Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 286: Bằng hữu mới của Tấn Dương

Chương 286: Bằng hữu mới của Tấn Dương




Trong lòng Trương Minh Hiên đột nhiên muốn cười lớn, hắn nói: “Bệ hạ, sao ta dám lừa ngài chứ?”

Ngọc Đế nói: “Ta thấy ngươi có vẻ như lại muốn vào thiên lao một lần nữa rồi.”

Trương Minh Hiên lập tức kêu oan: “Bệ hạ, đây thật sự là phương án tốt nhất mà ta nghiên cứu ra đó! Dựa vào cách này sẽ gây tổn hại lớn nhất cho bên phật giáo, ít nhất cũng có thể giải quyết thiếu lâm tự.”

Ngọc Đế cười mỉa: “Ngươi còn tiếp tục lừa ta, còn nói giải quyết phật giáo? Ít nhất cho tới bây giờ, cái mà ta xem đều là ngươi đang ca ngợi phật giáo, tán dương Quan Thế m. Gần đây trên trời, Thác Tháp Thiên Vương cũng quảng cáo cho ngươi không ít, nói trong phim Quan Thế m từ bi thế nào, Pháp Hải cơ trí làm sao. Nghe nói cuối cùng hai nhân vật đều thăng lên Tây Thiên?”

Trương Minh Hiên thầm mắng một tiếng, Thác Tháp Thiên Vương chết tiệt để lộ phim rồi.

Trương Minh Hiên lông mày đưa ngang một cái, nói: “Bệ hạ, ngài nói như vậy là không đúng rồi, ta với phật giáo có thể nói là không đội trời chung! Sao có thể giúp bọn họ? Về nội dung phim ngài cứ xem cho kỹ lưỡng đi!”

Ngọc Đế im lặng một hồi, nói: “Ngươi thực sự đang thầm tính kế với phật giáo?”

Trương Minh Hiên gật đầu nói: “Nhất định là như vậy!”

Ngọc Đế nói: “Nếu ngươi đã thực sự đang tính kế với phật giáo thì ta không nhúng tay vào nữa, cứ dựa theo kế hoạch của ngươi đi!”

Trương Minh Hiên cười ha hả nói: “Tạ ơn bệ hạ!”

“Đương nhiên, có thể nhanh lên một chút thì càng tốt.”

Trương Minh Hiên cười một cách khổ sở: “Ta biết rồi.”

Trương Minh Hiên thở phào nhẹ nhõm, cười đắc ý, về phía thiên đình đã giải quyết xong, không còn ai dám vứt rác nữa! Nhẹ nhõm, thoải mái!

“Vừa nãy ngươi nói chuyện với ai vậy?” một âm thanh trong trẻo vang lên.

Trương Minh Hiên trong lòng nhói lên cảm giác đau khổ, vẫn còn một người càng muốn thúc giục ta hơn.

Trương Minh Hiên lập tức đáp lại: “Thanh Loan tỷ, ban nãy Ngọc Đế tìm ta.”

Thanh Loan cười nghịch ngợm nói: “Có phải ngài giục ngươi ra tập mới đúng không?”

Trương Minh Hiên chớp mắt, hạ giọng nói rằng: “Thanh Loan tỷ, phim “Bạch Xà truyện” này thực sự không thể đẩy nhanh tiến độ, Ngọc Đế đã có dự tính cả trong đó rồi.”

Thanh Loan ngạc nhiên hỏi: “Ngài có dự định gì?”

Trương Minh Hiên đưa tay chỉ về phía tây.

Thanh Loan lập tức nói: “Các người từ từ chơi đi! Ta đi đây.”

Trương Minh Hiên vừa cười vừa nói: “Thanh Loan tỷ, lần sau lại tới nói chuyện nhé!”

Thanh Loan cười duyên nói: “Chúng ta là nữ tử chân yếu tay mềm cũng không muốn nhúng tay vào việc tranh đấu của mấy người, nếu không bị các người ăn hiếp chết.”

Trương Minh Hiên cười nói: “Tỷ cũng đâu phải là nữ tử chân yếu tay mềm!”

Thanh Loan nói: “Nương nương ngày nào cũng nói người là nữ tử chân yếu tay mềm, chứ chưa nói gì đến ta. Các người chơi vui vẻ đi!”

Sau khi Thanh Loan đi, Trương Minh Hiên lẩm bẩm: “Nữ Oa nương nương là nữ tử chân yếu tay mềm?”

Trương Minh Hiên rùng mình một cái, ai dám xem Nữ Oa là nữ tử chân yếu tay mềm, đến lúc chết cũng không biết vì sao mình chết.

Trương Minh Hiên cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm, thoải mái, đi nghỉ khắp nơi trên đảo. Lý Thanh Tuyền tay cầm một cuốn sách, lặng lẽ đi tới phía sau Trương Minh Hiên, ngờ vực nhìn trời, lẩm bẩm: “Sao có thể yên ắng như vậy được nhỉ? Thật vô lý!”

Một giọng nói từ trong phòng vọng ra: “Lý Thanh Tuyền, muội quay lại cho ta.”

Lý Thanh Tuyền ngượng ngùng lẩm bẩm: “Muội biết rồi.” rồi quay đầu bước trở về phòng.

Trong khu phố trong thành, Tấn Dương cầm trong tay thịt xiên nướng, miệng nhai căng phình hai bên má, đi theo phía sau Hồng Hài Nhi ở trên phố.

Lúc này trong khu phố đã có yêu quái qua lại rồi, không ít yêu quái cũng đang buôn bán, đủ các loại mặt hàng.

Tấn Dương tò mò quan sát từng cái một. Đột nhiên, Tấn Dương mắt sáng kêu lên: “Tiểu thố tỷ tỷ, tiểu thố tỷ tỷ.” vừa gọi vừa chạy tới.

Trên đường, cách đó không xa, một đám thỏ yêu mặc y phục màu sắc sặc sỡ đang nhìn vào một củ cải to bự ở một quán vỉa hè ngay trước mặt một cách kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy sự yêu thích.

Hồng Hài Nhi mệt mỏi gãi sừng, xoay người vội vàng đuổi theo tiểu công chúa Tấn Dương. Hiện tại hắn là hộ vệ của công chúa do Lý Thanh Tuyền phái đi. Vì muốn kiếm được nhiều tiền từ chỗ Lý Thanh Tuyền, đối với công việc bảo hộ này, hắn không dám lơ là dù chỉ một chút.

Tấn Dương chạy đến gần chỗ đám thỏ yêu, vui mừng kêu lên: “Tiểu thố tỷ tỷ! Tiểu thố tỷ tỷ!”

Đám thỏ yêu ngạc nhiên, cúi đầu nhìn Tấn Dương.

Hồ Mỵ Nương kinh ngạc, nói: “Người… người là tiểu công chúa?”

Tấn Dương cười hì hì nói: “Ngươi nhận ra ta sao?”

Hồ Mỵ Nương liền vội vàng đáp: “Tiểu yêu nhìn thấy người hát “Đại vương bảo ta đi tuần núi” ở khu video.”

Thỏ yêu Đại Nhĩ cũng hốt hoảng bái kiến: “Đại Nhĩ bái kiến tiểu công chúa.”

Những thỏ yêu còn lại cũng vội vàng bái kiến: “Bái kiến tiểu công chúa!”

Việc này khiến cho yêu quái đi qua đều chú ý, kẻ nhận ra Tấn Dương thì cung kính né tránh, kẻ không nhận ra thì nhìn Tấn Dương bằng cặp mắt hiếu kỳ. Hiện tại số lượng video ở khu phát video cũng không ít rồi, không phải yêu quái nào cũng đi xem đại lễ khai phủ.

Hồng Hài Nhi chậm rãi đi tới, khoanh hai tay đứng bên cạnh Tấn Dương, cố gắng làm tròn chức trách bảo hộ tiểu công chúa.

Tấn Dương liền vội vàng nói: “Các ngươi mau đứng lên!”

Tấn Dương tiến đến đỡ Hồ Mỵ Nương đứng dậy. Hồ Mỵ Nương sợ làm công chúa bị thương, không dám vịn vào công chúa, chỉ thuận theo tình thế mà đứng dậy.

Các thỏ yêu còn lại cũng đều đứng lên, hơi khom người, vây quanh Tấn Dương.

Đại Nhĩ liền vội vàng nói: “Công chúa, người mới là người đáng yêu nhất.”

Tấn Dương chìa chỗ thịt xiên nướng trong tay, nói: “Ta mời các ngươi ăn.”

Đám thỏ yêu mắt đổ dồn vào chỗ thịt xiên nướng, rối rít giơ tay ra cầm mỗi người một xiên thịt nướng từ chỗ Tấn Dương, nói: “Đa tạ công chúa điện hạ.”

Tấn Dương cười hì hì nói: “Vậy thì chúng ta là bằng hữu rồi.”

Đại Nhĩ liền vội vàng nói: “Tiểu yêu không dám, tiểu yêu không dám trèo cao, thưa công chúa điện hạ.”

Tấn Dương thất vọng nói: “Các ngươi không bằng lòng kết bằng hữu với ta sao?” Mắt hơi đỏ lên, đôi môi nhỏ bắt đầu cong lên.

Đám thỏ yêu nhất thời đều luống cuống cả lên, Hồ Mỵ Nương cắn răng một cái nói: “Chúng tiểu yêu bằng lòng làm bằng hữu của công chúa.”

Tấn Dương lập tức nín khóc, cười nói: “Các ngươi thật tốt!”

Đám thỏ yêu lúc này mới yên tâm thở dài nhẹ nhõm.

Hồng Hài Nhi bĩu môi khinh thường, đám tiểu yêu rác rưởi.

Tấn Dương chần chừ một lát, cẩn trọng nói với Hồ Mỵ Nương: “Tỷ tỷ, chúng ta là bằng hữu rồi. Ta có thể sờ tai của tỷ không? Nhìn chúng đáng yêu quá!”

Hồ Mỵ Nương có chút ngây người, rồi lập tức cười nói: “Đương nhiên có thể!” Hồ Mỵ Nương khom lưng, cẩn thận bế công chúa lên.

Tấn Dương ánh mắt dè dặt, dùng tay sờ lên tai của Hồ Mỵ Nương. Đôi tai khe khẽ động, Tấn Dương lập tức rụt tay về, phấn khích kêu lên: “A, chúng động đậy kìa!” Các thỏ yêu còn lại cũng cười theo.

Tấn Dương lại sờ tai của Hồ Mỵ Nương một lần nữa, Hồ Mỵ Nương mặt đỏ cả lên.

Tấn Dương cười hì hì nói: “Đôi tai của tỷ thật đáng yêu.” rồi tự sờ lên đôi tai nhỏ của mình, thất vọng nói: “Ta thì không có.”

Hồ Mỵ Nương nói: “Tai của công chúa cũng rất dễ thương!”

Tấn Dương vui mừng nói: “Thật không?” rồi cười khanh khách không ngừng.

Trường Nhĩ chớp mắt nói: “Công chúa điện hạ, ta mời người ăn cơm!”

Tấn Dương nói: “Nhưng mà ta vẫn chưa thấy đói!”

Hồ Mỵ Nương cười nói: “Vậy ta đưa công chúa đi chơi nhé!”

Tấn Dương vui mừng nói: “Được! Được!”

Hồ Mỵ Nương bế Tấn Dương, đám người bắt đầu đi dạo ở trên đường lớn. Đi dạo một hồi lại tiếp tục vào khu phố chơi, du sơn ngoạn thủy, trượt băng trượt tuyết, cùng chơi đùa vô cùng vui vẻ.


Trang 144# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất