Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 262: Tung tích của ma

Chương 262: Tung tích của ma




Đệ tử Thục Sơn lũ lượt xông đến Côn Lôn, đệ tử Côn Lôn cũng không yếu thế chút nào, lập tức đón nhận.

Phi kiếm va chạm với pháp bảo, đạo thuật cùng tiên pháp tung hoành ngang dọc, vừa mới va chạm, trời cao đã nhuốm màu máu tươi.

Thiên Huyền toàn thân mặc y phục đen tung hoành trong đám người, hai thanh kiếm mảnh hóa thành hai đường đen, hoặc đâm hoặc chém, mỗi một lần ra đòn đều có tiếng kêu thảm thiết của đệ tử Thục Sơn, máu cứ thế nhuộm đỏ bầu trời.

Thanh Cương kiếm của Tề Linh Vân một phát chém xuống mười mấy pháp bảo, phất tay đánh bay phía mười mấy tu sĩ Côn Lôn phía trước. Nhìn Thiên Huyền xuống đao giết người, Tề Linh Vân quát: "Sát Thiên Mạch!"

Thiên Huyền hơi nhướng mày, tức giận quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tề Linh Vân đang nhanh chóng bay tới, nắm lấy song kiếm trong tay, lập tức tiến lên ra đòn, hai người chém giết lẫn nhau, kiếm khí bắn ra như tên, ở bên cạnh bất kể là tu sĩ Côn Lôn hay là tu sĩ Thục Sơn đều ào ào tránh ra.

Tàng Túy đạo nhân cầm kiếm bay ra nói: "Phong chân nhân, đến đây đến đây!"

Phong đạo trưởng cười ha ha nói: "Được thôi!"

Con mắt lạnh băng nói: "Hôm nay sẽ khiến cho con sâu rượu nhà ngươi biến thành ma quỷ." Tay vừa chạm một cái, ba mươi sáu viên trân châu tạo thành một vòng tròn bao phủ bọn họ ở trong đó, rồi hai người bọn họ cùng bay đến dãy núi nơi xa xa.

Một đạo sĩ què chân cầm trong tay thanh kiếm lớn rồi hô to: "Trình Húc, tới đây đánh một trận đi."

Trong phe Côn Lôn, một người dáng vẻ thanh niên, đi ra cười ha hả nói: "Huyền Tông, thứ mà ngày hôm nay đứt không phải là một cái chân của ngươi nữa."

Lửa giận trong mắt Huyền Tông bùng cháy mạnh mẽ, giơ thanh kiếm lớn lên, ánh kiếm tỏa ra mấy trăm mét, một chiêu kiếm nhắm thẳng vào Trình Húc.

Tay Trình Húc nhẹ nhàng vuốt một cái, một màng nước xuất hiện che trước thanh kiếm lớn, ánh kiếm chém trên màng nước, bọt nước văng tung toé, khó có thể tiến vào.

Trình Húc nói: "Ngươi đi theo ta." Hai người bay đi chỗ khác.

Binh đấu với binh, tướng đấu với tướng, máu tươi rải khắp Côn Lôn.

Trên không, ánh đao kiếm khí chấn động trời xanh, Tề Sấu Minh, Khương Chí Hoa bay vút qua vút lại trong gió lớn, ảo ảnh lúc rõ lúc mất, tia lửa bắn tung toé.

Khương Chí Hoa mái tóc dài bay bay, một đao chém Tề Sấu Minh lùi về sau mấy trăm mét, tức giận lao đến: "Tề Sấu Minh, hôm nay ta nhất định phải chém ngươi."

Tề Sấu Minh làm ra một chuỗi ảo ảnh ảnh, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Khương Chí Hoa rồi xuất ra một chiêu kiếm, một tiếng "Keng" vang lên, nhát kiếm của Tề Sấu Minh bị Khương Chí Hoa chặn lại bằng thân đao, Khương Chí Hoa lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Tề Sấu Minh cười lạnh nói: "Ta sẽ diệt cả nhà các ngươi!" Rồi cầm kiếm lên giết.

Nửa ngày trôi qua, một ngày trôi qua, từ hừng đông chém giết tới khi trời tối, rồi lại từ lúc trời tối chém giết tới hừng đông, đệ tử hai phái mười không còn một.

