Chương 263: Mưu đồ của Ma tộc
Khương Chí Hoa ngồi bên cạnh đống hoang tàn, dựa vào bức tường đổ, khẽ nói: "Chờ phụ thân ta chuyển kiếp trở về, ông ấy sẽ tử tế luận đạo với ngươi một phen."
Bạch Mi chân nhân nói: "Khương thừa tướng, ta cũng nghe danh đã lâu, ta sẽ ở Thục Sơn chờ hắn đại giá." Tay túm một phát, Tề Sấu Minh đang bị thương nặng từ trong đống phế tích bay vụt ra, rồi dừng lại dưới tay Bạch Mi đạo trưởng.
Bạch Mi đạo trưởng nói: "Chúng ta đi thôi!"
Một đám đệ tử Thục Sơn tàn bại dìu nhau đứng lên, đi lên phi thuyền, đệ tử Côn Lôn nhìn bọn họ một cách căm phẫn, nhưng cũng không dám làm bừa.
Nhan Tịch ôm lấy chiếc đàn đi đến bên cạnh Khương Chí Hoa, thất thần nói: "Mười ba trưởng lão bỏ mạng bảy người, trong đó có hai người là Tề Sấu Minh giết."
Khương Chí Hoa cắn răng nghiến lợi nói: "Tề Sấu Minh!"
Thiên Huyền toàn thân mặc y phục đen quỳ gối cạnh thi thể của một trưởng lão, nghẹn ngào không thốt thành lời.
Không biết ai hô lên một tiếng: "Báo thù!"
"Báo thù!"
"Báo thù!"
"Báo thù!"
Tiếng kêu gào liên tiếp vang lên, trong chốc lát cả Côn Lôn đều tiếng gầm giận dữ của báo thù.
Thiên Huyền cầm lấy song kiếm, đi đến bên cạnh Khương Chí Hoa, một tiếng "phịch" vang lên, hắn quỳ xuống rập đầu lạy nói: "Chưởng giáo, ta muốn báo thù."
Khương Chí Hoa hơi sững người, điềm tĩnh nói: "Sẽ có ngày đó thôi."
Trên tàu bay, Bạch Mi đạo trưởng ngồi ở chủ vị, ngồi bên cạnh là Khô Vinh đại sư, Tề Sấu Minh nằm tê liệt trên mặt đất phía trước một cách chán chường.
Bạch Mi đạo trưởng tức giận nói: "Bây giờ ta thật sự muốn giết ngươi."
Tề Sấu Minh cười ha hả nói: "Ta không sai."
Khô Vinh đại sư vội vã khuyên nhủ: "Bạch Mi huynh xin bớt giận!"
Bạch Mi đạo trưởng bực tức nói: "Ngươi bảo ta bớt giận thế nào đây? Ngươi bảo ta lên trời giải thích sao đây?"
Khô Vinh đại sư khẽ mỉm cười nói: "Vậy thì không đi giải thích nữa!"
Bạch Mi cau mày nói: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Khô Vinh đại sư nói: "Lần này, sau khi Tây Thiên thế tôn giảng pháp, từng nói với ta, rất tán thưởng sự chính trực và năng lực của huynh, nếu như huynh có ý, Tây Thiên sẽ chuẩn bị La Hán Quả Vị tiếp theo vì huynh."
Bạch Mi trừng mắt, tức giận nói: "Ngươi bảo ta rời khỏi sư đạo?"
