Chương 264: Thục Sơn phản đạo
Ánh mắt Trương Minh Hiên sáng lên, khí linh này thật xinh đẹp, hắn cười híp mắt hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Bé gái nắm chặt lấy góc áo rụt rè nói: "Ta, ta không có tên."
Trương Minh Hiên cười nói: "Vậy ta đặt cho ngươi một cái tên được không!"
Ánh mắt bé gái sáng lên, gật gật đầu một cách chờ mong.
Trương Minh Hiên vuốt cằm, nhìn bé gái rồi nói: "Bản thể của ngươi là quạt Ngũ Thái Thần Quang, ngươi còn có một đôi cánh rực rỡ màu sắc, vậy thì gọi là Tiểu Thái đi!"
Ánh mắt bé gái sáng lên vui vẻ nói: "Ta có tên rồi, ta tên Tiểu Thái."
Trương Minh Hiên nói: "Tiểu Thái, trước đây sao sao ngươi lại không ra?"
Trong mắt Tiểu Thái trong mắt lóe lên một tia sợ hãi nói: "Ta sợ ngài giết ta."
Trương Minh Hiên ngạc nhiên hỏi: "Sao ta lại giết ngươi?"
Tiểu Thái cắn răng một cái rồi nói: "Sau khi Tiên khí sinh ra khí linh, đại đa số thần Tiên đều sẽ xóa bỏ khí linh, dùng phân thần của chính mình để làm khí linh, bảo đảm sự khống chế tuyệt đối của mình với Tiên khí."
Trương Minh Hiên trợn mắt lên nói: "Trực tiếp xoá bỏ? Tàn nhẫn như vậy sao?"
Tiểu Thái buồn bã gật gật đầu.
Trương Minh Hiên duỗi một ngón tay ra, sờ sờ đầu Tiểu Thái rồi nói: "Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không xoá bỏ ngươi."
Tiểu Thái vui mừng nhìn Trương Minh Hiên, nói to: "Chủ nhân, ngài thật sự sẽ không giết ta sao?"
Trương Minh Hiên cười ha ha nói: "Ta nói không giết thì chắc chắn sẽ không giết."
Tiểu Thái vui mừng nói: "Chủ nhân, ngài thật tốt!"
Trương Minh Hiên vừa cười vừa nhìn nàng hưng phấn nhảy nhót một lúc lâu.
Lại mấy ngày trôi qua, đối với Trương Minh Hiên mà nói, ngoại trừ những tiểu tinh linh bay loạn xạ trên hòn đảo nhỏ này thì tất cả đều không chút rung động.
Thế nhưng đối với một số thế lực lớn mà nói, mấy ngày nay khá kỳ lạ, Côn Lôn đóng đường vào núi, Thục Sơn quy thuận Phật giáo, Đạo Môn tổn thất nặng nề.
Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân ngồi ở trước lò, luyện tiên đan. Một người thanh niên người đi vào một cách hấp tấp, cúi đầu rồi nói với Thái Thượng Lão Quân: "Sư tôn, chuyện của Thục Sơn ngài biết không?"
Thái Thượng Lão Quân vừa ung dung quạt lửa vừa nói: "Bạch Mi là người ta phái xuống."
Người thanh niên ngạc nhiên nói: "Sư tôn, tại sao lại vậy?"
Thái Thượng Lão Quân lắc đầu nói: "Vốn muốn để hắn xuống ngăn cản trận tranh đấu này, không ngờ rằng kết quả lại như vậy."
Thanh niên phẫn nộ kêu lên: "Sư tôn, bọn họ như vậy là làm mất mặt ngài, ngài cam tâm sao? Bây giờ ta sẽ đi giết Bạch Mi!"
Thái Thượng Lão Quân cười ha ha nói: "Thuần Dương! Chuyện này ta cũng đã chú ý đến rồi, ngươi không cần quan tâm đâu."
Thanh niên ôm quyền, không cam lòng nói: "Vâng!"
Thái Thượng Lão Quân cười ha ha nói: "Nếu đến rồi thì giúp ta quạt lửa đi!"
Lữ Động Tân sững người một lúc, cung kính nói: "Vâng." Nghiêm túc cầm quạt Ba Tiêu quạt lửa trước lò Bát Quái.
