Chương 294: Thần đạo xuống dốc
Sáng sớm, mọi người mở điện thoại. Quả nhiên, Bạch Xà truyện đã được đổi mới.
Trong một khuê phòng, một nữ tử hát theo tiếng nhạc: "Chờ một lần một ngàn năm, ta vẫn không hối hận. Vì người đã nói yêu ta, vĩnh viễn không oán, cho dù ruột đứt tim tan. . ."
Kịch bản bắt đầu. Hai chị em Bạch Tố Trinh theo Hứa Tiên đến Trấn Giang. Trên đường phố mở một Bảo An Đường.
Chuyển cảnh. Lương công tử đại mã kim đao ngồi trong một lương đình thưởng thức trà, thị vệ đứng đầy hai bên phải trái.
Một thị vệ lên tiếng: "Thiếu gia, lão hòa thượng này quá ghê tởm. Chúng ta đến đây đã nhiều ngày rồi, lão vẫn không ra gặp chúng ta."
Lương công tử đặt chén trà xuống: "Ngươi đi nói với sư tiếp khách, nếu Pháp Hải còn chưa đến gặp ta, ta sẽ cho Thiếu Lâm Tự một mồi lửa."
Thị vệ ôm quyền nói: "Rõ!"
Lập tức có một sư tiếp khách bước đến: "Phương trượng đã ngồi thiền xong, mời Lương thí chủ đến thiền phòng gặp mặt."
Lương công tử đẩy cửa bước vào: "Pháp Hải."
Pháp Hải cắt ngang: "Lương thí chủ, mời ngươi trở về."
Lương công tử nói: "Pháp Hải thiền sư, ta đã kiên nhẫn chờ nhiều ngày ở Thiếu Lâm Tự như vậy, chính là vì muốn mời ngươi đến thành Lâm An đối phó Bạch Tố Trinh. Ngươi nói như vậy, đúng là có chút quá đáng."
Pháp Hải nói: "Yêu xà ngàn năm đã rời khỏi thành Lâm An đến Trấn Giang. Bần tăng sẽ tự đến Trấn Giang."
Cố sự giữa Pháp Hải và Bạch Tố Trinh cũng được thuật lại. Pháp Hải được Đạt Ma Phật Tổ ban tặng Kim bát hành tẩu thiên hạ, thu phục yêu ma. Bạch Tố Trinh lại ăn trộm linh đan của Pháp Hải. Hai người kết thành thù hận từ đó. bây giờ là lúc Pháp Hải muốn báo thù.
Phát xong một tập, trên mạng bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
Bạch Vân đạo trưởng: "Pháp Hải này đã lâm vào ma chướng. Bạch Tố Trinh tốt như vậy, lão ta cũng muốn ra tay? Nếu là bần đạo, đừng nói mấy viên linh đan, bần đạo vì nàng mà luyện linh đan cả đời cũng được."
Tử Vân đạo trưởng: "Ngươi nói thì hay lắm. Muốn nói luyện đan, đó mới là sở trường của Đan Đỉnh tông ta."
Nhất Tâm: "A Di Đà Phật, đây là nói xấu. Thiếu Lâm ta không có ai là Phương trượng Pháp Hải."
Đại Ma Vương Trình gia: "Không cần giảo biện. Mà cái bình bát đó lợi hại thật, có thể trấn áp được một con rắn yêu."
Nhị Ma Vương Trình gia: "Không sai, hỏi cũng không hỏi, không phân tốt xấu đã giết. Đúng là đáng sợ!"
Nhất Long: "Không phải như vậy, nàng ta là yêu ma."
Ngọc Diện: "Yêu là yêu, ma là ma, đừng có mà nói lung tung."
Bạch Vân đạo trưởng: "Hòa thượng thích nghe nhìn lẫn lộn."
Nhất thời, trên mạng hợp nhau tấn công Thiếu Lâm.
Một chiến thuyền khổng lồ tọa lạc bên ngoài phường thị. Một đám thỏ yêu đang đùa giỡn trên chiến thuyền. Tấn Dương cũng góp mặt bên trong.
Trên boong thuyền, Tề Linh Vân tư thế hiên ngang đứng ngắm gió sông.
Hoàng hậu bước đến, hỏi: "Ngươi có tâm sự?"
Tề Linh Vân vội vàng ôm quyền thi lễ: "Xin ra mắt Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu gật đầu: "Không cần đa lễ. Ở đây, ta không còn là Hoàng hậu."
Tề Linh Vân thả tay xuống: "Trong lòng Linh Vân, bất kể người là người hay quỷ, người vẫn luôn là hiền hậu của Đại Đường ta."
Hoàng hậu cười nói: "Chuyện của ngươi, Khinh Vân đã nói cho ta nghe. Cho dù bọn họ có chết, cũng sẽ không hối hận."
Tề Linh Vân im lặng một lát rồi nói: "Ta biết, nhưng ta muốn báo thù!"
Hoàng hậu nhìn Tề Linh Vân thương tiếc nói: "Đừng đặt cừu hận quá nặng. Nó sẽ đè sập ngươi."
Tề Linh Vân mím môi: "Nó không ép đổ ta được đâu."
Hoàng hậu hỏi: "Ngươi đã có ý báo thù, vì sao lại rầu rĩ?"
Tề Linh Vân cắn môi nói: "Tốc độ tu luyện của ta quá chậm, chẳng biết lúc nào mới có cơ hội báo thù. Ta sợ ta không có đủ thực lực để báo thù cho đồng môn đã chết."
