Chương 288: Tề Linh Vân chạy trốn
Trong phường thị, đám người Hồ Mị Nương đang trông coi quán nhỏ bên đường, sạp hàng bầy bán rất nhiều nhân sâm.
Bản Nhân nhíu mày nói: “Ca ca à, chúng ta bán luôn tại tiệm cầm đồ không phải tốt hơn sao?”
Đại Nhĩ trấn an: “Muội muội đừng nóng, giá cả ở tiệm cầm đồ rất rẻ mạt.”
Một đám thỏ yêu đứng nhìn người đi lại.
Bên ngoài phường thị, một phi thuyền lớn từ trên trời rơi xuống, hai nữ nhân người đầy máu xông ra khỏi phi thuyền và thu hồi phi thuyền lại, tay cầm trường kiếm chạy tới phường thị.
Tề Linh Vân cười khổ: “Không ngờ rằng ta cũng có ngày hôm nay.”
Chu Khinh Vân đỡ lấy Tề Linh Vân vội vàng nói: “Linh Vân chạy nhanh lên.”
Hai người xông vào phường thị, gương mặt sợ hãi trắng bệch ra, ở trên trời chỉ thấy bóng người đi qua đi lại ở đây, không ngờ rằng đều là yêu quái.
Hai người lập tức tựa lưng vào nhau, nắm chắc trường kiếm, nhìn xung quanh.
Những yêu quái đi ngang qua đều vô cùng tò mò đánh giá các nàng, ai ai cũng toe toét chỉ chỏ nhìn các nàng cười cười nói nói.
Tề Linh Vân cười nói: “Hôm nay tỷ muội chúng ta có lẽ phải chôn ở đây rồi, chết trong tay đám yêu quái này cũng coi như là nhân quả báo ứng.”
Chu Khinh Vân cẩn thận nói: “Đừng nhụt chí, chúng ta còn có thể tháo chạy. Hình như chúng cũng không có ý định tấn công chúng ta.”
Tề Vân Linh cũng nói theo: “Là ta hại các ngươi, nếu lúc trước các người đi theo Bạch Mi tới Tây Thiên thì sẽ không xảy ra chuyện.”
Chu Khinh Vân trách: “Nói linh tinh gì thế! Chu Khinh Vân ta là người của Thục Sơn, chết cũng làm ma của Thục Sơn.”
“Ầm.” Một tiếng nổ vang trời.
Một bóng dáng khổng lồ từ trên trời rơi xuống, rớt xuống trước người Tề Linh Vân và Chu Khinh Vân, tất cả đều giật mình, đám tiểu yêu xung quanh thảng thốt, chạy loạn lung tung.
“To gan!” Một tiếng quát lớn vang vọng đất trời.
Hùng Bì xuất hiện, tay cầm đinh ba chỉ về phía đại hán Hoàng Mao đang phanh ngực ở phía dưới.
Đại hán bất động, nhìn Hùng Bì nói: “Vị đại vương này, ta tới để bắt kẻ thù, không hề có ý đối đầu với ngài.”
Hùng Bì nói: “Phường thị Thiên Môn Sơn cấm đánh nhau, ngươi muốn bắt các nàng ấy thì đợi họ ra khỏi đây rồi hãy nói!”
Đại hán Hoàng Mao gằm ghè nói: “Ta không chờ được!”
Hùng Bì cười một cách miệt thị: “Vậy thì cút đi cho ta!” tay hất đinh ba lên, vung một chưởng, đại hán Hoàng Mao dính đòn biến mất tận tít chân trời.
Hùng Bì thăm dò hai người Tề Vân Linh nói: “Các người hãy thành thật với ta.” Bóng dáng Hùng Bì trên không trung trở nên vô cùng nhạt nhòa rồi biến mất!
Trong phường thị, đám tiểu yêu hứng phấn hò hét: “Vô địch, Hắc Hùng đại vương vô địch!”
Ai ai cũng hưng phấn bàn luận cùng mọi người, tiếng ồn ào vang vọng khắp phố.
Trong lòng Tề Linh Vân thả lỏng mềm nhũn, ngã xuống đất, Chu Khinh Vân vội vàng ngồi xuống kêu lên: “Linh Vân, Linh Vân!”
Đám thỏ yêu bên sạp hàng đang bày bán ven đường, nhìn thấy tất cả sự việc.
Một con thỏ yêu nói một cách dè chừng: “Ca ca, các nàng ấy chảy nhiều máu quá, thật là đáng thương!”
Đại Nhĩ nói: “Đừng có nhiều chuyện!”
Thỏ yêu che mồm lại nói: “Được rồi!”
Bản Nhân trong lòng có chút không đành lòng nói: “Ca ca, chúng ta đến giúp các nàng ấy đi! Trước đây khi chúng ta trốn chạy thì cũng được loài người giúp đỡ mới có thể tiếp tục sống.”
Đại Nhĩ cười khổ: “Muội muội, các nàng ấy đang có kẻ thù đó!”
Hồ Mị Nương đứng dậy nói: “Ta muốn giúp các nàng ấy, chỉ cần chúng ta không ra khỏi phường thị thì sẽ được an toàn.” rồi đứng dậy đi về phía Chu Khinh Vân, những thỏ yêu còn lại cũng vội vàng đuổi theo.
Đại Nhĩ cũng đành thở dài, thu lại sạp hàng rồi vội vã đuổi theo.