Ngoài ba mươi ba tầng trời, Thái Thượng nói một cách khoan thai: "Chuẩn Đề, ngươi qua rồi."
Một tiếng cười ha hả vang lên: "Thái Thanh, đây không phải là bút tích của ta, là Đa Bảo làm, ta chỉ là mượn một bảo vật để ra ngoài thôi. Ngài sẽ không tính toán với tiểu bối chứ!"
Thái Thanh nói: "Ừm!"
Thái Thanh trầm ngâm một lúc rồi nói: "Huyền Đô!"
Một đạo sĩ mặc áo tím đi lên phía trước, hành lễ một cách cung kính rồi nói: "Sư tôn!"
Thái Thanh nói: "Nhân quả của Thục Sơn, ngươi đi nghe ngóng đi!"
Huyền Đô cung kính đáp: "Vâng!"
Huyền Đô trở lại cung điện của mình, ngồi thiền trên đệm hương bồ, nhắm mắt bấm đốt ngón tay một lúc, mở mắt nói: "Lý Viêm!"
Không lâu sau, một lão đạo sĩ bay vào, cung kính nói: "Sư tôn!"
Huyền Đô nói: "Ngươi tái thế đi!"
Lý Viêm sững người lại, vội vã quỳ trên mặt đất nói: "Sư tôn, đệ tử không biết đã chọc giận người lúc nào, xin người hãy tha thứ."
Huyền Đô cười nói: "Có một nhiệm vụ giao cho ngươi."
Lý Viêm thở phào một hơi, sau đó cười nói: "Đệ tử xin tiếp lệnh!"
Trời vừa sáng Trương Minh Hiên cập nhật xong tập năm tập sáu của Hoa Thiên Cốt.
Tập năm, Hoa Thiên Cốt rời Côn Lôn trở về Thục Sơn, đồng thời cá cược với Thanh Dương trưởng lão.
Tập sáu, Hoa Thiên Cốt lần đầu gặp lại Sát Thiên Mạch, Đơn Xuân Thu đánh Thục Sơn một lần nữa.
Sau khi Trương Minh Hiên cập nhật, đi ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong đại sảnh truyền lại.
Tiếng của nam nhân?
Trương Minh Hiên hơi nhướng mày đi tới.
Chỉ thấy trong đại sảnh, một lão đạo sĩ đang nói chuyện, cười ha ha với Lý Thanh Nhã.
Lý Thanh Nhã nhìn thấy Trương Minh Hiên thì nở nụ cười nói: "Ông ấy đến rồi."
Lão đạo sĩ quay đầu nhìn Trương Minh Hiên đang ở chỗ cửa lớn, đứng lên ôm quyền nói: "Bái kiến Trương đạo hữu!"
Trương Minh Hiên cười nói: "Đây không phải Hứa đạo trưởng sao?"
Hứa đạo sĩ cười ha hả nói: "Trương đạo hữu còn nhớ bần đạo, thực sự cảm thấy vinh hạnh bội phần!"
Lý Thanh Nhã cười nói: "Minh Hiên, ông ấy tới tìm ngươi, hai người nói chuyện đi!"
Trương Minh Hiên đi vào nhà, ngồi xuống đối diện Hứa đạo trưởng, nghi hoặc hỏi: "Đạo trưởng tìm ta có chuyện gì thế?"
Hứa đạo trưởng nhìn Trương Minh Hiên vài lần rồi thở dài một hơi nói: "Thục Sơn phản đạo, Côn Luân đóng đường vào núi, thế lực Đạo môn ta bị giảm xuống thậm tệ. Vả lại gần đây ở Đại Đường, Phật giáo phát cháo phát thuốc, danh tiếng dần lên cao, cứ kéo dài tình trạng như thế, cuộc sống của Đạo môn ta sẽ không dễ chịu lắm."
Trương Minh Hiên chợt trừng mắt kinh ngạc nói: "Ngươi nói Thục Sơn làm sao vậy?"
Hứa đạo trưởng nói: "Phản đạo rồi, quay lưng với Đạo vào Phật, Bạch Mi đạo trưởng không ở Đạo môn nữa chỉ có Trường Mi La Hán của Phật giáo thôi."