Cấm địa phía sau núi Côn Lôn, Thạch Thiên Phàm và một người áo đen xuất hiện ở lối vào cấm địa.

Người áo đen lạnh lùng nói: "Ngươi đã nghe ngóng kỹ chưa? Bảo vật đó ở đây sao?"

Thạch Thiên Phàm cúi đầu khom lưng nói: "Thưa Thánh sứ, thật sự là ở trong đây, chỉ là bên trong có bày đại trận."

Thánh sứ áo đen nói: "Không việc gì!" Rồi bay vào trong cổng, Thạch Thiên Phàm vội vàng đuổi theo.

Hai người bước vào cấm địa, bỗng chốc bị chìm trong sự bao bọc của một màn sương trắng, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

Thánh sứ áo đen duỗi tay ra, một đóa Hắc Liên hiện ra trong lòng bàn tay, Hắc Liên xoay tròn từng tia hắc quang bắn phá ra xung quanh, bên trong không gian vang lên tiếng vỡ nát bùm bùm, sương trắng tiêu tan!

Trên không, Khương Chí Hoa hoảng sợ hét lên một tiếng: "Không được!"

Nhìn Tề Sấu Minh một cách giận dữ rồi nói: "Hóa ra ngươi nhắm vào bảo vật của tổ tông ta." Quay đầu hướng dưới bay đi.

Tề Sấu Minh hô to: "Chạy đi đâu?" Vung kiếm đuổi theo.

Thánh sứ áo đen cầm trong tay một mặt trời nhỏ, cười lạnh nói: "Bảo vật mà ngươi nói ở đâu đây?"

Thạch Thiên Phàm hoảng loạn quỳ trên mặt đất rập đầu lạy nói: "Thánh sứ tha mạng! Thánh sứ tha mạng! Ta từng vào đây cùng Tề Sấu Minh, thật sự đã nhìn thấy Phong Thần Đài ở đây."

Thánh sứ áo đen đăm chiêu nói: "Thế nhưng bây giờ không có, gian tế đã bại lộ thì không cần thiết phải tồn tại nữa."

Sắc mặt Thạch Thiên Phàm thay đổi, trong nháy mắt bay nhanh ra cửa.

Thánh sứ áo đen cười ha ha nói: "Không nghe lời hả!"

Trong tay gẩy một cái, một tia sáng trắng lóe lên, bóng dáng đang bay của Thạch Thiên Phàm ngã xuống đất như chim nhỏ gãy cánh, quay cuồng rơi xuống bãi cỏ, trước ngực cắm một thanh giáo bằng xương.

Lối vào, Khương Chí Hoa xông tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Thạch Thiên Phàm rơi xuống, vội vã xông đến ôm Thạch Thiên Phàm rồi gọi to: "Thiên Phàm! Thiên Phàm!"

Thạch Thiên Phàm nhìn thấy Khương Chí Hoa khẽ mỉm cười rồi nói: "Sư, sư phụ, con xin lỗi!" Đầu nghiêng sang một bên, chết thật rồi.

Khương Chí Hoa lệ rơi đầy mặt kêu lên: "Thiên Phàm! Thiên Phàm!"

Khương Chí Hoa căm phẫn, trừng mắt nhìn Thánh sứ áo đen, cắn răng nói: "Ta muốn ngươi phải đền mạng!"

Thánh sứ áo đen cười ha ha nói: "Ngươi nên cảm tạ ta."

Nói xong, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một đóa Hắc Liên, cả người hóa thành ánh sáng lấp lánh chui vào bên trong Hắc Liên, Hắc Liên chấn động một cái, khoảng không bị phá vụn rồi chui vào trong hố đen biến mất không còn tăm hơi.

Lúc này, Tề Sấu Minh cũng đi vào, toàn thân là màu máu, trong tay cầm hai cái đầu người, bất ngờ chính là Phong trưởng lão và Trình trưởng lão.

Tề Sấu Minh cười nói: "Bọn họ vậy mà lại muốn ngăn ta, thực sự là không tự lượng sức."

