Chương 273: Bị tập kích
Trong phố chợ ở phía dưới, Lý Thanh Tuyền giao mấy thứ đồng nát sắt vụn cho Thanh Linh Tử, sau đó hoạt bát chạy trên đường phố, đôi mắt nhìn lung tung khắp bốn phía, có chút hưng phấn.
Lý Thanh Tuyền chạy đến phố quà vặt, tay cầm một xiên thịt dê nướng đưa tới miệng rồi ăn.
Sau quầy hàng có một thanh niên quỷ bộc cung kính nói: "Tiểu thư Thanh Tuyền!"
Lý Thanh Tuyền cười nói: "Mùi vị không tệ!"
Quỷ bộc trung niên được ưu ái vừa mừng vừa lo nói: "Đa tạ tiểu thư Thanh Tuyền khen."
Lý Thanh Tuyền đi thẳng một đường, tất cả ông chủ quầy hàng của những nơi nàng đi qua đều cung kính kêu lên: "Tiểu thư Thanh Tuyền!"
"Tham kiến tiểu thư Thanh Tuyền!"
Mấy khách hàng đang ngồi nhìn thấy cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn Lý Thanh Tuyền một cách ngạc nhiên nghi ngờ.
Lý Thanh Tuyền cố làm ra vẻ, lần lượt khen bọn họ một lần, vẻ mặt có chút hả hê.
Khi Lý Thanh tuyền đi đến phía cuối phố quà vặt, nàng quay đầu lại, đi vào dạo chơi từng cửa hàng, nghe từng chủ tiệm cung kính kêu: "Tiểu thư!" Cũng mặc kệ là nàng có cần hay không, cứ cầm mấy món đồ trong mỗi tiệm, dưới ánh mắt chăm chú kính nể của khách hàng, nàng đường hoàng đi ra ngoài, còn không trả tiền.
Lý Thanh Tuyền đi trên đường cái, trong lòng tràn đầy một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, ước gì có thể khiến cho tất cả mọi người đều biết phố phường này là nhà ta.
Giấc ngủ này của Trương Minh Hiên cũng kéo dài ba ngày ba đêm, cũng khiến cho mấy người trên điện thoại lo lắng, giờ phút này Ngọc Đế cũng có chút hối hận.
Trương Minh Hiên mệt mỏi vươn người ngồi thẳng dậy khỏi giường, kêu một tiếng: "Thoải mái quá!" Hắn nhảy lên một cái, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Mở cửa đi ra khỏi cửa phòng, hắn kinh ngạc phát hiện không có ai ở trong sân.
Đi ra khỏi thư điếm, chỉ nghe thấy tiếng cười khanh khách truyền từ xa đến, Trương Minh Hiên đi lần theo tiếng cười đó, chỉ thấy một tấm thảm thật dày được trải ra trên đồng cỏ, đám người Lý Thanh Tuyền đang ngồi chơi đùa trên thảm.
Lý Thanh Tuyền ngẩng đầu nhìn Trương Minh Hiên một cái rồi nói: "Cuối cùng cũng tỉnh!"
Trương Minh Hiên nhìn tình hình trước mắt thì lập tức ngây ra như phỗng, tấm thảm không có vấn đề gì, người cũng không có vấn đề gì, nhưng cái khối xương to lớn trên tấm thảm là gì đây? Nha Nha đang kề sát, ghé vào cái xương đó, dùng miệng cắn cắn.
Trương Minh Hiên lắp bắp: "Đây là tình huống gì đây?"
Lý Thanh Tuyền nhìn thoáng qua Nha Nha,
Tùy ý nói: "Mài răng thôi! Nha Nha đang mọc răng, thích cắn đồ."
Trương Minh hiên ngơ ngác nói: "Yêu quái các ngươi đều dùng xương lớn để mài răng ư?"
Lý Thanh Tuyền nhếch miệng cười một tiếng: "Thế này thì răng mọc ra mới sắc bén chứ!"
Trong đầu Trương Minh Hiên hiện ra hình ảnh Nha Nha để lộ răng nhọn cười âm trầm với mình, không nhịn được rùng mình một cái.
Trương Minh Hiên quay đầu nhìn một chút rồi hỏi: "Thanh Nhã đâu rồi?"
Lý Thanh Tuyền tùy ý nói: "Qua núi Áp Long rồi, mẫu thân có chuyện tìm tỷ ấy."
Ánh mắt của Lý Thanh Tuyền sáng lên, ngọt ngào kêu lên: "Minh Hiên đệ đệ. . ."
Lông mày của Trương Minh Hiên nhướng lên đầy lo lắng rồi nói: "Ngươi muốn gì?"
Lý Thanh Tuyền cười hì hì, rồi nói: "Minh Hiên đệ đệ, ngươi ngủ mấy ngày nay rồi, Nha Nha rất nhớ ngươi, ngày nào cũng quậy đòi tìm ngươi đó!"
Nha Nha nghe Lý Thanh Tuyền gọi tên của nó, nó dừng hành động gặm xương lại, ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Tuyền đầy khó hiểu.
Lý Thanh Tuyền chỉ Trương Minh Hiên, dụ dỗ nói: "Nha Nha ngoan! Mau kêu ôm ôm đi!"
Nha Nha nhìn Trương Minh Hiên thì oe một tiếng rồi khóc.
Tấn Dương giật nảy mình, vội vàng né tránh.
Lý Thanh Tuyền cười nói: "Ngươi nhìn đi! Nha Nha nhớ ngươi tới khóc rồi kìa, mau tới ôm nó đi."
Trương Minh Hiên đảo mắt một cái, tiến lên ôm lấy Nha Nha, dụ dỗ nói: "Cục cưng ngoan, đừng quậy! Thúc thúc dẫn con đi tìm mẹ."
Lý Thanh Tuyền lập tức nhảy dựng lên rồi kêu: "Tấn Dương, Tiểu Tuyết chúng ta đi thôi!"
Hai người một hồ chạy mất tăm như một làn khói, chỉ để lại Trương Minh Hiên mờ mịt ôm lấy Nha Nha.
Trên con đường nhỏ của vườn hoa, Tấn Dương ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Tuyền, hỏi: "Hoàng cô, chúng ta đi đâu đây?"
Lý Thanh Tuyền mệt mỏi vươn người, ung dung nói: "Cuối cùng cũng thoát khỏi đứa nhóc kia rồi." Nàng chớp mắt nói: "Ta dẫn các ngươi tới chỗ chơi vui."
Tấn Dương mong đợi nói: "Dạ!"
Lý Thanh Tuyền dẫn Tấn Dương bay thẳng ra đảo Huyền Không, bay trăm dặm về phía Nam, hạ đám mây xuống, ba người rơi vào một biển hoa, khắp nơi đều là hoa khoe màu đua sắc, mênh mông bát ngát, bướm nhẹ nhàng bay.
Lý Thanh Tuyền hài lòng nói: "Sao? Nơi này đẹp đúng không!"
Tấn Dương chấn động lặng người, khẽ gật đầu, một tinh linh nhỏ vỗ cánh ngồi trên vai Tấn Dương, hưng phấn kêu lên: "Nơi này thật đẹp!"
Lý Thanh Tuyền hài lòng cười nói: "Xung quanh nơi này khoảng mười dặm đều là biển hoa, đều do ta gieo giống, ta tốn rất nhiều năm đó, lúc ta nhàm chán thì sẽ đến đây chơi."
Tiểu Tuyết trực tiếp nhảy xuống khỏi ngực Tấn Dương, vui vẻ chạy trong biển hoa.
Tấn Dương cũng cười ha ha đuổi theo, kêu lên: "Tiểu Tuyết, ngươi chậm một chút."
