lăng Hư Tử vội vàng chạy tới nâng quái Gấu đen dậy lo lắng kêu lên: "Đại vương! Đại vương!"
Gấu đen ho khan hai tiếng, miệng phun máu tươi, nói một cách khó khăn: "Ta không sao!"
Rồi ngẩng đầu nhìn Tề Kim Thiền lo lắng nói: "Thiếu gia nguy hiểm."
Ở đảo Huyền Không, Trương Minh Hiên đang ngồi trên ghế đá kể chuyện cổ tích cho Tấn Dương, đột nhiên một tiếng nổ vọng lại, đảo Huyền Không rung động, Hồ Bá dấy lên những đợt sóng, Tấn Dương bước đi lảo đảo vội vàng nắm lấy cánh tay của Trương Minh Hiên.
Thanh Bình kiếm sau lưng Trương Minh Hiên cũng rung lên dồn dập, Trương Minh Hiên lập tức cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Lý Thanh Nhã, Lý Thanh Tuyền cũng từ trong phòng đi ra, Lý Thanh Nhã nhíu mày nói: "Có người đến gây sự!"
Lý Thanh Tuyền hai tay chống nạnh cười ha ha hét lên: "Tiểu tử ở đâu ra mà to gán đến thế, cũng dám đến chỗ bà cô đây làm loạn, ta sẽ đi ra đó giáo huấn cho hắn một trận."
Lý Thanh Nhã nhìn Lý Thanh Tuyền nói: "Không có sự cho phép của ta muội không được ra đó."
Lý Thanh Tuyền trợn trừng mắt kêu lên: "Vì sao chứ?"
Lý Thanh Nhã nói: "Muộn còn đang trong thời gian bị cấm túc, ngoan ngoãn đi học thuộc cho ta."
Lý Thanh Tuyền hét lên: "Không được!" Rồi chạy thật nhanh ra ngoài.
Lý Thanh Nhã vung tay lên, một tấm màng ánh sáng che phủ cả đảo Huyền Không, Lý Thanh Tuyền đang mau chóng lao đến thì "Bịch" một tiếng đâm vào phía trên tấm màng, lập tức bị đảo quay lại, ngã một cái thật mạnh xuống đất.
Bên ngoài một âm thanh kêu gào: "Trương Minh Hiên, đến lúc nhà ngươi phải trả nợ nhân quả rồi, mau đi ra đây cho ta!"
Trương Minh Hiên chau mày, một lúc sau cung mày giãn ra: "Là tới tìm ta!"
Lý Thanh Nhã nói: "Ta sẽ đi cùng ngươi "
Trương Minh Hiên gắng sức trấn áp sự xao động của Thanh Bình kiếm cười nói: "Thanh nhã tỷ, tỷ không phải ra, một tên tiểu tử tóc còn để chỏm cũng dễ dàng đuổi đi thôi."
Lý Thanh Nhã trầm xuống nói: "Hắn cũng không phải là tên tiểu tử tóc còn để chỏm, Gấu đen cũng đã bị đánh bại rồi." Nói rồi cất bước đi ra ngoài.
Trương Minh Hiên lo lắng kêu lên: "Tỷ, cẩn thận đó!" Rồi vội vàng nắm chặt Thanh Bình kiếm chạy theo.
Hai người đi qua cổng của đảo Huyền Không, tấm màng sáng cũng chỉ dập dờn gợn sóng một chút như nước chảy, cả hai đi ra bên ngoài.
Lý Thanh Tuyền vội vàng đứng dậy lại bay vọt lên lần nữa, một tiếng kêu thật lớn, đầu nàng trực tiếp đâm vào tấm màng sáng, đầu óc choáng váng, ngất lịm tại chỗ.
Tề Kim Thiền nhìn thấy Lý Thanh Nhã đang đi tới, trong mắt không khỏi biểu lộ ra sự kinh ngạc về vẻ đẹp của nàng.
Trương Minh Hiên thấy ánh mắt chăm chú của hắn nhìn Lý Thanh Nhã, khó chịu hỏi: "Ngươi là ai?"
Tề Kim Thiền nhìn về phía Trương Minh Hiên nói: "Tề Kim Thiền của Thục Sơn đến đây để đòi nợ."
Lý Thanh Nhã nhíu mày nói: "Là người của Thục Sơn?"
Trong phi thuyền Tề Sấu Minh đột nhiên cảm thấy một phen kinh hồn bạt vía, Tề Kim Thiền không biết thân phận của vị đại tiểu thư này, nhưng hắn thì lại biết rất rõ!
Khô Vinh đại sư an ủi nói: "Chưởng giáo, chúng ta tới đây là để giải quyết ân oán với Trương Minh Hiên, vị đại tiểu thư này cũng không thể nói gì được."
Tề Sấu Minh cắn răng nói: "Đúng vậy!" Lập tức gửi tin nhắn thoại cho Tề Kim Thiền.
