Chương 261: Thục Sơn đánh với Côn Lôn
Nghe hắc hùng quái bảo mình không sao, Trương Minh Hiên mới gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi!"
Hắc hùng quái thở dài một hơi nói: "Pháp bảo đúng là quá lợi hại!"
Trương Minh Hiên cười nói: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi!"
Hắc hùng quái ôm quyền nói: "Vâng thưa thiếu gia!"
Trương Minh Hiên trở về phòng mình trên đảo Huyền Không gian, thầm hỏi trong đầu: "Phong Vân Vô Kỵ, ngươi giết Tề Kim Thiền à?"
Phong Vân Vô Kỵ cất cái giọng lạnh lùng của mình lên: "Không có!"
Trương Minh Hiên cau mày hỏi lại: "Vậy sao không nói rõ?"
"Không muốn giải thích!"
Trương Minh Hiên hết biết nói gì, xem như ngươi giỏi.
Rồi hắn chau mày tự hỏi, Phong Vân Vô Kỵ không giết Tề Kim Thiền, nhưng Tề Kim Thiền lại chết, trong đầu hắn chợt xuất hiện hình ảnh một Đại hoà thượng mặt mũi từ bi, là ông ta giết! Lại thêm chuyện Thất Bảo Diệu thụ xuất thế, Trương Minh Hiên hít sâu một hơi, Phật giáo đang ra tay với hắn.
Đại điện Thục Sơn, Bạch Mi chân nhân ngồi trên chủ tọa, bên dưới lần lượt ngồi Khô Vinh đại sư và Tề Sấu Minh mất hồn mất vía.
Bạch Mi chân nhân nhìn về phía Khô Vinh đại sư nói: "Ai bảo ngươi trở về?"
Khô Vinh đại sư nhắm mắt nói: "Bần tăng tự trở về, uy danh mấy vạn năm của phái Thục Sơn không thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, bần tăng phải về giúp sức gì đó cho phái Thục Sơn. Nghĩ lại phái Thục Sơn xưa kia, uy danh hiển hách, là nơi không biết bao nhiêu đạo hữu chính đạo hướng về, nào là bần tăng, nào là Tiếu hoà thượng, nào là Khổ Hạnh đầu đà, nào là Nhất Pháp đại sư... Còn giờ thì sao, sơn môn bị huỷ, thanh danh mất sạch, bao nhiêu đồng đạo bị một mệnh lệnh của ngài đuổi khỏi sơn môn. Bần tăng không cam lòng! Không cam lòng nhìn thấy phái Thục Sơn rách nát tới thế."
Sắc mặt Bạch Mi khá hơn xíu, nhỏ giọng nói: "Chuyện này không phải điều ta muốn."
Khô Vinh đại sư ngẩng đầu nhìn không trung cảm thán: "Ta biết chứ!" Rồi lại lắc đầu cười khổ: "Ông ấy một lòng nghiêng về Thiên Môn sơn, chưa từng quan tâm gì tới chúng ta, lúc sơn môn bị hủy ông ấy ở nơi nào? Lúc Trương Minh Hiên mượn pháp bảo giết đệ tử phái Thục Sơn ta, ông ấy lại ở đâu?"
Bạch Mi đạo trưởng biến sắc quát: "Nói năng cẩn thận!"
Tề Sấu Minh ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng: "Khô Vinh đại sư nói không sai."
Bạch Mi đạo trưởng cả giận nói: "Ngươi câm miệng lại cho ta!"
Tề Sấu Minh cười lạnh hai tiếng, nói: "Kim Thiền đã chết, ta còn gì không dám nói nữa chứ. Khô Vinh đại sư không ngừng bôn ba vì phái Thục Sơn ta, vừa giúp mượn chí bảo, vừa giúp hỏi thăm tình báo, ông ta ngồi trên chín tầng mây nhưng có làm gì giúp phái Thục Sơn chúng ta chưa? Nếu ông ta thật lòng quan tâm phái Thục Sơn, chịu ban thưởng vài món pháp bảo, Kim Thiền đâu tới nỗi phải chết, đâu tới nỗi phải chết chứ!"
Bạch Mi đạo trưởng vung tay áo cả giận quát: "Ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Tề Sấu Minh rầm một tiếng va vào cửa chính bay thẳng ra ngoài.