"Côn Lôn thì sao?"
Hứa đạo trưởng nói: "Trước khi Thục Sơn vào Phật thì tấn công Côn Lôn, Côn Lôn tổn thất nặng nề, bảo vật trấn phái bị mất, tạm thời đóng đường vào núi."
Trương Minh Hiên tự nói: "Tại sao lại như vậy? Thế giới này thay đổi nhiều quá rồi đó!"
Khóe miệng Hứa đạo trưởng giật giật hai lần, tại sao ngươi lại không biết những chuyện này?
Trương Minh Hiên căng thẳng hỏi: "Khương Cẩm Tịch thế nào? Khương chưởng môn vẫn ổn chứ?"
Hứa đạo trưởng thương tiếc nói: "Bọn họ không sao, chỉ tiếc là các ẩn sĩ của Đạo môn như Phong đạo trưởng, Túy đạo nhân, Thiên Long chân nhân, Huyền Tông chân nhân,... tự chém giết lẫn nhau mà chết."
Trương Minh Hiên sững người lại nói: "Phong đạo trưởng chết rồi?"
Trương Minh Hiên bỗng dưng ngẩn cả người, khoảng thời gian trước còn cùng bọn họ quay phim truyền hình, ấn tượng đối với hắn cũng không tệ lắm, không ngờ rằng bây giờ đã chết rồi, đúng là cổ đại! Sáng vẫn còn sống, chiều tối đã chết rồi, khó mà đoán trước được.
Hứa đạo trưởng ôm quyền nói: "Hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn nhờ."
Trương Minh Hiên giật mình nói: "Mời nói."
Hứa đạo trưởng nói: "Phật giáo đang phát cháo phát thuốc để mọi người ca ngợi lòng nhân từ, Đạo môn ta cũng không thể rớt lại phía sau."
Trương Minh Hiên nói: "Các ngươi cũng phát cháo phát thuốc không phải là được rồi sao, tới tìm ta làm gì?"
Hứa đạo trưởng lắc đầu nói: "Bọn họ ở phía trước, nếu như chúng ta bắt chước bọn họ, không chỉ không lấy được thanh danh, e rằng còn có thể làm người ta châm biếm."
Trương Minh Hiên nghi ngờ nói: "Ngươi tới chỗ ta làm gì?"
Hứa đạo trưởng cười nói: "Vốn nghe danh Trương công tử túc trí đa mưu, trong lòng có rất nhiều mưu mô, nên ta đặc biệt tới đây để xin biện pháp."
Trương Minh Hiên cau mày gõ lên chiếc ghế tựa, chuyện cho Phật giáo ấm ức, hắn vô cùng cam tâm tình nguyện.
Chỉ chốc lát sau, Trương Minh Hiên nói: "Thật ra cho dù Hứa đạo trưởng không nói thì ta cũng đã có tính toán, nếu Hứa đạo trưởng tìm tới cửa thì chuyện này làm phiền ngươi rồi."
Hứa đạo trưởng nhìn Trương Minh Hiên một cách chờ mong.
Trương Minh Hiên nói: "Hứa đạo trưởng có biết hiện tại trong gia đình bách tính có bao nhiêu con cái không?"
Hứa đạo trưởng không hiểu gì: "Ba, năm người thậm chí nhiều hơn."
Trương Minh Hiên thở dài một hơi rồi nói: "Đúng vậy! Nhiều con cái như vậy, bách tính bình thường sao có thể nuôi sống hết? Một số gia đình vì cuộc sống bức bách, phải bán con cái, thậm chí vứt bỏ cả ruột thịt, vô số cô nhi lưu lạc bên đầu đường, chuyện này là đau xót biết bao."
Hứa đạo trưởng vẻ mặt xúc động nói: "Đạo hữu muốn nói cái gì?"
Trương Minh Hiên nói: "Hứa đạo trưởng vì sao không xây một cô nhi viện? Thứ nhất cứu sống một mạng người công đức vô lượng, thứ hai còn có thể chọn lựa nhân tài từ trong đó để bổ sung vào Đạo môn, thậm chí cả danh vọng, ha ha! Còn tốt hơn nhiều so với phát cháo phát thuốc."
Trang 133# 2