Chương 284: Upload Bạch Xà truyện
Buổi tối, Trương Minh Hiên đang ở trong phòng biên tập Bạch Xà truyện. Hắn vừa ngẩng đầu lên, một bóng trắng bay vụt ra ngoài khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Do dự một lát, Trương Minh Hiên nắm chặt tay, hình chiếu chằng chịt đang lơ lửng trước mặt trong nháy mắt rụt lại vào trong lưu ảnh thạch trong tay Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên mở cửa phòng, khẽ nhón chân, nhanh chóng bay đuổi theo cái bóng trắng.
Bên ngoài Thế giới nhỏ, Lý Thanh Nhã đang đứng trên đỉnh núi cao nhất, dáng vẻ toát lên sự thoát tục, thanh tao như một bông hoa sen.
Trương Minh Hiên đáp xuống bên cạnh Lý Thanh Nhã, cười nói: “Thanh Nhã tỷ, nửa đêm tỷ tới đây làm gì?”
Lý Thanh Nhã quay đầu sang nhìn Trương Minh Hiên, mỉm cười nói: “Ta đang nghĩ về chuyện của Tấn Dương, chuyện của hoàng hậu sớm muộn gì Người cũng sẽ biết.”
Trương Minh Hiên cũng bất đắc dĩ nói: “Có thể giấu được tới lúc nào hay lúc đó vậy. Thanh Nhã tỷ, Tấn Dương muốn trở về thăm người thân, phải làm sao bây giờ?”
Lý Thanh Nhã nói: “Ta sẽ không để cho con bé trở về.”
Trương Minh Hiên nhất thời ngây ra, nhìn Lý Thanh Nhã nói: “Tỷ đồng ý với con bé rồi mà?”
Lý Thanh Nhã khẽ thở dài một tiếng, nói: “Chỉ còn cách gạt con bé thôi. Ta đã liên lạc với Đường Hoàng rồi, đợi qua vài ngày nữa ta sẽ dùng phép nhập mộng để đưa Đường Hoàng và Tấn Dương vào trong mộng cảnh, trong giấc mộng, hoàng hậu vẫn còn sống. Họ sẽ gặp mặt nhau trong mộng cảnh trong thời gian hai ngày.”
Trương Minh Hiên khẽ nói: “Chỉ còn cách làm như vậy thôi.” Hắn tức giận nói: “Cũng không biết kẻ nào đã giết hoàng hậu, rồi còn mang hồn phách đi? Nếu để ta biết hắn là ai, ta nhất định sẽ giết hắn.”
Trong Đại Hùng bảo điện ma giới, Vô Thiên đang ngồi xếp bằng trên đài hoa sen, sắc mặt có chút biến chuyển, nói: “Cự Hạt!”
Một tia sáng màu đen từ bên ngoài chiếu vào trong bảo điện, đáp xuống đất biến thành một con bọ cạp khổng lồ, quỳ một gối, nói: “Phật tổ!”
Vô Thiên nói: “Hắc Liên Thánh Sứ đã chết rồi, ngươi đem hồn phách của hoàng hậu Đại Đường đổi đài Phong Thần về đây, chớ có gây họa đấy.”
Cự Hạt cung kính đáp: “Tuân lệnh!”
Sáng sớm, lúc Trương Minh Hiên còn đang ngủ, trên mạng đã bắt đầu bàn luận xôn xao.
Vương mặt rỗ: Tập “Phương trượng thiếu lâm” hôm qua xem đã quá! Pháp sư Bản Ngộ thật lợi hại, liếc mắt một cái đã nhìn ra bộ mặt thật của nữ tử kia, hóa ra đó là xà yêu.”
Trình Gia Đại Ma Vương: “ Xà yêu mà lại dám trà trộn vào trong thành, thật là to gan lớn mật.”
Thanh Liên Kiếm: “Sao ta cứ có cảm giác đây là giả nhỉ? Theo ta được biết, Bản Ngộ chưa từng hành tẩu thiên hạ, càng không nói tới việc trừ ma hàng yêu.”