Khô Vinh đại sư lắc đầu nói: "Không phải chúng ta phản bội hắn trước, là hắn vứt bỏ chúng ta trước, Thục Sơn bị hủy hoại hắn thờ ơ không chút động lòng, danh tiếng của Thục Sơn bị mất sạch hắn cũng không nói một lời. Thục Sơn ngoại trừ Đạo Đức Kinh là thứ mà hắn ban cho huynh, thì hắn còn giúp đỡ gì chứ? Ngay cả đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần cũng là bố trí để trấn áp đại ma Kỳ Lân Nhai sau núi. Chúng ta nhọc nhằn khổ sở dốc sức làm ra cơ nghiệp to lớn của phái Thục Sơn, hắn một câu đã đuổi mấy trăm đồng đạo ra khỏi sơn môn. Bạch Mi huynh, hắn trước đây chưa từng để tâm đến chúng ta, ở trong mắt hắn, chúng ta ngay cả tôi tớ cũng không bằng."
Tề Sấu Minh ho hai tiếng rồi nói: "Không sai, sư tôn! Ngài tỉnh lại đi! Phật giáo mới thật tâm giúp chúng ta, bọn họ mới là chính đạo."
Lông mày Bạch Mi nhíu lại.
Khô Vinh đại sư tiếp tục nói: "Hiện giờ Đạo Đức Kinh đã bị hủy hoại, Thục Sơn đã không còn căn cơ, huynh cho rằng hắn còn có thể ban cho Thục Sơn một quyển Đạo Đức Kinh mới nữa hay sao? Trong lòng của hắn, đại ma mà Thục Sơn đã xuất thế rồi, Thục Sơn cũng không nhất thiết phải tồn tại nữa."
Bạch Mi cắn răng một cái rồi nói: "Để ta nghĩ xem!"
Khô Vinh đại sư cười nói: "Bạch Mi huynh, huynh cứ cân nhắc từ từ."
Cúi đầu nói một cách sâu sắc: "Hi vọng lần sau gặp lại, ta phải gọi huynh là Trường Mi La Hán rồi."
Thiên Ma giới, Vô Thiên mặc y phục đen ngồi thiền trên Hắc Liên.
Phía dưới, một đóa Hắc Liên từ hư không bay ra, nhị sen bắn xuống một đường hắc quang, hóa thành Thánh sứ áo đen.
Thánh sứ áo đen vội vã quỳ một chân trên đất nói: "Phật tổ thứ tội, thuộc hạ không thể mang Phong Thần đài về."
Vô Thiên mở mắt ra nói: "Ta biết rồi, đây không phải lỗi của ngươi, ngươi lui xuống trước đi!"
Thánh sứ áo đen cung kính nói: "Vâng!" Đứng lên, lui khỏi Đại Hùng bảo điện.
"Bước đầu tiên trong kế hoạch của ngươi hình như thất bại rồi." Một tiếng cười ha ha vang lên.
Vô Thiên thở dài nói: "Đúng vậy! Số trời không phải do ta định."
Âm thanh kia nói: "Không có Phong Thần đài, chúng ta chỉ có thể gắng sức tấn công thôi."
Vô Thiên nói: "Phong Thần đài! Chỉ cần phối hợp Phong Thần đài để bố trí Tiếp Dẫn trận pháp, là có thể thu hút được thần hồn của đám thần tiên rồi. Không có Phong Thần đài thì đám thần tiên trên thiên đình giết không chết, diệt không xong, trùng sinh vô hạn, cực kỳ phiền phức."
Vô Thiên trầm ngâm một chút nói: "Thiên Ma Vương, ngươi đi tìm Ma chủ đi, để hắn dò tìm vị trí của Phong Thần đài."
Thiên Ma Vương nói một cách không vui: "Sao ngươi không đi?"
Vô Thiên đáp: "Ta không thích."
Thiên Ma Vương nói: "Được! Ta đi bái kiến Ma chủ đại nhân, nhưng ra tay vẫn là ngươi, ta sẽ không ra tay đâu."
"Ừm!"
Ma giới Đại Lôi Âm Tự, lặng ngắt như tờ.