Trong mắt Tề Kim Thiên hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng vẫn ôm quyền cúi đầu thật sâu cung kính nói với Lý Thanh Nhã: "Tề Kim Thiền của Thục Sơn xin diện kiến đại tiểu thư, hôm nay ta đến đây chính là vì muốn kết thúc ân oán đối với Trương Minh Hiên. Hắn đầu tiên là ở trong truyện Tiên kiếm kỳ hiệp hãm hại Thục Sơn ta, dẫn đến sơn môn Thục Sơn ta bị hủy diệt, đệ tử thương vong nghiêm trọng. Bây giờ lại ở trong Hoa Thiên Cốt, tự ý sắp xếp chưởng môn Thục Sơn của bọn ta, hủy hoại thanh danh của Thục Sơn, ân oán liên tiếp tất có một trận chiến, vẫn mong đại tiểu thư không can dự vào."
"Việc này!" Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên một cách bất lực.
Trong đảo Huyền Không, Lý Thanh Tuyền đang dán tai vào tấm màng sáng nói: "Đừng mơ! Có bản lĩnh thì phi ngựa qua đây, xem bà cô này có đánh cho ngươi nở hoa đầy mặt không."
Trương Minh Hiên bước vài bước nói: "Thanh nhã tỷ! Đây là chuyện của ta, để ta tự giải quyết."
Lý Thanh Nhã nói: "Ngươi hãy cẩn thận!"
Trương Minh Hiên quay lại gật đầu cười với Lý Thanh Nhã, sau đó quay lại vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Tề Kim Thiền nói: "Ngươi đã có lá gan tìm tới đây, nhất định là có cơ sở. Ra tay đi! Bằng không ngươi sẽ không có cơ hội để ra tay đâu."
Tề Kim Thiền ngửa mặt lên trời cười ha ha nói: "Trương Minh Hiên à! Trương Minh Hiên! Chẳng qua ngươi chỉ dựa vào là một thanh kiếm sứt, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy cái gì mới đúng là bảo vật đích thực."
Bàn tay nắm chặt đưa ra trước, một nhánh cây trắng trong như ngọc từ trong hư không hiện ra chảy xuống. Khi nhánh cây xuất hiện, Thanh Bình kiếm trong tay Trương Minh Hiên càng chấn động mạnh mẽ hơn, như muốn thoát ra ngoài.
Tay Tề Kim Thiền lại vung lên, một đường ánh sáng màu đánh về phía Trương Minh Hiên, đồng tử Trương Minh Hiên co lại, nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, còn chưa vung kiếm, Thanh Bình kiếm đã giãy giua thoát ra ngoài khiến Trương Minh Hiên nhất thời lảo đảo, Thanh Bình kiếm lúc ra khỏi vỏ uy lực thật ghê gớm.
Thanh Bình kiếm biến thành một luồng ánh sáng lấp lánh đâm vào cây Thất Bảo Diệu, ánh quang của Thất Bảo giống như bọt biển vừa chạm vào đã vỡ tan. Cây Thất Bảo Diệu cũng giãy giụa trong chốc lát rồi bay thẳng lên trời.
Thanh Bình kiếm chuyển hướng chém về phía cây Thất Bảo Diệu, một âm thanh non nớt vang lên: "Thất Bảo, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!"
Một âm thanh cũng non nớt đáp lại: "Sao không dám chứ"
Hai bảo vật đang đánh chém nhau, trong chốc lát trời đất không một tiếng động, một mảnh tĩnh lặng, chỉ còn lại hai bảo vật đánh nhau trong không trung, khoảng không trong phạm vi mười dặm đều bị phá vỡ, từng mảnh từng mảnh nhỏ không gian từ từ rơi xuống, bao phủ cả không trung là một hắc động rất lớn, bên dưới hắc động hai bảo vật đang giao chiến trong im lặng, giống như xem một bộ phim điện ảnh không có âm thanh. Hai bảo vật đồng thời chợt lóe rồi biến mất vào trong hắc động, dưới pháp chế của sức mạnh hồng hoang, hắc đông biến mất trong nháy mắt. Lúc này trời đất mới xuất hiện âm thanh, tất cả mọi thứ đều quay lại vẻ bình thường.
Tề Kim Thiền nói với vẻ không dám tin: "Như thế là thế nào? Kiếm của hắn sao lại là đối thủ của cây Thất Bảo Diệu?"
Sau đó mới có phản ứng, nhìn về phía Trương Minh Hiên nói một cách giận giữ: "Không còn thần kiếm xem ngươi còn có bản lĩnh gì?"
Trương Minh Hiên cười nói: "Bản lĩnh của ta ngươi không thể tưởng tượng được đâu."
"Không thể tưởng tượng được sao?" Tề Kim Thiền duỗi tay ra, một quyển sách xuất hiện trong tay, rồi nó: "Lấy quạt Ngũ Sắc Thần Quang của ngươi ra đây!"
Trang 130# 2