Khô Vinh đại sư khép hờ mắt nói: "Bạch Mi đạo huynh, xin bớt giận!"
Bạch Mi sửng sốt, nhìn Khô Vinh nói: "Đã bao lâu đệ không gọi ta là đạo huynh rồi?"
Khô Vinh đại sư chậm rãi nói: "Từ khi cùng ngài vào Thục Sơn, đã không còn gọi như thế nữa."
Bạch Mi hoảng hốt cảm thán: "Thật nhớ những ngày chúng ta trường kiếm thiên nhai khi xưa!"
“Phải!" Khô Vinh đại sư cười nói: "Bạch Mi đạo huynh, Thế Tôn hai ngày sau sẽ ở Lôi Âm tự giảng pháp, huynh có muốn đi cùng bần tăng tới nghe không. Nói không chừng, huynh có thể từ đó tìm được con đường của Thái Ất."
Bạch Mi động lòng, nói: "Phật Tổ giảng pháp, một người ngoài như ta vào nghe không tiện lắm!"
Khô Vinh đại sư cười sang sảng: "Hoa đỏ ngó trắng lá xanh ươm, kim đan xá lợi vốn một nhà, làm gì có người ngoài chứ?"
Bạch Mi cười đáp: "Đa tạ Khô Vinh đại sư."
Cùng ngày, Bạch Mi chân nhân theo chân Khô Vinh đại sư về phương Tây.
Vài ngày sau, trên mạng, trong nhóm TT.
Vương Ma Tử: Trương công tử, chương mới ra chậm quá, chờ tới thiệt luôn rồi nè!
Vương Lâm: Phải đó! Phải đó! Thật muốn xem Hoa Thiên Cốt quá, không biết Hoa Thiên Cốt sẽ như thế nào đây?
Phong đạo trưởng: không sao đâu, nàng dù gì cũng là chưởng môn phái Thục Sơn, phái Côn Lôn ta sẽ không làm khó nàng đâu.
Tề chân nhân: Ngươi câm miệng cho ta! Còn dám nói xấu phái Thục Sơn ta, ta sẽ giết ngươi.
Côn Lôn chân nhân: Tề Sấu Minh, ngươi muốn giết ai?
Tề chân nhân: Ta giết toàn bộ các người, những kẻ chung phe với ma đầu Trương Minh Hiên, đều đáng chết cả!
Phái Côn Lôn , Khương Chí Hoa trừng to mắt nhìn màn hình di động, lẩm bẩm: "Tề Sấu Minh điên rồi à?"
Huyền Tông: Chưởng môn uy vũ!
Phong đạo trưởng: đừng có mà mở miệng nói bừa, phái Côn Lôn ta đâu phải chỗ phái Thục Sơn các người có thể làm càn.
Trình đạo trưởng: Hừ! Chúng ta ngay ở phái Côn Lôn này có giỏi thì cứ tới đây! Ta chuẩn bị cho các người địa lao chưởng môn các người từng ở.
Huyền Dực: Mẹ nó, Trình Lâm, ta lặp lại lần nữa, còn dám nói xấu phái Thục Sơn chúng ta, ta giết toàn bộ phái Côn Lôn các người.
Trình đạo trưởng: Hừ! Là đám người phái Thục Sơn các ngươi bị giết cả nhà mới đúng! Cả môn phái bị đám tiểu lâu la trong Thất Sát điện tiêu diệt sạch sẽ! Cả Bạch Mi cũng chết luôn.
Huyền Trang: A di đà Phật, các vị thí chủ bình tĩnh lại, đừng quá nóng giận.
Trình đạo trưởng: ngươi cút ngay cho ta!
Huyền Dực: Huyền Trang, ngươi là sư huynh nào vậy? Mắng lại họ đi chứ?
Đường Tam Tạng đang cưỡi Bạch Long Mã im lặng tắt di động đi, bần tăng không phải người của phái Thục Sơn các vị, thôi, mặc kệ, các vị cứ mắng chửi tiếp đi!
Cuộc khẩu chiến trên mạng lan ra khắp nơi, mỗi một đệ tử của hai phái đều tham gia mắng chửi.
Thục Sơn, Tề Sấu Minh cắn răng nói: "Trương Minh Hiên, ta không giết được ngươi, vậy tiêu diệt đồng loã Côn Lôn của ngươi trước, báo thù rửa hận cho con ta."
