Chương 272: Gửi lưỡi kiếm
Trương Minh Hiên sững sờ hỏi: "Bị hủy hoại vì ta là có ý gì?"
Phong Tiêu Mặc đi tới nói: "Lý do Thục Sơn tấn công Côn Lôn của chúng ta chính là Tề Sấu Minh cho rằng chúng ta là đồng lõa của ngươi."
Trương Minh Hiên lẩm bẩm: "Bởi vì này như vậy sao?" Áy náy đáp lại: "Thực xin lỗi!"
Khương Cẩm Tịch nói: "Ngươi không cần phải xin lỗi, chỉ muốn hỏi ngươi có giúp ta hay không?"
Trương Minh Hiên cắn răng nói: "Có thể, để ta suy nghĩ thật kỹ đã."
Khương Cẩm Tịch nói tiếp: "Vậy ta sẽ chờ ngươi ở đây." Quay người đi về phía gian phòng của nàng.
Phong Tiêu Mặc đi theo, lúc ngang qua Trương Minh Hiên thì nói: "Trương huynh cũng không thích Phật giáo mà! Hiện tại ta và Phật giáo cũng không đội trời chung." Trực tiếp đi qua Trương Minh Hiên, đuổi kịp Khương Cẩm Tịch.
Trương Minh Hiên gãi đầu buồn rầu nói: "Côn Lôn bị đánh lại là bởi vì ta sao? Nhân quả sau chuyện này còn lớn hơn nhiều! Hay là ta trả lại đồ vật mà Lý Thanh Tuyền đã trộm cho bọn họ?"
Trương Minh Hiên thầm nói: "Cứ quyết định như vậy đi, tìm một cơ hội trả lại cho bọn họ." Bắt đầu đi ra ngoài, vừa đi vừa lầm bầm: "Quay phim về Thiếu Lâm? Phiền phức quá!" Vừa đi vừa lắc đầu thở dài.
Thời gian vô tình trôi qua rất nhanh, hai mười ngày tiến hành trôi qua trong nháy mắt, nội dung cốt truyện Hoa Thiên Cốt đã được cập nhật đến tập thứ bốn mươi ba, thứ bốn mươi bốn.
Thiên Mạch và Mạnh Huyền Lãng đều chạy tới Côn Lôn, bọn hắn đều không cho Bạch Tử Họa động vào Hoa Thiên Cốt, Sát Thiên Mạch thậm chí còn không tiếc muốn liều chết sống mái với Bạch Tử Họa, tàn sát toàn bộ Côn Lôn cũng muốn mang Hoa Thiên Cốt đi. Đan Xuân Thu mắt thấy không có cơ hội mang Hoa Thiên Cốt đi, vì vậy thừa dịp Sát Thiên Mạch còn chưa sẵn sàng, đánh Sát Thiên Mạch ngất xỉu mang hắn rời khỏi Côn Lôn.
Sát Thiên Mạch cũng không có cách nào mang Hoa Thiên Cốt đi, Đông Phương Úc Khanh tin tưởng không có ai có thể làm được, hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Bạch Tử Họa. Cuối cùng Bạch Tử Họa chất vấn Hoa Thiên Cốt, vì sao trộm cắp Thần Khí dẫn đến Yêu Thần xuất thế, nhưng Hoa Thiên Cốt vẫn không chịu nói, giấu giếm chuyện mình cứu Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa chỉ có thể trừng phạt nàng nhận lấy tám mươi mốt cây Tiêu Hồn đinh.
Hình phạt của Hoa Thiên Cốt mới chấp hành được có một nửa, Bạch Tử Họa ngăn trở Ma Nghiêm tự mình tiến hành, hắn muốn đích thân tiến hành trừng phạt đối với Hoa Thiên Cốt. Vì duy trì mạng sống của Hoa Thiên Cốt, Bạch Tử Họa lợi dụng Đoạn Niệm kiếm xử phạt Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt đau khổ cầu khẩn Bạch Tử Họa, đừng dùng Đoạn Niệm kiếm giết nàng, nhưng mà Bạch Tử Họa vẫn kiên trì, đâm cho Hoa Thiên Cốt một trăm lẻ một kiếm, cuối cùng bảo vệ được mạng sống của Hoa Thiên Cốt.