Hai người một hồ ly kèm theo một khí linh vui chơi trong biển hoa, tiếng cười vui sướng truyền ra.
Chơi một lúc lâu, Thanh Tuyền đột nhiên bắt lấy Tấn Dương rồi kéo ra phía sau mình, ánh mắt nhìn bốn phía cảnh giác.
Tiểu Tuyết cũng sợ hãi lui ra bên cạnh chân Tấn Dương, khí linh Tiểu Thái đáp xuống trên vai Tấn Dương, quan sát bốn phía.
Thanh Tuyền nói lớn tiếng: "Ra đi! Ta đã phát hiện ra các ngươi rồi."
Giữa không trung, mấy người mặc áo bào đen xuất hiện, vây quanh Lý Thanh Tuyền.
Người mặc áo đen dẫn đầu chắp tay nói: "Lý tiểu thư, bọn ta không có ý đối địch với ngài, xin ngài giao công chúa Tấn Dương cho bọn ta."
Tấn Dương sợ hãi rụt lại bên cạnh Lý Thanh Tuyền, Lý Thanh Tuyền cười nhạo nói: "Chỉ bằng những kẻ không ai nhận ra như các ngươi mà còn muốn cướp người trong tay bà đây à!"
Người áo đen dẫn đầu nói: "Vậy thì đắc tội rồi."
Một đám người nổ uỳnh một cái, hóa thành mười mấy lớp sương đen đánh về phía Lý Thanh Tuyền.
Lý Thanh Tuyền vung tay lên, hai luồng ánh sáng đỏ hiện lên, hét: "Đi!"
"Lệ. . ." Hai tiếng phượng hót vang lên, ngọn lửa Phượng Hoàng màu ngọc lưu ly xanh biếc bao phủ tràn ngập trời đất, hai con Phượng Hoàng bay lượn xung quanh đám người Lý Thanh Tuyền, tạo thành một vòng phòng ngự bằng lửa.
"A. . ."
"A. . ."
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, dưới Nam Minh Ly Hỏa, dù thân thể hóa thành lớp sương đen thì cũng bị thiêu đốt hoàn toàn thành hư vô.
Một đám người chật vật tránh khỏi ngọn lửa lưu ly, xuất hiện ở phía xa.
Biển hoa ở dưới Nam Minh Ly Hỏa cũng không thể tránh thoát được, tự bốc cháy khô héo, ngọn lửa hừng hực kéo dài hơn mười dặm, giống như một biển lửa.
Thủ lĩnh áo bào đen cúi đầu thật sâu và nói: "Cho mời Hắc Liên Thánh Sứ!"
Có một cái lỗ đen vỡ ra giữa hư không, một đóa sen màu đen bay từ trong lỗ đen ra, một ánh sáng đen bắn ra từ dưới đế của đóa sen đen, hóa thành một người mặc áo bào đen.
Lý Thanh Tuyền nhíu mày nhìn Hắc Liên Thánh Sứ, tay chỉ về hai con Phượng Hoàng hợp làm một giữa không trung, hóa thành một con Thải Phượng hai đầu. Thải Phượng hai đầu ngửa mặt lên trời kêu một tiếng "Lệ. . ." dài, vỗ cái cánh khổng lồ, mang theo ngọn lửa đầy trời cuốn lấy Hắc Liên Thánh Sứ. Người áo đen bên cạnh Hắc Liên Thánh Sứ hốt hoảng vội vàng né tránh.
Hắc Liên Thánh Sứ xa xăm nói: "Cứ giao con Phượng Hoàng này cho ta, các ngươi đi bắt người."
Sau khi nói xong, Hắc Liên trên đỉnh đầu trực tiếp bay về phía Thải Phượng, Nam Minh Ly Hỏa không làm gì được hắn trong thời gian ngắn. Phượng Hoàng hai đầu chiến với Hắc Liên Thánh Sứ, lao thẳng vào bầu trời, thiêu đỏ nửa bầu trời.
Trang 138# 1