Khương Chí Hoa vẻ mặt dữ tợn giận dữ hét lên: "Tề Sấu Minh!"

Tề Sấu Minh cười ha ha nói: "Đừng nóng vội, các ngươi rất nhanh thôi sẽ đi tìm bọn họ rồi."

Nói xong, hắn ném đầu của Phong trưởng lão cùng Trình trưởng lão về phía Khương Chí Hoa, toàn thân hóa thành ánh sáng lấp lánh bay ra ngoài, Khương Chí Hoa vội vàng nhận lấy hai cái đầu người, bay ra ngoài theo.

Trên không trung, Tề Sấu Minh tay nâng "Đạo Đức Kinh" cười ha ha rồi: "Bây giờ ta sẽ tiêu diệt toàn bộ các ngươi!"

Đạo Đức Kinh chuyển động ào ào, mỗi một ký tự bay ra, hóa thành mỗi một ngọn núi nhỏ, rơi xuống phía dưới.

Khương Chí Hoa tức giận nói: "Đừng hòng! Đừng nghĩ rằng Côn Lôn ta chỉ có một bảo vật, "Nguyên Thủy Kinh" ra nào!"

Bên trong cung điện Côn Lôn, một quyển kinh thư bay ra, kinh thư chuyển động ào ào, một ký tự màu vàng bay ra, va chạm vào văn tự của Đạo Đức Kinh, va chạm không hề có một tiếng động mà lại khiến người ta cảm thấy buồn nôn, từng đệ tử ngồi sụp xuống đất, che lấy lỗ tai, mặt đầy đau đớn. Ngay cả Tề Sấu Minh và Khương Chí Hoa cũng phải nhăn mặt, cả người run rẩy.

Chỉ chốc lát sau, ký tự trên bầu trời từng cái từng cái một bốc cháy không hề có một tiếng động, hóa thành điểm sáng óng ánh bay đi.

Khương Chí Hoa hơi giật mình tự nói: " Nguyên Thủy Kinh bị thiêu rụi rồi?"

Tề Sấu Minh cười khẩy rồi nhìn tất cả mọi thứ, lóe một phát đã xuất hiện trước mặt Khương Chí Hoa, thừa dịp Khương Chí Hoa chưa kịp chuẩn bị thì hắn xuất một chiêu kiếm đâm về phía ngực Khương Chí Hoa, Khương Chí Hoa tránh kiếm theo bản năng, thanh kiếm sắc vẫn đang đâm trước ngực Khương Chí Hoa, chỉ là tránh được chỗ hiểm.

Khương Chí Hoa vội vã lui về phía sau, ôm lấy ngực.

Tề Sấu Minh trong nháy mắt đã đuổi tới, vung kiếm lên giết.

Một tiếng gầm giận dữ vang vọng trên trời: "Nghiệt đồ!"

Một đường tiên quang vút qua, Tề Sấu Minh phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài, vỡ nát một khu đại điện.

Trên không trung Bạch Mi chân nhân và Khô Vinh đạo trưởng xuất hiện trước mặt, Bạch Mi chân nhân vẻ mặt run rẩy, sắc mặt tái xanh.

Bạch Mi chân nhân bỗng chốc xuất hiện trước mặt Khương Chí Hoa, nói lời xin lỗi: "Khương chưởng giáo, đều là ta dạy đồ đệ không nghiêm, con chiên không nghiêm mà tạo nên sai lầm lớn như vậy."

Bạch Mi chân chân đưa tay ra, trong tay xuất hiện một chiếc bình ngọc, nói: "Ta có một bình đan dược chữa trị vết thương, mời ngài dùng trước."

Khương Chí Hoa cười ha ha nói: "Hay cho một câu dạy đồ đệ không nghiêm, trộm bảo vật của Côn Lôn ta, hủy hoại truyền thừa của Côn Lôn ta!"

Khương Chí Hoa trừng con mắt giận dữ hét lên: "Côn Lôn của ta bị phá hủy rồi, ngươi có biết không?"

Bạch Mi chân nhân toàn thân run lên mấy lần, lấy lại bình ngọc rồi nói: "Thục Sơn của ta cũng bị phá hủy rồi."


Trang 132# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất