Chương 260: Bạch Mi tới
Tề Sấu Minh cười ha hả nói: "So kiếm với ta, các ngươi còn kém xa lắm."
Phong Vân Vô Kỵ quát to: "Giết!"
Ba người đồng thời tấn công, bóng kiếm trùng trùng áo trắng tung tay, áo xanh phấp phới bóng kiếm tung hoành ngang dọc, khói đen độc hành kì dị.
Bốn người quấn lấy nhau, càng ngày càng lên cao, bao phủ cả một vùng đất trời, mây trắng tan sạch, bầu trời trong vòng ngàn dặm trong vắt.
"Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?" Một giọng nói già nua vang lên.
Trương Minh Hiên quay đầu nhìn lại, thấy Áp Long phu nhân đang đứng bên cạnh Lý Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn trận đấu giữa không trung.
Trương Minh Hiên lập tức hiên ngang la lên: "Can nương, họ tới cửa ức hiếp bọn con, con anh dũng ngăn cản đám ác đồ này, bảo vệ Thanh Nhã tỷ an toàn!"
Lý Thanh Nhã trợn mắt khinh thường, sau đó giải thích: "Trương Minh Hiên và Thục Sơn kết phải nhân quả, giờ họ tìm tới cửa tính nợ."
Áp Long phu nhân sửng sốt, lẩm bẩm: "Thục Sơn, là truyền thừa chính thống thì phải!"
Lý Thanh Tuyền đứng trong đại trận trên đảo Huyền Không, không ngừng đập vào màng ánh sáng la to: "Mẫu thân! Mẫu thân, mau cứu con ra ngoài."
Áp Long phu nhân liếc nhìn Lý Thanh Tuyền liếc một cái, cười nói: "Con đi xin tỷ tỷ con đi! Ta mặc kệ."
Hai mắt Lý Thanh Tuyền ngấn nước mắt nhìn Áp Long phu nhân.
"Đại ca! Đại ca!" Hai luồng sáng bắn tới, dừng lại trước mặt Trương Minh Hiên, hóa thành Kim Giác đại vương, Ngân Giác đại vương.
Ngân Giác đại vương cả giận quát: "Kẻ nào to gan lớn mật dám làm càn trong địa bàn của đại ca?"
Kim Giác đại vương quan sát tình hình chiến đấu trên không, hơi khó tin nói: "Là Tề Sấu Minh của phái Thục Sơn."
Ngân Giác đại vương sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tề Sấu Minh tóc dài màu đen tung bay, mặt mày dữ tợn, không dám tin hỏi lại: "Sao lão dám? Ai cho lão lá gan dám làm càn nơi này?"
Kim Giác Đại vương nói ngay: "Chúng ta cũng lên thôi!" Ngân Giác đại vương gật đầu ủng hộ.
Trương Minh Hiên cảm nhận được chiến ý mãnh liệt trào dâng trong lòng, khoát tay áo nói: "Không cần! Mình họ đủ rồi."
Cuộc chiến trên không đã vào hồi gây cấn, ba người Phong Vân Vô Kỵ đều là anh hào của một thế giới, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, họ hợp tác với nhau dần đè ép Tề Sấu Minh.
Một trăm lẻ tám kiếm quanh người Phong Vân Vô Kỵ như bánh răng bắt đầu xoay tròn, hắn đứng ở giữa vòng kiếm mái tóc bạc tung bay, một tay chắp ra sau, một tay tạo thành hình thanh kiếm, quát to: "Thiên Diễn thần kiếm!"
Một trăm lẻ tám thanh tiên kiếm nháy mắt tạo thành một thanh cự kiếm, giơ cao trước mặt Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ chắp tay thay thành hình thanh kiếm, vung mạnh xuống: "Chém!"
Cự kiếm mang theo khí thế vô cùng, tập trung một vùng không gian chém thẳng về phía Tề Sấu Minh.
Tề Sấu Minh biến sắc, Trảm Thiên Kiếm Quyết! Tiên kiếm trong tay lão lập tức hoá thành cự kiếm đỡ lấy Thiên Diễn thần kiếm. Ầm, một tiếng vang lớn, cả hai đồng thời bay ra ngoài. Thiên Diễn thần kiếm rơi xuống đất, lập tức tạo thành kiếm trận bao bọc Phong Vân Vô Kỵ vào trong.
Sắc mặt Tề Sấu Minh đỏ bừng, khoé miệng chảy xuống máu tươi.
Một bóng người như quỷ quái xuất hiện sau đầu Tề Sấu Minh, ánh sáng xanh đen bùng nổ, Tề Sấu Minh vội vàng dùng chân khí hộ thể.
Keng! Lại một tiếng chói tai vang lên, Phệ Hồn bổng đập ngay trên đỉnh đầu Tề Sấu Minh, bị chân khí hộ thể ngăn cản. Tề Sấu Minh "Phụt!" một tiếng phun ra búm máu tươi, đầu choáng mắt hoa ngã xuống dưới.
Hai mắt Long Thiên Ngạo sáng lên, hình bát quái dưới chân hắn sáng trưng, lập tức chắp tay trước ngực thì thầm: "Bát quái phong sát!"
Càn, chấn, khảm, cấn, khôn, tốn, ly, đoái, tám thanh thần kiếm bay lên trời, dừng ở bốn phía chung Tề Sấu Minh, bắt đầu xoay tròn, từng luồng kiếm khí mang theo thuộc tính khác nhau nhắm thẳng về Tề Sấu Minh muốn giết lão.
Tề Sấu Minh la lên một tiếng "Á!", ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết, đạo bào trên người lập tức tan nát, ngọc bội trước ngực phát ra một luồng ánh sáng bao phủ khắp người lão, nhưng kể cả thế, toàn thân lão cũng dính dầy vết máu.
Phong Vân Vô Kỵ xuất hiện trên đỉnh đầu Tề Sấu Minh, tay nhấn một cái quát: "Giết lão!" Một trăm lẻ tám cây tiên kiếm dừng ở ngoài dấu bát quái hình thành từ tiên kiếm, sắp xếp thành hình chòm sao Bắc Đẩu, uy áp khổng lồ dần hình thành.
"Đủ rồi!" Một tiếng quát lạnh lùng vang lên giữa không trung.
Một luồng tiên quang từ trên trời giáng xuống, ngay lập tức phá hủy Thiên Cương Địa Sát trận và bát quái kiếm trận. Hai kiếm trận trực tiếp bị đánh về nguyên hình, biến thành hai thanh tiên kiếm, bay trở về trong tay Long Thiên Ngạo cùng Phong Vân Vô Kỵ. Trương Tiểu Phàm cũng xuất hiện bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ và Long Thiên Ngạo, cả ba cùng ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Chỉ thấy một lão nhân lông mi trắng, tóc trắng mặc đạo bào lạnh lùng cao quý đứng trên trời cao.
Tề Sấu Minh nửa quỳ trên đất, tóc tai bù xù, ngẩng đầu nhìn lão giả, khóc lóc kể lể: "Sư tôn, Kim Thiền chết! Kim Thiền chết rồi!"
Bạch Mi đạo trường biến sắc, một lúc lâu mới quát to: "Ngươi đứng lên cho ta, nhìn xem bây giờ ngươi thế nào kia kìa!"
Tề Sấu Minh đứng lên, người lão loé lên cái xuất hiện một bộ đạo bào mới.
Bạch Mi đạo trưởng nhìn Áp Long phu nhân bên dưới ôm quyền nói: "Bạch Mi ở đây chào Áp Long phu nhân!"
Áp Long phu nhân gật đầu xem như chào lại.
Bạch Mi đạo trường đứng thẳng người dậy, quát: "Trở về!" Bộ sách màu tím trên trời hoá thành ánh sáng bay xuống, đằng sau còn bay theo một cái quạt lông màu sắc rực rỡ.
Bạch Mi cầm lấy Đạo Đức Kinh, nhìn trang sách rách bươm cũ nát, vô cùng đau lòng, vừa cất vừa nói: "Chúng ta đi!" Nói rồi dẫn theo Tề Sấu Minh loé lên, nháy mắt cả hai đã xuất hiện thuyền bay, thuyền bay lập tức tăng tốc, cuốn lên không khí biến mất ở chân trời.
Trương Minh Hiên cầm lấy cây quạt lông ngũ sắc: "Làm không tồi!"
Phong Vân Vô Kỵ bước vào Thần quốc, ngồi xuống thần toạ trên cao, chiếu rọi chư tiên. Long Thiên Ngạo cũng cười bước vào, nằm trên thần toạ, mỹ nữ thiên sứ tự động bước lại dâng lên hoa quả rượu ngon.
Thần quốc trôi dần về phía Trương Minh Hiên, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành cỡ nắm tay, bay vào trán Trương Minh Hiên.
Trương Tiểu Phàm cũng bay trở về ngay.
Áp Long phu nhân nhìn chằm chằm Trương Minh Hiên cười cười nói một câu bâng quơ: "Hương hoả Pháp Tướng của con cũng thật không giống người thường."
Trương Minh Hiên cười gượng đáp: "À thì, con cũng không ngờ luôn."
Áp Long phu nhân hỏi thẳng: "Sao con chọc vào đám người Thục Sơn đó vậy?"
Trương Minh Hiên vội kêu oan la lên: "Là họ chọc con trước đó chứ"
Áp Long phu nhân phất tay nói: "Được rồi, mặc kệ hai bên là ai chọc ai, giờ nhân quả kết cũng đã kết, con tự nghĩ xem giải quyết thế nào đi! Ta cũng phải nhắc con một tiếng, Thục Sơn không phải dễ chọc đâu."
Trương Minh Hiên nặng nề gật đầu.
Ngân Giác hỏi lại: "Đại ca, không thì đệ lên trời giúp huynh hỏi thăm thử?"
Trương Minh Hiên nghe vẫy lắc đầu từ chối: "Không cần, họ không dễ chọc.Ta cũng không phải loại ăn chay."
Kim Giác Ngân Giác nhìn nhau, nghĩ đến thân phận của Trương Minh Hiên, trong lòng cũng thầm oán, chẳng lẽ lão gia có sắp xếp gì mới à? Thôi đừng chen vào thì hơn. Lỡ đâu lại làm hỏng chuyện của lão gia, vậy hai người họ chắc chắn lãnh đủ.
Kim Giác chớp mắt cười lên tiếng chào hỏi: "Can nương, chúng con lâu rồi chưa được gặp người, rất nhớ người đó!"
Ngân Giác cũng vui vẻ nói hùa theo: "Phải đó, can nương, con còn muốn ăn thịt rồng nữa."
Áp Long phu nhân cười sảng khoái nói: "Được, được lắm... về nhà với can nương nào, can nương nấu thịt rồng cho các con." Bà nhìn sang phía Trương Minh Hiên, Lý Thanh Nhã cười nói: "Hai đứa có muốn qua ăn chung không?"
Lý Thanh Nhã lắc đầu đáp: "Không đi, chỗ bọn con còn dự trữ."
Áp Long phu nhân cười cười nói: "Đi nào! Chúng ta đi trước thôi." Ba người cười nói bay đi.
Lý Thanh Tuyền đứng trong trận pháp, nước mắt lưng tròng nhìn theo bóng Áp Long phu nhân đã bay xa, con cũng muốn về nhà ăn thịt rồng mà!
Lăng Hư Tử đỡ hắc hùng quái từ dưới núi bay lên.
Trương Minh Hiên nhìn hắc hùng quái lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Hắc hùng quái ủ rũ nói một câu: "Cảm ơn thiếu gia đã lo lắng, ta không sao, nghỉ ngơi hai ba ngày là khoẻ ngay thôi."
Trang 131# 2