Hoàng hậu suy nghĩ một chút, nói: "Ta không hiểu chuyện tu luyện của các ngươi, nhưng ta đã nhìn thấy người có tốc độ tu luyện nhanh nhất chính là Minh Hiên đệ đệ của ta. Khi ta gặp hắn, hắn chỉ là một thiếu niên ngây thơ, cái gì cũng không biết. Ngày nào cũng cười toe toét. Theo thị nữ của ta nói, khi đó hắn chỉ mới bước vào cánh cửa tu luyện."
Nói xong, Hoàng hậu không khỏi mỉm cười, nghĩ đến chuyện ở Trường An.
Tề Linh Vân vểnh tai, chăm chú nghe Hoàng hậu nói chuyện.
Hoàng hậu tiếp tục nói: "Ngươi nhìn nơi này đi, chỉ mới nửa năm thôi, hắn đã phát triển được một cơ nghiệp lớn như thế này, nghe nói Quan m cũng phải nể mặt hắn ba phần."
Tề Linh Vân khổ sở nói: "Ta lại không có thiên tư tuyệt thế."
Hoàng hậu nhìn chăm chú Tề Linh Vân nói: "Hài tnử ngo, đây không chỉ về khía cạnh thiên tư. Ngươi không ngại thì đi thỉnh giáo hắn một chút."
Tề Linh Vân im lặng, gật đầu.
Hoàng hậu mỉm cười, sau đó quay người bước đi.
Trương Minh Hiên nằm trên ngọn cây, ngửa đầu phơi nắng. Mùa đông mà phơi nắng ngủ trưa, đúng là sung sướng.
Ngọn cây rung lên. Trương Minh Hiên mở to mắt, thấy Tề Linh Vân đang nhìn hắn.
Trương Minh Hiên kinh ngạc hỏi: "Tại sao ngươi lại đến đây?" Rồi vỗ xuống bên cạnh: "Ngồi đi!"
Tề Linh Vân do dự một chút rồi ngồi xuống bên cạnh: "Ta muốn biết nguyên nhân giúp cho tu vi của ngươi tăng nhanh."
Trương Minh Hiên im lặng nhìn Tề Linh Vân: "Vấn đề này có phải thuộc về bí mật cá nhân rồi không?"
Ánh mắt thanh tịnh của Tề Linh Vân nhìn thẳng vào Trương Minh Hiên: "Ta muốn báo thù!"
Trương Minh Hiên nói: "Thế gian đại đạo ba ngàn, ngươi biết loại đạo nào tăng tu vi nhanh nhất không?"
"Ma đạo!"
Trương Minh Hiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ta không đi theo con đường ma đạo."
Trương Minh Hiên hỏi: "Thế con đường thứ hai là gì? Ngươi có biết không?"
"Nho đạo!"
Trương Minh Hiên lại cau mày suy nghĩ: "Dường như cũng đúng. Tụ văn khí, chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi có thể đạt được tu vi mà người khác mất vạn năm mới đạt được. Đúng là nghịch thiên! Nhưng không đạt thánh hiền không trường sinh. Không làm được."
Trương Minh Hiên hỏi: "Thế con đường thứ ba?"
Tề Linh Vân nhìn Trương Minh Hiên, hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"
Trương Minh Hiên cười đáp: "Ngươi cảm thấy Thần đạo như thế nào?"
Tề Linh Vân nhướng mày: "Trừ phi đi con đường Tà Thần, khai tịch túi Động Thiên, nuôi nhốt Nhân tộc, thu hoạch tín ngưỡng. Nếu không, nó chính là con đường chậm nhất.
"Dừng dừng. . . ! Trương Minh Hiên nói: "Ngươi nói Tà Thần mở túi Động Thiên, nuôi nhốt Nhân tộc?"
Tề Linh Vân đáp: "Đây cũng chẳng phải chuyện bí mật gì. Thời kỳ Thượng cổ, Thần đạo thịnh hành. Có tu sĩ không cam tâm thu hoạch tín ngưỡng một cách chậm rãi, liền mở túi Động Thiên, thu hút Nhân tộc. Tốc độ Nhân tộc sinh sôi rất nhanh. Chỉ trong trăm năm ngắn ngủi đã có được một thế giới tín đồ thành kính, tu vi tăng nhanh. Phương pháp này càng lúc càng thịnh. Thậm chí Phật môn cũng bắt chước phương pháp này, nuôi nhốt tín đồ, cuối cùng chọc giận Nữ Oa nương nương. Nương nương giận dữ ra tay, đập Phật giáo Linh Sơn, bức hai vị thánh nhân Phật môn thả Nhân tộc đang được nuôi nhốt, diệt sát tất cả tu sĩ Phật môn dám nuôi nhốt Nhân tộc. Trong đó còn có đệ tử thân truyền của một thánh nhân. Nương nương thi triển chi lực lôi đình, tiêu diệt tất cả thần tu nuôi nhốt Nhân tộc ở Hồng Hoang, trong đó không thiếu Thánh Đại La, uy danh hiển hách Hồng Hoang. Cuối cùng, Nương nương đã biếm phương pháp này thành tà thuật, thậm chí tiêu hủy tất cả công pháp Thần đạo. Thời điểm đó được gọi là tận thế của chư thần. Từ đó Thần đạo đã xuống dốc.
Trương Minh Hiên nghe xong liền trợn mắt, một lúc sau liền cảm thán: "Nương nương uy vũ!"
Trang 148# 2