Nhất Không: A di đà phật! Phương trượng hóa phàm độ nhân, sao có thể khoe khoang một cách lộ liễu?
Trình Gia Nhị Ma Vương: Thế sao bây giờ lại truyền ra ngoài?
Nhất Long: Những ngày gần đây có tà ma yêu nhân bôi nhọ nhà phật nên phương trượng mới đem việc này công bố ra bên ngoài.
Điệp Doanh: Các ngươi đừng tranh cãi nữa, dù sao ta xem thấy rất hay.
Hắc Vương: Tiểu Doanh Doanh thân ái, ta bảo ngươi này, đầu trọc chẳng có gì tốt.
Điệp Doanh: [nghi hoặc] Nhưng ta thấy pháp sư Bản Ngộ rất hòa nhã! Từ bi cứu người.
Hắc Vương: Giả đấy, tất cả đều là giả.
Điệp Doanh: Hứ!
Thạch Đầu: Không thể không nói, bình bát của pháp sư Bản Ngộ thật lợi hại! Trong nháy mắt đã đánh cho xà yêu hiện nguyên hình.
Đại Hắc Ngưu: Ta thấy pháp sư Bản Ngộ làm tốt đấy.
Trên mạng bắt đầu bàn luận sôi nổi.
Phương trượng thiếu lâm tự Bản Ngộ ở trong phòng xem điện thoại, tỏ vẻ đắc ý, vuốt râu, cười mỉm, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Trương Minh Hiên vươn mình uể oải, rời khỏi giường. Hắn mở cửa đi ra ngoài. Phía xa xa, tuyết đọng trên đỉnh núi tỏa ra ánh nắng phản chiếu rực rỡ.
Trong sân, Trương Minh Hiên nhìn thấy Lý Thanh Tuyền đang thở hồng hộc, bèn hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Nhìn sắc mặt ngươi không được tốt cho lắm.”
Lý Thanh Tuyền khó chịu nói: “Trên điện thoại, mọi người đều đang tán thưởng lão lừa ngốc Bản Ngộ, bực thật!”
Trương Minh Hiên ngờ vực hỏi: “Bản Ngộ là ai?”
Lý Thanh Tuyền nói: “Phương trượng thiếu lâm, chính là nhân vật mà bọn họ mới đăng trên ti vi.”
Trương Minh Hiên chợt bừng tỉnh, nói: “Ra là ông ta!”. Hắn cười một cách thần bí, nói: “Bạch Xà truyện của chúng ta cũng được lắm.”
Lý Thanh Tuyền mắt liền sáng lên, giục Trương Minh Hiên: “Mau đăng lên đi, mau đăng lên đi!”
Trương Minh Hiên cười nói: “Được!”
Lý Thanh Nhã ôm Nha Nha từ trong nhà bước ra, cười hỏi: “Muốn đăng cái gì lên thế?”
Trương Minh Hiên cười nói: “Lý Thanh Nhã tỷ, tỷ tới thật đúng lúc. Ta đang muốn đăng lên Bạch Xà truyện ta mới quay.”
Lý Thanh Nhã ngồi trên băng đá, cười nói: “Vậy thì mau lên đi.”
Trương Minh Hiên nhìn trái nhìn phải một vòng, ngờ vực hỏi: “Tấn Dương đâu rồi?”
Lý Thanh Tuyền nói: “Đi chơi với Hồng Hài Nhi rồi.”
Trương Minh Hiên cau mày nói: “Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Lần trước đã bị tập kích rồi.”
Lý Thanh Tuyền tùy tiện nói: “Sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Ta đã đưa cho Người bồ đoàn Thủy Hỏa rồi.”
Lý Thanh Nhã cũng vừa cười vừa nói: “Không sao đâu. Kim Giác, Ngân Giác cũng ở đó.”
Lúc này, Trương Minh Hiên mới cảm thấy yên tâm. Lực phòng ngự của bồ đoàn Thủy Hỏa tới Quan Thế m cũng không thể làm gì được.
Trương Minh Hiên cười nói: “Vậy thì bắt đầu thôi.”, trong lòng dặn dò: “Trương Tiểu Phàm, vẫn quy tắc cũ.”
“Được!”
Đúng lúc dân mạng đang bàn luận xôn xao, một cuộn tin tức xuất hiện: Trương Minh Hiên mang tác phẩm mới “Bạch Xà truyện” trở về, một câu chuyện tình thần thoại hư cấu!
Vương mặt rỗ: Ông chủ Trương lại ra tác phẩm mới rồi!
Đại Hắc Ngưu: Tốc độ nhanh thật!
Đại Thiên Vương: Ha ha! Cũng không biết “Bạch Xà truyện” với “Hoa thiên cốt” so sánh với nhau sẽ như thế nào?
Mọi người trong nháy mắt đều biến mất khỏi TT, ào ào tràn vào khu video.
Ngọc Đế nhấn vào phần phát video, cười ha hả, lẩm bẩm: “Tiểu tử kia lần này ra tác phẩm mới nhanh đó! Mong là ngươi không làm trẫm thất vọng.”
Đại Đường lâm triều còn chưa kết thúc, Trình Giảo Kim trốn ở phía sau bàn long trụ chơi điện thoại di động, tức giận nói: “Đám người này ở đâu ra mà nhiều chuyện vậy?”
Bên trong một tửu lâu, chủ quán cười ha hả nói: “Các vị khách quan tới thật đúng lúc, ông chủ Trương lại có tác phẩm mới ra mắt rồi.”
“Ha ha ha! Mau phát đi! Mau phát đi!”
“Phiền ông chủ rồi.”
“Thật đúng lúc, ông chủ cho ta thêm vài món ăn sáng.”
Từng tiếng cười thích thú vang lên.
Một đám người cả nam lẫn nữ mặc y phục kỳ dị ngồi vây quanh một cái bàn cạnh cửa sổ, thắt lưng giắt đao cong. Trong số đó có một nữ tử mặt che khăn lụa trắng, cau mày nói: “Chủ quán, bọn ta còn có chuyện cần phải bàn bạc, ông có thể bảo bọn họ yên lặng một chút không?”
Chủ quán mặt để hai chòm râu sửng sốt quan sát kỹ bọn họ rồi nói: “Các vị là người từ nơi khác tới phải không?”
Một nam tử mặt sẹo ngạo nghễ nói: “Bọn ta là người nước Ngạo Lai.”
Chủ quán vừa cười vừa nói: “Vậy chẳng trách, nếu các vị không ngại thì xem ti vi một lát đi, nhất định sẽ không để cho các vị phải thất vọng.”
Nam tử mặt sẹo liền bất mãn nói: “Ta nói…”
Trong đám người đó, một nữ tử che mạng đen nói: “Đừng nói nữa.”
Nam tử mặt sẹo không cam lòng, đáp: “Rõ!”
Chủ quán nhiều lần nhìn bọn họ, trong lòng lẩm bẩm: “Đồ nhà quê!”, sau đó cười ha hả nói: “Bây giờ bắt đầu phát hình.”
Tiểu nhị lập tức chạy lên vén màn đen khiến cho mấy người đến từ nước Ngạo Lai được một phen lo lắng, cảnh giác. Nhưng nhìn thấy người Đại Đường vẫn ngồi yên tại chỗ, bọn họ cố nán lại, không rời đi nơi khác.
Phía trước, chủ quán cười ha hả, nhấn mở khu phát video, liếc mắt liền nhìn thấy hình một con rắn trắng khổng lồ, rồi nhấn vào chỗ trả tiền phát sóng.
m nhạc vang lên, một con rắn trắng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, lượn quanh vài vòng rồi đáp xuống vùng núi hóa thành một mỹ nữ dịu dàng thướt tha. Ba chữ lớn xuất hiện trên màn ảnh: “Bạch Xà truyện.”
Trang 143# 2