Chương 285: Một tập
Bên trong tửu lâu, người nước Ngạo Lai được một phen sợ hết hồn, nam tử mặt sẹo trừng mắt nói: “Đây, đây là cái gì?”
Nữ tử đeo mạng che mặt màu đen nhìn màn ảnh nói: “Câm miệng!”
Nghìn năm chờ đợi, chờ đợi
Nghìn năm chờ đợi, ta không hối hận
Là ai kề bên tai, nói yêu ta mãi mãi không đổi thay
Chỉ vì câu nói này
Dù có đau xé ruột gan ta cũng không một lời oán trách
Tiếng mưa nghe tan nát cõi lòng, gió thổi cuốn theo từng giọt lệ
Mộng triền miên, tình xa xôi
Nước Tây Hồ là nước mắt ta rơi
Ta nguyện cùng người hóa thành ngọn lửa kia
A a a ngàn năm chờ đợi, chờ đợi
Ngàn năm chờ đợi, ta không hối hận
Tiếng mưa nghe tan nát cõi lòng, gió thổi cuốn theo từng giọt lệ
Mộng triền miên, tình xa xôi
Nước tây hồ là nước mắt ta rơi
Ta nguyện cùng người hóa thành ngọn lửa kia
A a a ngàn năm chờ đợi, chờ đợi
Ngàn năm chờ đợi, ta không hối hận
Ngàn năm chờ đợi, chờ đợi.
Một đoạn phim ngắn được chiếu cùng với tiếng nhạc, yêu quái khổng lồ cùng với thần tiên giáng thế đấu pháp, khiến cho người xem hoa cả mắt, trong lòng cào xé.
Nội dung chính bắt đầu.
“Cầu xin ngươi tha cho nó đi, nó thật đáng thương.” Tiểu mục đồng khẩn khoản xin cứu con bạch xà trong tay người bắt rắn, bạch xà trốn tới phía sau thân cây, nhanh chóng biến thành một cô bé, lặng lẽ nhìn mục đồng.
Một nghìn tám trăm năm sau, đỉnh núi Thanh Thành mây đen rợn ngợp, sấm sét rung trời, từng kia sét đỏ giáng xuống, tiếng sấm khiến cho bạch xà đang bay lượn cũng phải giật mình. Sấm sét đã qua đi. Bạch xà chui vào trong hang, cởi bộ da rắn, biến thành một nữ tử thanh nhã. Bạch xà thổi một hơi vào bộ da rắn, bộ da rắn liền biến thành một bộ y phục màu trắng.
Trong động trên núi Lê Sơn, một đám nữ tử đang xem điện thoại, một nữ tử kinh ngạc kêu lên: “Vũ Thần tỷ, đây là tỷ này!”
Vũ Thần gật đầu cười nói rằng: “Các ngươi không phải đã biết rồi hay sao?”
Nữ tử kia ngưỡng mộ nói: “Vũ Thần tỷ thật xinh đẹp quá!”
Bên trong tửu lâu, một người trẻ tuổi nhìn màn ảnh, có chút giật mình, nói: "Đẹp, đẹp quá!"
Một lão già nói rằng: "Đây không phải là Linh Nhi sao? Thế nhưng khí chất hoàn toàn khác."
Một tên mập hai mắt sáng cả lên: "Ta đã tìm được tình yêu đích thực rồi."
Những người còn lại nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Trong một gian phòng yên tĩnh ở thiếu lâm tự, vài trưởng lão lo lắng nhìn màn hình lớn.
Thân Thông mặt toát hết mồ hôi lạnh, nói: "Phương trượng, ti vi của chúng ta có cần ngưng phát không?”
Phương trượng cười nói: "Không cần, cứ tiếp tục phát đi! Lần này chúng ta quay rất tốt, hoàn toàn không cần phải sợ hắn, ti vi là hắn phát minh, nhưng như thế cũng không có nghĩa hắn quay là hay nhất."
Thân Thông trong lòng cảm thấy lo lắng, nói: "Rõ!"
Phương trượng cười nói: " Trong phim “Thiếu Lâm phương trượng” của chúng ta vừa diệt một con xà yêu thì hắn lại đi quay một con xà yêu. Đây là ý trời đứng về phía chúng ta mà! Ha ha!”