Ở Thiên Môn sơn Huyền Không đảo, Trương Minh Hiên không biết chút gì, cẩn thận để Thanh Bình kiếm lại sát người, vừa dùng khăn tay lau vừa thầm nói: "Thanh Bình kiếm ơi! Thanh Bình Kiếm, ngươi nói ngươi lợi hại như vậy sao lại không sớm ra tay? Lần trước ta suýt chút nữa đã bị Quan Âm bắt đi ngươi cũng không ra tay, có phải là có chút quá đáng không?"
Một âm thanh non trẻ vang lên: "Còn không phải ngươi quá yếu sao."
Trương Minh Hiên sợ hết hồn, sau đó nhìn Thanh Bình kiếm một cách kích động rồi nói: "Ngươi nói chuyện rồi!"
Âm thanh non trẻ sốt ruột nói: "Nhìn ngươi bình thường đối với ta cũng coi như có phần cung kính, nên ta sẽ từ bi trả lời ngươi mấy vấn đề, có vấn đề gì thì mau hỏi."
Trương Minh Hiên vội vàng nói: "Đa tạ Kiếm ca! Ngươi bình thường sao lại không nói chuyện a? Cũng không ra tay giúp ta?"
Âm thanh non trẻ hừ một tiếng rồi nói: "Ta bình thường đều niêm phong bản thân, ở nhà ngủ, cũng lười để ý đến ngươi. Cho ngươi sử dụng ta đã là đãi ngộ rồi, trừ phi gặp phải pháp bảo của thánh nhân khác, bằng không ta sẽ không ra tay, có thể phát huy ra bao nhiêu sức mạnh thì phải xem bản thân ngươi rồi."
Trương Minh Hiên ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"
Thanh Bình kiếm hừ một tiếng rồi nói: "Ngươi sử dụng ta và ta chủ động ra tay là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, ngươi hiểu không? Ngu ngốc!"
Trương Minh Hiên tặc lưỡi, tiểu tử thối này nói chuyện thật làm người ta bực mình mà!
Trương Minh Hiên lắc lắc đầu nói: "Không hiểu!"
Thanh Bình kiếm thở dài một hơi rồi nói với giọng non nớt: "Ta biết là như thế mà, ta là pháp bảo chứng đạo(1) của sư phụ ngươi, nội hàm đạo quả (2), cũng có thể nói là một phần của sư phụ ngươi, ý nghĩa của việc ta ra tay và sư phụ ngươi ra tay cũng gần như nhau, như vậy hiểu chưa!"
Trương Minh Hiên như có điều suy nghĩ rồi nói: "Hiểu rồi, nói cách khác ngươi chỉ có thể làm vũ khí bên cạnh ta đúng không!"
Đợi cả buổi vẫn không thấy trả lời.
Trương Minh Hiên động vào Thanh Bình kiếm một cách cẩn thận rồi nói: "Thanh Bình, Thanh Bình. . . . . ."
Trương Minh Hiên lơ ngơ nói: "Lại đi ngủ rồi? Không phải sẽ giải đáp vài vấn đề sao? Giờ mới hỏi hai câu sao đã chạy rồi?"
Trương Minh Hiên lại thăm dò, gọi vài câu, chắc chắn Thanh Bình kiếm đã ngủ say mới hậm hực bỏ nó vào trong bao kiếm.
Trương Minh Hiên tự nói: "Thật giống như có một tiểu khí linh!" Duỗi tay một cái, quạt Ngũ Thái Thần Quang xuất hiện trong tay.
Trương Minh Hiên gõ gõ phía trên rồi nói: "Khí linh (3), mau ra trò chuyện."
Quạt Ngũ Thái Thần Quang hơi run lên, một bé gái sau lưng mọc ra hai chiếc cánh nhỏ rực rỡ từ trong quạt bay ra một cách rụt rè, sợ hãi nhìn Trương Minh Hiên.
(1)Chứng đạo: Lĩnh hội phật lý
(2)Đạo quả: Người tu hành đắc đạo trong đạo Phật
(3) Khí linh: Linh hồn của binh khí
Trang 133# 1