Lão đứng phắt dậy, cao giọng quát: "Toàn bộ đệ tử Thục Sơn nghe lệnh, lập tức lên chiến thuyền, tiêu diệt Côn Lôn!"
Đệ tử Thục Sơn đang hăng say chửi lộn trên mạng ngẩn ra, vội ngước lên không dám tin nhìn Tề Sấu Minh đang đứng giữa không trung, đánh thật à?
Túy đạo nhân người đầy mùi rượu bay tới trước mặt Tề Sấu Minh khuyên nhủ: "Chưởng môn, đừng nên quá xúc động!"
Tề Sấu Minh lạnh lùng đáp: "Cứ nghe theo mệnh lệnh của ta!"
Túy đạo nhân nhìn Tề Sấu Minh đã quyết chí, bất đắc dĩ nói: "Tuân lệnh!"
Cả đám đệ tử Thục Sơn chen chúc lên chiến thuyền, lòng đầy khó hiểu và lo lắng!
Phong đạo trưởng ở trên mạng đắc ý la lên: Ha ha... đám nhóc con của Thục Sơn đâu hết rồi? Sợ hết rồi à?
Trình đạo trưởng: [đắc ý] Đã lấy được toàn thắng.
Thanh Thảo: hai vị trưởng lão thật lợi hại!
Bách Hoa: Đúng vậy! Đúng vậy!
Thạch Đầu: Côn Lôn vô địch! Côn Lôn vạn thắng!
Phong đạo trưởng: Ha ha ha
Trình đạo trưởng: Ha ha ha
Trên mạng đệ tử phái Côn Lôn chúc mừng rôm rả.
Một ngày sau, năm chiếc chiến thuyền tắm ánh nắng vàng ươm buổi sớm bay đi băng băng, hướng thẳng về phía phái Côn Lôn.
Trong phái Côn Lôn, Khương Chí Hoa chợt thấy bất an, lập tức bay ra đại điện, lên vùng trời cao quan sát chung quanh, chợt thấy đằng xa có năm chiếc chiến thuyền đang bay về phía Côn Lôn, lập tức quát to: "Có kẻ địch đột kích, mau đề phòng!"
Ông vừa dứt lời, đã thấy năm chiếc chiến thuyền va vào trận pháp phòng ngự, phát ra một tiếng nổ lớn, không trung xuất hiện một lớp màng bảy màu rực rỡ, lớp màng rung lên một khắc, rắc một tiếng vỡ nát.
Đám đệ tử Côn lần lượt bay lên trời, cầm pháp khí trong tay, cảnh giác nhìn chiến thuyền.
Khương Chí Hoa quát to: "Tề Sấu Minh, ngươi rốt cục muốn thế nào?"
Tề Sấu Minh từ trong một chiến thuyền bước ra, mắt đỏ lom lom đầy lửa giận, quát: "Đám tay sai của Trương Minh Hiên, đều đáng chết!"
Phong trưởng lão không dám tin nhìn chiến thuyền của Côn Lôn, lẩm bẩm: "Họ điên hết rồi à? Dám đánh tới đây thật?"
Nhan Tịch duỗi tay ra, dao cầm xuất hiện trong tay, gã ngồi xếp bằng giữa không trung, lạnh lùng nhìn đám người Côn Lôn bên dưới.
Sắc mặt Khương Chí Hoa cực kì khó coi nói: "Ngươi đúng là điên thật rồi."
Tề Sấu Minh nói rằng: "Ngươi cứ xem như ta đã điên rồi đi!"
Khương Chí Hoa cười ha hả nói: "Được! Được! Vậy thì lên trời mà đánh!" Trong tay ông xuất hiện một cây trường đao, bay thẳng lên trời.
Trong tay Tề Sấu Minh cũng xuất hiện thanh tiên kiếm, lập tức bay theo.
Tuân Lan thấy thế cũng quát to: "Giết!" kính Côn Lôn giả trong tay phát ra một luồng sáng vàng nhằm về phía Nhan Tịch.
Nhan Tịch tay lướt trên dây đàn, cong... tiếng đàn vang vòng, cột sáng màu vàng như bị sóng âm va chạm tan biến.
Trang 132# 1