Chương 271: Khương Cẩm Tịch đã đến
Thỏ yêu chần chừ một chút, đi theo người hầu áo xanh lên phía trước.
Người hầu áo xanh vừa đi vừa giới thiệu, có tiệm vũ khí, cửa hàng đan dược, quán rượu, cửa hàng phù triện, tiệm lẩu, vân vân. . . , còn có phố quà vặt, đồ nướng, rán, đậu hủ thúi xắt miếng, hồ lô băng đường, nước dưa hấu, nước táo vân vân. . . và rất nhiều quà vặt đồ uống khác.
Thỏ yêu đi tới, con mắt trừng càng lúc càng lớn nói: "Ngài bảo những thứ này đều có thể mua được thật sao? Phi kiếm có thể mua? Đan dược có thể mua? Phù triện cũng có thể mua? Không cần đi chém giết tranh đoạt?"
Người hầu áo xanh cười ha ha đáp: "Không sai! Những thứ này đều có thể mua được."
Thỏ yêu khẩn trương hỏi: "Ta không có tiền thì làm sao bây giờ?"
Tiểu Vương cười ha ha nói: "Cửa tiệm đầu tiên bên ngoài cổng vào sơn cốc chính là hiệu cầm đồ, các ngươi có thể dùng bảo vật mang vào đổi tiền, ví dụ như một ít dược liệu, các loại khoáng thạch."
Thỏ yêu vội vàng nói: "Tiểu Vương huynh đệ, cáo từ trước, ta trở về lấy đồ đây." Vừa quay người liền chạy ra bên ngoài.
Tiểu Vương kêu lên: "Nhớ mua một cái điện thoại trước, ở ngay cửa hàng đối diện hiệu cầm đồ."
Thỏ yêu cũng không thèm quay đầu lại mà kêu to: "Ta đã biết!"
Chuyện của Phường thị nhanh chóng lan truyền ra ngoài, các yêu ma quỷ quái nhao nhao tràn vào Phường thị, vào mấy thời điểm này Trương Minh Hiên lại nhức đầu, nguồn cung cấp xuất hiện vấn đề, đặc biệt là ba mối buôn bán phi kiếm đan dược và phù triện, có thể nói là cửa hàng nào cũng cháy hàng! Dù cho có tăng giá lên cao, nhưng số lượng yêu quái đặt hàng vẫn nối liền không dứt.
Trên đảo Huyền Không, Trương Minh Hiên nằm trên đồng cỏ, màn hình điện thoại di động lơ lửng ở trước mắt.
Lý Thanh Tuyền chạy tới ngồi ở bên cạnh Trương Minh Hiên hì hì nói: "Nghe nói Phường thị của ngươi xảy ra vấn đề."
Trương Minh Hiên gật đầu nhẹ đáp: "Vấn đề nhỏ thôi."
Lý Thanh Tuyền hỏi: "Ngươi định giải quyết như thế nào?"
Trương Minh Hiên lười biếng nói: "Có vấn đề thì cứ vứt sang một bên đi đã, nói không chừng qua mấy ngày nữa nó sẽ tự giải quyết!"
Lý Thanh Tuyền trừng to mắt nhìn Trương Minh Hiên nói: "Đây là phương pháp giải quyết vấn đề của ngươi?"
Trương Minh Hiên đáp: "Đúng vậy! Vĩ nhân đã từng nói, thời gian sẽ làm phai nhạt hết thảy, đương nhiên cũng bao gồm cả các vấn đề. Nếu như thời gian sẽ giúp ta giải quyết, vì sao ta còn phải lao tâm lao lực?"
Lý Thanh Tuyền chậc chậc nói: "Lấy cớ cũng không tệ."
"Hoàng cô!"
"Hoàng cô. . . đồ nướng người muốn ta đã mang về cho người." Tiếng của Tấn Dương văng vẳng.
Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Tuyền, khinh bỉ nói: "Ngươi lại có thể để Tấn Dương chạy vặt cho ngươi? Thực khinh bỉ ngươi!"