Chu Khinh Vân rưng rưng nước mắt ôm lấy Tề Linh Vân đang bê bết máu, nhìn thấy Hồ Mị Nương đang bước tới lập tức giơ kiếm ra uy hiếp: “Dừng lại!”
Bản Nhân vội vàng xua tay nói: “Ngươi đừng lo lắng nhưng vậy, chúng ta không phải yêu quái xấu xa, ta tên là Bản Nhân.”
Hồ Mị Nương nói: “Ta là Hồ Mị Nương, ta đến giúp các người.”
Đại Nhĩ đi tới cạnh Bản Nhân và chắn trước mặt Bản Nhân và Hồ Mị Nương: “Trong phường thị, ngươi có thể yên tâm, không ai dám đánh nhau trong phường thị cả.”
Chu Khinh Vân không hề lay động, vẫn cảnh giác thăm dò mấy người.
Đại Nhĩ nhìn vết thương của Tề Linh Vân nói: “Ngươi còn có thuốc Liệu Thương Đan không? Cho người cùng đi với cô một chút đi, nếu không nàng ta sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
Chu Khinh Vân khẽ nói: “Đan dược đã dùng hết mất rồi.”
Đại Nhĩ cười khổ: “Tu vi của các ngươi rất cao, Liệu Thương Đan mà chúng ta dùng gần như không có tác dụng gì với các người.”
Hồ Mị Nương nói: “Ngươi hãy đưa nàng ấy theo ta, chúng ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ có thể điều trị vết thương.”
Chu Khinh Vân hơi do dự, cuối cùng cũng khẽ nói: “Cám ơn!”
Đây là lần đầu tiên bản thân nói cảm ơn yêu quái! Ôm lấy Tề Linh Vân, cẩn thận đi theo sau thỏ yêu vào trong phường thị, Tề Linh Vân nhìn thấy đám yêu quái trên đường nhìn mình trái tim lại khẽ run rẩy, cứ như một con gà con lạc giữa một bầy sói vậy.
Đi được một lúc lâu, Bẩn Nhân mới vui vẻ nói: “Chúng ta tới nơi rồi!”
Một đám người bước vào cửa hàng, trần nhà của cửa hàng được phủ trơn bóng, bên trong để đầy ngọc Lưu Ly trong suốt, trên các bình ngọc có viết Khải Linh Đan, Bạo Huyết Đan, Thuần Dương Đan, Dựng Linh Đan…
Trong quầy có một đứa bé trai nhìn thấy đám người này kinh ngạc thăm dò nhín Tề Linh Vân đang bê bết máu.
Hồ Mị Nương giải thích: “Nơi này bán đan dược, cũng có Liệu Thương Đan.”
Chu Khinh Vân khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Bản Nhân cười nói: “Nguyên Bảo, mau mau tìm cho ta một chiếc giường.”
Nam hài tử Nguyên Bảo nói: “Mọi người đi theo ta!” rồi lập tức quay người đi vào trong nhà.
Phía trong là nơi sinh hoạt gia đình, có giường đệm đầy đủ.
Chu Khinh Vân nhẹ nhàng đặt Tề Linh Vân xuống giường.
Nguyên Bảo nói: “Các người chờ một lát, ta đi tìm sư phụ.” rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Chỉ một lát, Lăng Hư Tử đã tới, đi tới kiểm tra hai mắt của Tề Linh Vân, nhíu mày nói: “Vết thương của nàng rất nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đã vỡ rồi, linh hồn cũng bị tiêu hao, ta không thể chữa trị được.”
Chu Khinh Vân hốt hoảng nói: “Vậy thì phải làm sao?”
Chu Khinh Vân cắn răng quỳ gối xuống nói: “Mong đạo trưởng cứu người.”
Lăng Hư Tử lắc đầu nói: “Ta cũng không còn cách nào khác.”
Bản Nhân khẽ nói: “Lăng Hư Tử đạo trưởng, cầu xin ngài.”
Đám thỏ yêu cũng cầu xin: “Đạo trưởng, cầu xin ngài.”
Lăng Hư Tử xua tay cười nói: “Ta không có cách, nhưng không có nghĩa là sư phụ ta không có cách.”
Bản Nhân kinh ngạc: “Ngài có sư phụ?”
Lăng Hư Tử nói: “Đương nhiên rồi, ta sẽ đi mời sư phụ ta tới!” rồi quay người đi ra ngoài.
Hồ Mị Nương ôm lấy Chu Khinh Vân an ủi: “Đừng lo, chắc chắn sẽ không sao.”
Chu Khinh Vân im lặng gật đầu, đi tới bên đầu giường, tay khẽ kết chỉ quyết rồi bắn vào cơ thể Tề Linh Vân.
Một lúc lâu sau, bên ngoài có tiếng nói chuyện truyền vào: “Tiểu Lăng à! Con phải cố găng lên, con nói đây là lần thứ mấy con tìm ta rồi?”
Lăng Hư Tử nịnh bợ: “Sư phụ, người thần thông quảng đaiạ như thế, làm sao con có thể so sánh với người chứ?”
Hai người đẩy cửa vào, một Lăng Hư Tử một thận áo đạo, còn một đại vương ngân giác.
Chu Khinh Vân giật mình, sau đó kiềm chế xúc động lại.
Ngân giác đại vương liếc nhìn Chu Khinh Vân, trong lòng khẽ kinh ngạc, đây không phải là nha đầu của Thục Sơn sao?
Trang 145# 2