Chương 259: Tam anh đối chiến Tề Sấu Minh
Trương Minh Hiên thấy vậy nhíu mày, kẻ này hiểu rõ chiêu thức, đường đi nước bước của hắn tới vậy à? Tay hắn nhoáng lên cái, quạt lông xuất hiện.
Tề Kim Thiền cười nói: "Chính là cái này!"
Tay gã vung ra ngoài, Đạo Đức Kinh bay lên trời, trang sách lật rào rào, đạo khả đạo dã, phi hằng đạo dã. Danh khả danh dã, phi hằng danh dã. Vô danh, vạn vật chi thủy dã; hữu danh, vạn vật chi mẫu dã... .
Vô số những con chữ trôi nổi từ trong sách bay ra, lao về phía Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên nhíu mày, hoá ra là Đạo Đức Kinh! Quạt lông trong tay hắn vẫy ra, vô số luồng ánh sáng ngũ sắc quát ra, các con chữ trôi nổi va vào ánh sáng thì khựng lại, hai bên giao chiến giữa trời cao, các con chữ trôi nổi nhạt dần đi.
Chợt một giọng nói thanh thuý vang lên: "Chủ nhân, phẩm cấp của Đạo Đức Kinh dù có cao, nhưng không phải pháp bảo dùng để chiến đấu, sức chiến đấu không mạnh lắm, cứ giao cho ta là được."
Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn quạt lông nói: "Ngươi cũng có sinh mệnh?"
Giọng thanh thuý đắc ý nói: "Người ta là hậu thiên linh bảo đó! Có Khí linh không phải là chuyện hẳn nhiên à?"
Trương Minh Hiên khó hiểu hỏi lại: "Sao trước đây ngươi không nói gì hết cả?"
Giọng thanh thuý nọ mất mát nói: "Sau này ta sẽ giải thích với ngài." Ngay sau đó giãy khỏi tay Trương Minh Hiên tay, bay về phía Đạo Đức Kinh, ánh sáng ngũ sắc rộng lớn lao về phía Đạo Đức Kinh.
Đạo Đức Kinh rào rào lật trang sách, một giọng nói to lớn vang lên giữa không trung: Đạo khả đạo dã, phi hằng đạo dã. Danh khả danh dã, phi hằng danh dã. Vô danh, vạn vật chi thủy dã; hữu danh, vạn vật chi mẫu dã... ."
Hai bên vừa đánh nhau vừa bay lên trời cao.
Tề Kim Thiền chậm rãi rút tiên kiếm bên hông ra, cười lạnh nói: "Trương Minh Hiên, không còn bảo vật, ta xem ngươi còn bản lĩnh gì nữa đây? Từ nhỏ ta đã lớn lên trong chém giết máu tanh, đánh nhau với đồng môn, đánh nhau với ngoại môn, chinh chiến chém giết ma đạo. Cũng là Chân tiên, nhưng ngươi lấy gì để so được với ta chứ?"
Trong đảo Huyền Không, Lý Thanh Tuyền lo lắng kêu to: "Trương Minh Hiên mau vào đây, chỗ của ta còn bảo vật này."
Trương Minh Hiên khoát tay áo cười nói: "Không ngờ ta lại bị người ta khinh thường như vậy. Phong Vân Vô Kỵ! Long Thiên Ngạo!"
Bóng người loé lên cái, một vùng đất trời từ trong thức hải bay ra, trong đất trời tản ra hơi thở an bình tường hoà, thiên sứ quỳ xuống đất hát đồng ca, ác ma cuối đầu cầu nguyện, nhân loại ngồi xếp bằng niệm tụng. Trên bầu trời, hai thần toạ mang theo uy áp khổng lồ dựng đứng, thần toạ bên trái ngồi một thanh niên tóc trắng áo trắng, người lạnh lùng sắc bén. Thần toạ bên phải nằm một thanh niên tóc đen áo xanh, trước thần toà của hắn còn đặt một cái bàn, bên trên bày đầy món ngon rượu ngon, thanh niên nọ nửa ngồi nửa nằm bắt chéo chân trên thần toà, đằng sau thần toà có hai thiên sứ mỹ nữ đang quỳ xuống bóp vai cho hắn.
Trương Minh Hiên cười cười tự tin nói: "Hai người ngươi cứ chọn đại một đi!"
Tề Kim Thiền rung động nhìn một vùng đất trời ngay trên đầu mình, trong lòng cực kì sợ hãi, hắn vậy mà có thể khống chế một vùng đất trời xuất hiện như vậy.
Đột nhiên nhướng mày, sau đó thở phào khinh bỉ: "Hoá ra chỉ là Thần vực hư ảo cùng Hương hoả Pháp Tướng, ngươi chỉ biết làm mấy trò thể hiện này để doạ người ta à?"
Trương Minh Hiên giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Mắt không tệ chút nào, nhưng chỉ có thể chọn một!"
Tề Kim Thiền hừ một tiếng, bóng người mờ dần.
Trong Thần quốc, bóng Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên biến mất.
"Keng!" Tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên, trước mặt Trương Minh Hiên hiện lên hai người. Một người là Phong Vân Vô Kỵ, người còn lại là Tề Kim Thiền, hai thanh trường kiếm của cả hai đang va chạm vào nhau.
Tề Kim Thiền vô cùng kinh ngạc vì Hương hoả Pháp Tướng này của Trương Minh Hiên lại cản được một đòn của mình, gã mở miệng phun một hơi về phía Phong Vân Vô Kỵ, hoá hơi thở thành lợi kiếm đâm thẳng về phía trán Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ thấy vậy cũng bất ngờ, tâm kiếm vô hình!
"Á!" Chợt Tề Kim Thiền kêu thảm một tiếng, ngửa mặt bay ngược ra sau, phun ra ngụm máu tươi, máu tươi nhiễm đỏ trời xanh!
"Kim Thiền!"
Tề Sấu Minh hóa thành một luồng sáng bay thẳng về phía Tề Kim Thiền, nhưng có người còn nhanh hơn cả lão, chỉ thấy bóng Khô Vinh đại sư chợt lóe lên xuất hiện ngay sau lưng Tề Kim Thiền, đem ôm lấy gã lo lắng quát to: "Kim Thiền! Kim Thiền!"
Tề Sấu Minh bay lại gần Tề Kim Thiền, chân đạp lùi ra sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
Khô Vinh đại sư đau lòng khuyên nhủ: "Chưởng giáo, xin hãy nén bi thương!"
Tề Sấu Minh lẩm bẩm: "Không, không thể như vậy được! Thiền Nhi của ta sao có thể chết được."
Lão bối rối ngẩng đầu hỏi: "Hồn phách đâu?" Mặt mày lão ta đỏ bừng, thất hồn lạc phách không ngừng quát hỏi: "Hồn phách của nó đâu rồi?"
Khô Vinh đại sư bi thương than thở: "Hồn phi phách tán, đều là lỗi của ta."
Tề Sấu Minh mặt mày hung ác, quát to: "Ta muốn ngươi đền mạng!"
Trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, một chuỗi bóng kiếm không biết hợp thành từ bao nhiêu bóng kiếm xuất hiện trước mặt Phong Vân Vô Kỵ, ngay sau đó đồng loạt chém xuống.
Người Phong Vân Vô Kỵ chợt lóe lên, nháy mắt né ra xa.
Tề Sấu Minh hừ lạnh một tiếng, tay bịt cổ, máu tươi thấm qua kẻ tay chảy xuống. Lão cúi đầu cười đầy ác độc: "Hay! Hay lắm!"
Bóng người lắc lư, "Keng!" một tiếng va chạm vang lên, bóng trắng chật vật bay ngược ra ngoài.
Lý Thanh Nhã vừa định nhấc chân bay lại giúp, bên tai đã vang lên một tiếng cười khẽ: "Đừng can thiệp! Để ta xem bản lĩnh của hắn thế nào."
Người Lý Thanh Nhã như bị ghim tại chỗ không thể nhúc nhích được gì.
Tề Sấu Minh vươn tay ra, trường kiếm nháy mắt bay ra ngoài, đuổi theo Phong Vân Vô Kỵ đang bay đâm thẳng về phía hắn.
Phong Vân Vô Kỵ vội vàng dùng thân kiếm đỡ lấy phi kiếm của Tề Sấu Minh, "Keng!" Mồi lửa văng tung toé, như sao trời bay lả tả.
Tay Tề Sấu Minh chậm rãi nâng lên, vung mạnh ra đằng sau, Long Ngạo Thiên đang tính đánh lén sau lưng kêu thảm một tiếng, bị đánh bay ra một khoảng xa.
Phong Vân Vô Kỵ nhân lúc Tề Sấu Minh không tập trung, bùng nộ thần lực dốc hết sức đẩy bay phi kiếm của Tề Sấu Minh, bay mấy vòng về phía bên trái, tránh né.
Phong Vân Vô Kỵ, Long Thiên Ngạo tụ lại cùng một chỗ, nhìn chằm chằm Tề Sấu Minh, Tề Sấu Minh vung tay, phi kiếm ngay lập tức bay về tay lão.
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói thẳng: "Tu vi của lão cao hơn chúng ta nhiều."
Long Thiên Ngạo nghe vậy kêu rên: "Trương Tiểu Phàm, ngươi làm cái gì vậy? Còn không mau đi ra?"
Tề Sấu Minh liên tiếp kéo ra ảo ảnh chém về phía Phong Vân Vô Kỵ. Hai người Phong Vân Vô Kỵ, Long Thiên Ngạo vội vàng hướng nhảy ra hai bên trái phải, đồng thời xoay người cùng lúc chém hai luồng kiếm khí về phía Tề Sấu Minh.
Tề Sấu Minh xoay người một cái, vung tiên kiếm lên, ánh kiếm màu xanh vung ra đón lấy. Rầm! Một tiếng nổ to dùng vang lên, kiếm khí văng khắp nơi, cuốn lên gió lốc!
Một cột sáng xanh đen từ trên trời giáng xuống, nện thẳng vào Tề Sấu Minh, Tề Sấu Minh bối rối giương tay đỡ lấy! Ầm! Ánh sáng xanh đen và ánh sáng xanh nhạt va vào nhau, mặt đất dưới chân Trương Tiểu Phàm rung lên, Phệ Hồn bổng đập mạnh vào lòng bàn tay Tề Sấu Minh, từ chỗ va chạm toả ra ánh sáng cực mạnh.
Có cơ hội, Phong Vân Vô Kỵ, Long Thiên Ngạo đồng thời rút kiếm đâm tới.
Tề Sấu Minh hung ác mỉm cười, dồn hết sức, Trương Tiểu Phàm bị đẩy lùi ra ngoài. Trường kiếm trong tay lão vung lên, một vòng kiếm khuyết xuất hiện, Phong Vân Vô Kỵ, Long Thiên Ngạo cũng vội vàng né ra xa.
Ba người tụ lại một chỗ, nghiêm túc nhìn về phía Tề Sấu Minh.
Phong Vân Vô Kỵ thấy vậy nói ngay: "Cùng nhau ra tay nào!"
"Được!" Trương Tiểu Phàm, Long Thiên Ngạo đều gật đầu đồng ý.
Phong Vân Vô Kỵ quát to: "Thiên Kim Địa Sát kiếm trận!" Trường kiếm trong tay hắn, phân thân thành một trăm lẻ tám cây tiên kiếm vờn chung quanh người hắn, bức Long Thiên Ngạo, Trương Tiểu Phàm ra xa.
Long Thiên Ngạo nhấc trường kiếm trong tay lên, quát: "Bát môn kiếm trận!" Trường kiếm trong tay hắn nổ tung, hoá thành hình bát quái chậm rãi xoay tròn ngay dưới chân Long Thiên Ngạo, càn, chấn, khảm, cấn, khôn, tốn, ly, đoái mỗi một phương vị đều có một thanh trường kiếm dựng đứng.
Trương Tiểu Phàm cười khổ nói: "Ta không biết gì về trận pháp! Ta đứng ngoài hỗ trợ các ngươi vậy!"
Trang 131# 1