Các trưởng lão miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn phương trượng đang dương dương đắc ý bằng ánh mắt quỷ dị. Nổi tiếng được hai ngày có phải khiến ông đắc ý quá rồi không!
Màn hình tiếp tục phát, trên đỉnh núi Nga Mi, một đám tín đồ tay cầm hương, lên núi làm lễ. Bạch Tố Trinh không ngờ cũng ở trong đám người đó. Quỳ lạy được một hồi, trong kim quang phạm xướng, Quan Thế m pháp tướng xuất hiện giữa không trung.
Quan Thế m hiền từ nói: “Người đang quỳ ở kia, ngươi là ai?”
Bạch Tố Trinh trong lòng kích động, nói: “Bạch Tố Trinh núi Thanh Thành khấu kiến đại sĩ.”
Quan Thế m nói: “Ngươi có tâm nguyện gì muốn thỉnh cầu đến ta?”
Bạch Tố Trinh bắt đầu hát:
“Bạch Tố Trinh dưới núi Thanh Thành
Tu luyện trong động đã nghìn năm
Chuyên tâm khổ luyện tới lúc đắc đạo
Thay da dột xác biến thành người
Độ Tố Trinh ta xuống phàm trần.”
Bạch Tố Trinh theo sự chỉ dẫn của Quan Thế m, đi về phía Tây Hồ báo ân.
Ngọc Đế cười ha hả nói: “Quan Thế m hát điệu hát dân gian cũng khá hay đấy! Lần sau phải nhờ Quan Thế m hát cho ta nghe một chút mới được.”
Vương Mẫu bên cạnh nhìn bằng ánh mắt khinh thường, nói: “Chỉ sợ Từ Hàng lại không liều mạng với Người ấy.”
Ngọc Đế được một trận cười ha ha.
Quan Thế m trên núi Phổ Đà cảm thấy có chút kỳ lạ, cái ti vi này lại không bôi nhọ ta?
Trên đường đi tây du, Tôn Ngộ Không cười hắc hắc nói: “Sư phụ, người từng nghe Quan m Bồ Tát hát điệu dân gian chưa?”
Đường Tam Tạng mặc áo choàng da hổ, niệm câu “A di đà phật”, nói: “Bồ Tát có muôn vàn pháp tướng, chúng ta sao có thể thấy hết được? Đây chắc là một trong những pháp tướng của Bồ Tát.”
Tôn Ngộ Không nhảy từ trên cây nhảy xuống, nói: “Thực sự hát cũng khá hay.”
Đường Tam Tạng khóe miệng khẽ giật một cái.
Trong thiếu lâm tự, đám hòa thượng đưa mắt nhìn nhau.
Phương trượng cười thỏa mãn: “Xem ra, Trương công tử cũng là một người hiểu chuyện, có thời gian có thể làm quen một chút.”
Lão hòa thượng Bản Tâm nói: “Phương trượng, xem xét hành vi của Trương Minh Hiên có thể thấy con người này tuyệt đối không phải là tín đồ nhà phật, việc này có chút kỳ lạ!”
Phương trượng cười ha hả nói: “Thân Thông, ngươi thấy sao?”
Thân Thông cười lớn, nói: “Phương trượng, xem ra tạm thời đối với phật giáo chúng ta, “Bạch Xà truyện” có lợi mà vô hại.”
Phương trượng cười nói: “Vậy tạm thời cứ xem trước đã.”
Nội dung vở kịch dần được đẩy lên cao, kho bạc bị mất trộm, Lý Công Phủ bị phạt, cung phụng kho thần.
Bạch Tố Trinh đi tới ngôi nhà hoang bên cạnh Tây Hồ, Hàng Châu, gặp được Tiểu Thanh. Sau khi tỷ thí, Tiểu Thanh đầu hàng khuất phục, kết bái tỷ muội với Bạch Tố Trinh. Giây phút Tiểu Thanh từ nam biến thành nữ đẹp đến không ngờ khiến cho đám người đang xem điện thoại cũng cảm thấy động lòng.
Trong đình bên cạnh Tây Hồ, Tiểu Thanh nói: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Quan Thế m muốn chúng ta tìm cao nhân ở Tây Hồ!”, rồi lắc đầu thở dài: “Chà... chúng ta tìm đã bao lâu nay, tìm tới tìm lui, thế nhưng Tây Hồ này làm gì có cao nhân nào? Đúng là trêu ngươi mà!”
Tiểu Thanh vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Bạch Tố Trinh mặt mày sững sờ, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy?”
Bạch Tố Trinh chỉ một ngón tay về phía cầu Hứa Tiên nói: “Tiểu Thanh, muội nhìn người trên cầu kia đi!” Hình ảnh chiếu đến đây là hết.
Bên trong tửu lâu có người kêu lên: “Chủ quán mau phát tập tiếp theo đi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, mau phát tập tiếp theo đi.”
Nữ tử đeo mạng che mặt màu đen trong đám người nước Ngạo Lai nói: “Lát nữa đi nghe ngóng xem đây là thứ gì?”
Nữ tử mặt che khăn lụa trắng cúi đầu cung kính nói: “Rõ!”
Đáp lại sự thúc giục của mọi người, chủ quán nói: “Các vị cứ bình tĩnh, chớ nóng vội.”
Chủ quán đi tới trước màn hình di động kiểm tra một lát, nhất thời sửng sốt, quay đầu lại, cười một cách khổ sở nói: “Chỉ có một tập!”
“Cái gì? Trương công tử làm vậy không phải muốn bẫy người ta hay sao?”. Một người trung niên bất mãn kêu lên.
Một đứa trẻ ở bên cạnh kêu lên: “Không sai, không sai! Phát đúng đến chỗ quan trọng sao lại không phát nữa? Ta chạy từ trường tư thục qua đây dễ dàng lắm hay sao?”
Một lão già lắc đầu, cười một cách khổ sở, nói: “Đêm nay không ngủ được rồi!”
Bên trong tửu lâu bắt đầu vang những tiếng oán trách.
Trên mạng cũng đều là những tiếng oán trách Trương Minh Hiên, oán khí bay lên ngút trời.
Trên đảo giữa trời, Bạch Xà truyện kết thúc.
Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên bằng đôi mắt xinh đẹp: “Phần tiếp theo đâu?”
Trương Minh Hiên phẫn nộ nói: “Hết rồi, một ngày chỉ ra một tập.”
Lý Thanh Nhã im lặng một hồi rồi nói: “Ngươi tránh xa bọn trẻ một chút.” rồi ôm Nha Nha, xoay người bỏ đi.
Lý Thanh Tuyền vội vàng nhảy ra, cười đùa nói: “Ngươi cũng tránh xa ta ra một chút.”
Trương Minh Hiên không biết phải nói gì, nói: “Hai người có ý gì?”
Lý Thanh Tuyền cười nói: “Sợ bị vạ lây đấy!”, rồi quay người chạy đi.
Tiếng Lý Thanh Nhã từ trong phòng vọng ra: “Thanh Tuyền, muội vào đọc sách cho ta.”
Lý Thanh Tuyền đang vui, nghe vậy chân bước chậm lại, ủ rũ cúi đầu nói: “Muội biết rồi.” rồi bước từng bước vào trong phòng.
Trương Minh Hiên nhìn về phía bầu trời, trong lòng cảm thấy thoải mái, nói: “Hôm nay đã có đổi mới rồi!”
“Trương Minh Hiên, chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?” một âm thanh uy nghiêm vang lên bên tai Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên lại càng hoảng sợ, nhìn trái nhìn phải, thận trọng hỏi: “Ngài là ai?”
“Ta, Ngọc Hoàng Đại Đế!”
Trương Minh Hiên trong lòng có chút kích động, cười lớn nói: “Bệ hạ tìm ta có chuyện gì?”
“Ta hỏi ngươi, Bạch Xà truyện sao chỉ có một tập?”
Trương Minh Hiên nói: “Bệ hạ, căn cứ vào phản ứng thị trường, phản ứng của người xem điện thoại di động, sự ưa chuộng đối với tác phẩm mới của phật giáo cùng với sự đón nhận của khán giả, đây là tốc độ đăng tốt nhất mà ta dày công nghiên cứu ra.”
Ngọc Hoàng cười mỉa, nói: “Ngươi cho rằng ta dễ bị lừa lắm sao?”
Trang 144# 1