Lý Thanh Tuyền hừ một tiếng nói: "Lần trước ngươi còn bảo Tấn Dương đẩy bàn đu dây cho ngươi đấy nhé? Ta còn tốt hơn ngươi nhiều." Đứng lên, xoay người rời đi.
Trương Minh Hiên kêu lên: "Này! Để lại cho ta một ít, đừng có ăn hết."
"Nghĩ thực hay!"
Trương Minh Hiên cười cười, tiếp tục bắt chéo hai chân, mở ra danh sách bạn bè ra hàn huyên với Đường Tam Tạng.
Tiêu Diêu Thần Quân: Ha ha, gần đây làm ăn không tệ lắm!
Huyền Trang: Vừa đi ngang qua mấy thành trấn, Trương công tử, tại sao lương của ta lại càng ngày càng ít vậy?
Tiêu Diêu Thần Quân: Thành trấn mà ngươi đi ngang qua quá ít người sống.
Huyền Trang hoài nghi nói: Không hề ít người tí nào! Đừng bảo là ngươi đã khấu trừ tiền của bần tăng từ trước đó rồi đi!
Tiêu Diêu Thần Quân: Ha ha ha, đại sư thật là hài hước, sao ta có thể là loại người như vậy.
Trương Minh Hiên liền vội vàng hỏi: Các ngươi đang ở đâu vậy?
Huyền Trang: Đã đến Tây Ngưu Hạ Châu, tá túc tại Mạc gia trang.
Trương Minh Hiên nói thầm, Mạc gia trang là nơi nào? Sau đó liền không hề để tâm.
Tiêu Diêu Thần Quân: Tam Tạng, không phải ta muốn trách gì ngươi. Nhưng hiện tại dù thế nào thì ngươi cũng là một phú hào, mỗi lần đi xin tá túc như vậy thú vị lắm sao?
Huyền Trang: Bần tăng không hiểu Trương công tử có ý tứ gì?
Tiêu Diêu Thần Quân: Dân chúng khó khăn. Cái gọi là "cày đồng đang buổi ban trưa" mồ hôi thấm vào đất, ai biết trong mâm cơm, mỗi hạt thóc đều vất vả vô cùng. Mỗi một hạt lương thực của bọn họ đều là tự mình vất vả cày cấy mới đoạt được, mồ hôi và máu đổ vào. Ngươi không trả cái gì, thuận miệng một câu hoá duyên đã tới lấy, có phải có chút quá mức hay không?
Huyền Trang: Chuyện này. . . chuyện này, Trương công tử giỏi văn thơ.
Tiêu Diêu Thần Quân: Ta vô cùng không ưa điểm này của mấy người Phật môn các ngươi, miếu thờ là nhà cao cửa rộng nghìn tòa, Phật tượng là bọc vàng sáu trượng, rõ ràng có tiền còn đi tìm dân chúng nghèo khổ để hoá duyên, thật sự làm cho người ta căm tức. Cũng tỷ như ngươi đi! Hiện tại cũng là thổ hào rồi, có tiền sao còn không chịu đi mua? Còn cái gì mà hoá duyên!
Huyền Trang: A di đà phật! Nghe Trương công tử nói như vậy, ta giống như đã được cảnh tỉnh, chúng sinh khó khăn, bần tăng xác thực không nên ăn chùa ở chùa, sau này nếu có muốn ăn ngon ngủ ổn sẽ tự bỏ tiền ra mua.
Tiêu Diêu Thần Quân: Ha ha, trẻ con đúng là dễ dạy.
Huyền Trang: Nhưng tiền tài của bần tăng đều ở trong điện thoại di động, làm sao để lấy ra?
Tiêu Diêu Thần Quân: Không có tiền thì cứ phát hồng bao cho ta, sau đó bảo Hầu ca tới lấy.
Huyền Trang: A di đà phật! Thật sự là đa tạ Trương công tử, ngày sau tới Tây Thiên gặp được Phật Tổ, bần tăng nhất định sẽ cầu lấy phúc báo cho Trương công tử ở trước mặt Phật Tổ.
Tiêu Diêu Thần Quân: Chuyện này thì không cần, Khiêm tốn thôi! Khiêm tốn thôi!
