Chương 287: Tỉnh mộng Đại Đường
Trời vừa sáng, không ít người móc điện thoại ra, nhấp vào "Bạch Xà truyện" không biết bao nhiêu lần.
Đột nhiên, ánh mắt ai nấy đều sáng lên, vội vàng nhấn vào. Tiếng nhạc vang lên, bắt đầu có người ngâm nga theo tiếng nhạc "Chờ một lần cả ngàn năm, ta vẫn không hối hận. . . ."
Bước vào phần chính, Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh tìm kiếm ân nhân ở Tây Hồ, nhìn thấy Hứa Tiên đứng trên cầu gãy, vội lấy trâm vàng thử nghiệm.
"Tiểu thư, nàng đánh rơi trâm cài này sao?"
Nhân cách của Hứa Tiên khiến cho tim Bạch Tố Trinh đập thình thịch. Hứa Tiên lên thuyền đi xa, Tiểu Thanh âm thầm thi pháp, hô phong hoán vũ, mượn thuyền đồng hành. Để tránh hiềm nghi, Hứa Tiên lấy dù che mưa đứng ở đầu thuyền.
Bạch Tố Trinh oán giận: "Muội xem kìa, đều do muội làm ẩu, đuổi người ta ra ngoài, bên ngoài lại gió mưa như vậy."
Tiểu Thanh cười nói: "Tỷ tỷ, trong mưa gió mới gặp chân tình. Muội muốn xem huynh ấy là chân thành hay giả bộ."
Tiểu Thanh chỉ tay về phía trước: "Tỷ tỷ, tỷ nghe kìa!"
Nhà đò hát: "A ha ha, a ha ha, a ha ha, a ha ha, "Cảnh đẹp Tây Hồ ba tháng mưa xuân. . . Mưa xuân như rượu, Liễu như mây. . . ."
Tiểu Thanh khẽ hát: "Hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ!"
Nhà đò hát: "Vô duyên đối diện bất tương phùng."
Tiểu Thanh: "Tu mười năm để chung một thuyền."
Nhà đò: "Tu trăm năm để chung một giường."
Tiểu Thanh: "Nếu ngàn năm phát sinh biến đổi."
Nhà đò: "Một lòng đến già tới trước mặt."
Tiểu Thanh: "Nếu ngàn năm phát sinh biến hóa."
Nhà đò: "Một lòng đến già tới trước mặt."
Tiểu Thanh: ... . . .
Nhà đò: ... . . . .
Bạch Tố Trinh im lặng nhìn Hứa Tiên, ngón tay nhẹ nhàng kết thi pháp. Từng kiếp một của Hứa Tiên thay đổi, biến thành một tiểu mục đồng một ngàn tám trăm năm trước.
Bạch Tố Trinh vui mừng nói: "Quả nhiên là huynh ấy."
Mượn dù đưa tình, Tiểu Thanh làm pháp, sấm sét giữa trời quang. Sau khi bái lạy dưới táng cây hòe, nghênh đón chính là động phòng hoa chúc ở hoa đường Mạc phủ.
Lê Sơn, một nữ tử trêu ghẹo: "Vũ Thần tỷ lại gả cho Trương Minh Hiên. Đây là lần thứ hai rồi."
Toa Toa châm ngòi thổi gió: "Không sai, không sai. Khẳng định giữa bọn họ có vấn đề."
Mọi người tiếp tục ồn ào. Vũ Thần bất đắc dĩ trừng mắt một cái.
Trong thư viện, một thư sinh lẩm bẩm: "Bạch Tố Trinh gả cho một tiểu tử nghèo?"
Một thư sinh mặt rỗ ngồi bên cạnh không cam lòng: "Đúng, Hứa Tiên có gì tốt chứ? Chỉ là học đồ ở một tiệm thuốc. Bạch Tố Trinh có muốn gả, cũng phải gả cho người đọc sách giống như ta."
Thư sinh kia nhìn thư sinh mặt rỗ, im lặng một chút rồi nói: "Nhưng cuối cùng vẫn gả cho Hứa Tiên."
Mặt rỗ: . . . . .
Bất Thiếu tiểu thư nhìn vào phòng treo dù che mưa. Xấu quá.
Nàng cau mày phân phó: "Đi mua cho ta một cây dù che mưa in hoa đến đây."
Thị nữ đáp: "Vâng!"
Trong hoàng cung, khắp nơi đều có người hát "Cảnh đẹp Tây Hồ ba tháng mưa xuân, mưa xuân như rượu liễu như mây. . . ." Khi làm việc, cung nữ cũng phải ngâm nga vài câu.
Trình phủ, Trình Giảo Kim hùng hùng hổ hổ: "Tiểu bạch kiểm có gì tốt? Tại sao ai cũng thích tiểu bạch kiểm?"
Trình phu nhân cười nói: "Hoa Thiên Cốt trên tivi hay hơn nhiều. Mới hai tập, Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên đã tu thành chính quả."
Trình Giảo Kim khinh thường nói: "Bọn họ không kéo dài được lâu đâu."
Trình phu nhân cười lạnh: "Con nói cái gì?"
Trình Giảo Kim rùng mình một cái: "Quân doanh còn có việc, con phải đi trước."
Sau đó co cẳng chạy đi.
Trước điện thoại, không ít thanh niên thấy Bạch Tố Trinh gả cho Hứa Tiên đều rầu rĩ trong lòng. Bạch Tố Trinh xinh đẹp như vậy, ôn nhu trang nhã, tại sao lại gả cho một tiểu tử nghèo, mặc dù nhân phẩm tiểu tử nghèo này không tệ?
Trên mạng bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Thanh Liên Kiếm: "Bạch Tố Trinh đã lập gia đình."
Đại Thạch Đầu: "Bạch Tố Trinh của ta."
Thanh Thảo: "Các ngươi nói Trương công tử có bị mất trí nữa hay không? Giống như Tiên Gia Kỳ Hiệp truyện, Tiên Kiếm Kỳ Hiệp truyện, ngay tập 2 đã kết hôn."
Hắc Vương: "Hắn dám như vậy, ta sẽ dùng xương cốt chào hắn."
Điệp Doanh: "Hắc Vương ca ca thật lợi hại."
Điệp Doanh: "Bài hát thì rất êm tai. Đặc biệt thích giọng Bạch tỷ tỷ."
Thanh Trúc: "Tiểu Thanh hát không hay sao?"
Điệp Doanh: "Tiểu Thanh hát cũng êm tai."
Thanh Trúc: "Gương mặt cười"
Bạch Vân Đạo trưởng: "Các người còn nhớ Phương trượng Thiếu Lâm không? Con lừa trọc đó không biết phân biệt tốt xấu, phát hiện một con xà yêu liền đánh chết. Có lẽ con xà yêu đó cũng giống như Bạch Tố Trinh, đến báo ân."
Khương Cẩm Tịch: "Đúng, đúng. Thiếu Lâm Tự không phân tốt xấu, lạm sát kẻ vô tội."
Hắc Thổ: "Bây giờ suy nghĩ lại, con lừa trọc đó đúng là quá đáng."
Sát Trư Hán: "Mặc dù ta làm nghề sát sinh, nhưng khinh bỉ con lừa trọc."
Ta Bán Son Phấn: "Thiếu Lâm Tự giết yêu, công khai thể hiện uy danh của mình, đứng trên thi cốt đẫm máu, niệm A Di Đà Phật."
... . . . .
Trên mạng đa phần đều phê phán con lừa trọc, thỉnh thoảng có hòa thượng cãi lại, lập tức bị dìm trong biển người, không thở nổi một hơi.
Thiếu Lâm Tự, đám hòa thượng nhìn nhau.
Mặt Thân Thông đầy mồ hôi, xoay người đứng trước mặt Phương trượng.
Phương trượng thở dài một tiếng: "Thất bại trong gang tấc."
Thân Thông lắp bắp: "Phương. . . Phương trượng, còn định tuyên truyền nữa không?"
Phương trượng nói: "Không cần, chờ "Bạch Xà truyện" kết thúc, chúng ta lại tiếp tục."
Thân Thông thở phào một hơi: "Vâng."
Một ngày trôi qua, đêm khuya, Lý Thế Dân vẫn còn phê duyệt tấu chương tại chính điện. Sau khi khép bản tấu chương cuối cùng, y đứng lên duỗi thắt lưng, bước ra khỏi đại điện, nhìn hoàng cung đèn đuốc sáng trưng.
Đức Toàn bước đến, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ, hôm nay người định đến cung điện nào nghỉ ngơi?"
Lý Thế Dân đáp: "Không cần sắp xếp. Trẫm nghỉ một đêm ở đây là được rồi."
Đức Toàn cẩn thận nói: "Bệ hạ, hôm nay Đức phi may một bộ quần áo Bạch Tố Trinh."
Lý Thế Dân ngạc nhiên, cười nói: "Bạch Tố Trinh trong "Bạch Xà truyện ư?"
Đức Toàn đáp: "Vâng, hôm nay nô tỳ ở hậu hoa viên, nhìn thấy Đức phi mặc trang phục giống y chang trên tivi."
Lý Thế Dân lập tức hứng thú: "Vậy qua đó xem một chút."
Đức Toàn cao hứng đáp lại: "Nô tỳ xin đi an bài."
Rồi vội vàng chạy đi.
Sáng hôm sau, Trương Minh Hiên đăng một tập "Bạch Xà truyện" lên mạng.
Lý Thanh Tuyền theo thường lệ thu dọn bàn ăn.
Lý Thanh Nhã cười nói: "Hôm nay, ta định dẫn Tấn Dương trở về."
Tấn Dương vui vẻ nhảy ra: "Về nhà đi, về nhà đi."
Lý Thanh Nhã điểm một huyệt, Tấn Dương lập tức hôn mê, lơ lửng giữa không trung.
Trương Minh Hiên khẩn trương hỏi: "Không sao chứ? Bỏ đói hai ngày, nó chịu được không?"
Lý Thanh Nhã đáp: "Không sao, ta sẽ chăm sóc nó."
Tấn Dương bay đến phòng Lý Thanh Nhã.
Lý Thanh Nhã cười nói: "Chuyện trên đảo hai ngày tới, nhờ ngươi coi nó một chút. Khi ta tạo mộng cảnh chân thực, ta sợ khó mà phân tâm."
Trương Minh Hiên bảo đảm: "Không thành vấn đề."
Sau đó nhìn Lý Thanh Nhã trở về phòng.
Lý Thanh Tuyền ló đầu ra khỏi nhà bếp, khẽ reo lên một tiếng, trong nháy mắt bay ra khỏi đảo Huyền Không.
Đại Đường Trường An, Lý Thế Dân sắp xếp một số việc. Trình Giảo Kim, Uất Trì Kính rơi vào trạng thái ngủ say.
Trương Minh Hiên lắc đầu cảm thán: "Không biết có thể che giấu được bao lâu."
Trang 145# 1