Người xem điện thoại đều vừa xem vừa chảy nước mắt, nếu như trước đó mới chỉ là lo lắng bất an, thì bây giờ chính là ngược tâm rồi.
Trên mạng đều đang la hét tên Trương Minh Hiên, vì sao lại đối xử với Hoa Thiên Cốt tàn nhẫn như vậy? Vì sao không thể để Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa về chung một nhà? Ai ai cũng tuyên bố phải tìm Trương Minh Hiên lấy lại công bằng cho Hoa Thiên Cốt.
Mà giờ khắc này Trương Minh Hiên đang ở trong sân của thư điếm, ngượng ngùng đứng ở trước mặt Lý Thanh Nhã.
Lý Thanh Nhã tức giận nói: "Hoa Thiên Cốt đáng thương biết bao! Ngươi không thể để Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa được hạnh phúc mỹ mãn hay sao hả? Không bắt nàng phải gánh chịu mấy tội này?"
Trương Minh Hiên ấp úng nói: "Tỷ, trước ánh sáng chính là bóng tối, chỉ có trải qua bóng tối mới có thể cảm thấy ánh sáng xinh đẹp đúng không?"
Lý Thanh Nhã nói ra: "Đây là một hồi đen tối nhất rồi phải không?"
Trương Minh Hiên lúng túng lắc đầu, giơ một đầu ngón út nói: "Còn có một chút chút nữa."
Lý Thanh Nhã bất đắc dĩ nói: "Ngươi nha! Nếu không muốn cho mọi người ngứa răng thì cứ làm."
Trương Minh Hiên ngượng ngùng nói: "Tỷ, ta cam đoan đến cuối cùng thì Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa sẽ ở bên nhau."
Lý Thanh Nhã hoài nghi nói: "Thật sao?"
Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Thật mà!"
"Không phải là chết cùng một chỗ đấy chứ!"
Trương Minh Hiên ấm ức nói: "Ta hay lừa bịp như vậy sao?"
"Ha ha!"
Trương Minh Hiên im lặng, ở trong lòng của ngươi thì ta có ấn tượng gì hả!
Lý Thanh Nhã nói: "Hứa đạo trưởng đã truyền tin tới, nói cô nhi viện và viện dưỡng lão hiện đang tiến hành vô cùng thuận lợi."
Trương Minh Hiên cười nói: "Vậy là tốt rồi, mỗi lần nhìn thấy mấy đứa trẻ với những người già phải đi ăn xin trên đường cái, nội tâm của ta liền khó chịu!"
Lý Thanh Nhã cười nhìn Trương Minh Hiên đáp: "Ừm! Chuyện này xử lý vô cùng tốt, có thời gian thì hãy nghĩ tới một vài loại việc thiện công đức này nhiều hơn."
Trương Minh Hiên cười ha ha nói: "Được!"
Lý Thanh Nhã gật đầu nói: "Ta đi trước đây, ừm, ngươi bảo trọng!"
Trương Minh Hiên đưa mắt nhìn Lý Thanh Nhã rời khỏi, cười lẩm bẩm: "Thanh Nhã tỷ lại nói mê sảng rồi, ta cũng không đi xa nhà thì có gì mà cần phải bảo trọng chứ."
Vừa dứt lời, một tiếng vang "uỳnh" thật lớn! Trương Minh Hiên biến mất vô tăm, trên mặt đất nhiều hơn một bức tượng sư tử bằng đá uy nghiêm.
"Đoàng!" một tiếng, sư tử bằng đá nổ tung, Trương Minh Hiên nhảy ra khỏi lòng đất.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời một mảnh vặn vẹo, vô số dao găm, trường kiếm, búa rìu, trường thương, khôi giáp, đại thụ, hòn non bộ chi chít che kín bầu trời.
Trương Minh Hiên giơ ngón tay giữa rồi ngửa mặt lên trời hét: "F*ck, đại gia ngươi. "
Tiên khí, tảng đá đùng đùng bay xuống, Trương Minh Hiên lập tức chạy ra ngoài, lớn tiếng kêu la: "Tiểu Thải, mau tới cứu giá!"
Lý Thanh Tuyền chẳng biết đã xuất hiện ở trên nóc nhà từ lúc nào, cười ha ha nói: "Tiểu Thải và Tấn Dương đã tới Liên Hoa động chơi, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!"
Phần lớn Tiên Khí đập xuống đất, mảnh đá tung bay, một mảnh hỗn độn.
Trương Minh Hiên quát to một tiếng: "F*ck, Kim Giác Ngân Giác lừa ta!"
Lý Thanh Tuyền ha ha nói: "Thư điếm này vô cùng quan trọng đối với tỷ tỷ, ngươi hủy nó đi, tỷ tỷ khẳng định sẽ không tha cho ngươi."
Trương Minh Hiên trực tiếp bay qua tường để ra ngoài, một đường vũ khí tảng đá nện xuống, mặt đất oanh tạc, hòn đảo cũng run run nhè nhẹ.
"Choang!" Một tiếng giòn vang, một bình hoa nện ở trên đầu của Trương Minh Hiên, lăn xuống mặt đất.
Bước chân của Trương Minh Hiên loạng choạng, trong mắt toàn sao. Một hồi nổ vang, lập tức bị một mảnh đao thương kiếm búa thạch chuỳ chai lọ ngổn ngang bao phủ, mặt trên còn có một khối xương đùi trong suốt như ngọc, tản ra khí tức huyền ảo.
Trương Minh Hiên giãy giụa bò ra từ trong đống binh khí, một thân vết thương máu ứ đọng.
Lý Thanh Tuyền nhảy đến bên cạnh Trương Minh Hiên cười hì hì nói: "Hiện tại cảm thấy như thế nào?"
Trương Minh Hiên đứng lên, trên người lóe qua một cái, lập tức mặc vào một thân y phục sạch sẽ ngạo nghễ nói: "Lời mà ta nói với tỷ không sai phải không?"
Lý Thanh Tuyền nghi ngờ nói: "Nói cái gì?"
Trương Minh Hiên đáp: "Thời gian sẽ làm phai nhạt hết thảy, bao gồm cả vấn đề!" Lại nhìn đao kiếm đầy đất nói tiếp: "Tỷ xem này! Vấn đề đã được giải quyết xong?"
Lý Thanh Tuyền lập tức sững sờ, hình như thực là như thế nha!
Trương Minh Hiên chắp hai tay sau lưng lắc đầu cảm thán nói: "Hết thảy đều nằm trong kế hoạch của ta."
Lý Thanh Tuyền hoài nghi nhìn Trương Minh Hiên, chẳng lẽ hắn thật sự dự liệu được?
Thấy Trương Minh Hiên vô sỉ, Thiên Đình Ngọc Đế cười lạnh một tiếng, chợt giội chén rượu trong tay.
Trên Huyền Không đảo, "rào rào" một tiếng, một dòng nước chảy xuống giội cho Trương Minh Hiên ướt đẫm từ trong ra ngoài, tản ra mùi rượu thuần hậu.
Trương Minh Hiên lảo đảo hai bước dưới chân, lập tức ngã xuống đất, đỏ bừng cả khuôn mặt, nấc rượu nói: "Rượu. . . Rượu ngon."
Lý Thanh Tuyền cười ha ha nói: "Vậy còn chuyện này thì ngươi có . . . tính đến hay không?"
Lý Thanh Nhã ôm Nha Nha đi ra: "Hắn chính là tự làm tự chịu, lần trước giáo huấn còn chưa đủ sao? Còn dám ngược Hoa Thiên Cốt đáng thương như vậy."
Vung tay lên, Trương Minh Hiên liền bay vào trong phòng của mình, mùi rượu bốn phía.
Lý Thanh Nhã nói: "Sắp xếp lại những thứ này qua một chút, mang xuống đi!"
Nhãn tình của Lý Thanh Tuyền sáng lên hưng phấn kêu: "Tỷ cho ta đi ra ngoài sao?"
Lý Thanh Nhã gật đầu nhẹ nói: "Có thể đi ra ngoài, nhưng mà đừng có chạy lung tung, bằng không thì ta cũng sẽ không tha cho muội."
Lý Thanh Tuyền hưng phấn than: "Tỷ, tỷ cứ yên tâm đi! Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn mà." Vừa thu lại đao kiếm vũ khí ngổn ngang trên mặt đất, lập tức vội vàng chạy ra bên ngoài, giống như sợ Lý Thanh Nhã sẽ đổi ý vậy.
Trang 137# 2