Đường Tam Tạng tắt điện thoại di động, thở dài: "Trương công tử thật sự là một đại thiện nhân lòng mang muôn dân trăm họ, tấm lòng từ bi mà!"
Tôn Ngộ Không ngồi trên ghế hì hì nói: "Hắn lại nói cái gì vậy?"
Đường Tam Tạng tự thuật lại lời nói của Trương Minh Hiên, Tôn Ngộ Không lại hì hì đáp: "Sư đệ nói không sai."
Đường Tam Tạng hỏi: "Bát Giới đi thả ngựa còn chưa có trở lại sao?"
Tôn Ngộ Không cười nói: "Ngốc tử kia đâu phải đi thả ngựa? Chỉ sợ là đã xuất động phàm tâm, muốn làm con rể nhà người rồi đây!"
"Ài!" Đường Tam Tạng hơi nhắm mắt niệm kinh.
Một ngày trôi qua, sáng sớm ngày kế tiếp Trương Minh Hiên cứ tiếp tục upload Hoa Thiên Cốt, tập mười lăm, tập mười sáu.
Lạc Thập Nhất, Hoa Thiên Cốt đợi đệ tử Côn Luân tới chi viện núi Thái Bạch, Sát Thiên Mạch thi đấu thua Bạch Tử Họa một bậc, trả lại Bất Quy nghiễn, Phi Nhan giao Huyễn Tư Linh cho Bạch Tử Họa, Côn Luân tụ tập thần khí tứ phương.
Hiện tại Trương Minh Hiên cũng không dám lười biếng cập nhật Hoa Thiên Cốt dù chỉ một chút, bên trên có đại thần thúc dục, không đắc tội nổi đâu!
"Trương Minh Hiên!" một tiếng gọi tức giận truyền tới từ bên ngoài.
Trương Minh Hiên đi ra ngoài nhìn lại, chỉ thấy Khương Cẩm Tịch và Phong Tiêu Mặc đang đứng trong sân.
Khương Cẩm Tịch vừa thấy được Trương Minh Hiên, lắc mình một cái xuất hiện ở trước mặt Trương Minh Hiên, nước mắt lưng tròng nói: "Trương Minh Hiên, ta muốn ngươi giúp ta báo thù."
Trương Minh Hiên chậc chậc miệng, đáp: "Chuyện của Côn Lôn, bớt đau buồn đi!"
Khương Cẩm Tịch lắc đầu kêu: "Không, ta không thể nén bi thương! Ta muốn ngươi giúp ta báo thù."
Trương Minh Hiên buồn rầu nói: "Ta cũng rất muốn báo thù cho ngươi, nhưng mà người trong Thục Sơn chạy tới Phật giáo rồi, ta đâu còn biện pháp nào?"
Khương Cẩm Tịch lóe ra hung quang nói: "Ta muốn ngươi quay phim về Thiếu Lâm."
Trương Minh Hiên nghi ngờ nói: "Là sao?"
Khương Cẩm Tịch hung ác hung ác đáp: "Ngươi quay Tiên Kiếm kỳ hiệp thì Thục Sơn hủy, ngươi quay Hoa Thiên Cốt thì Côn Luân hủy. Thiếu Lâm của hắn cũng đừng có nghĩ sẽ được tồn tại duy nhất, cho nên ta muốn ngươi quay phim về Thiếu Lâm Tự."
Trương Minh Hiên sững sờ, bản thân cũng không phát hiện tác phẩm của mình thậm chí có uy lực lớn như vậy, hủy hai đại môn phái! Thiếu Lâm lại bởi vì tác phẩm của mình mà bị hủy diệt? Nếu vậy danh tiếng của mình sẽ triệt để bị hủy hoại.
Trương Minh Hiên liền vội vàng lắc đầu ném bỏ ý niệm hoang đường này ra khỏi đầu, nói: "Không được, ta không thể quay."
Khương Cẩm Tịch kêu la: "Trương Minh Hiên, Côn Lôn của ta bị hủy bởi ngươi, ngươi quay về Thiếu Lâm cho ta, ta sẽ không để yên cho ngươi!"
Trang 137# 1