Chương 295: Báo trước trò chơi
Trương Minh Hiên cảm thán một phen, quay sang nói với Tề Linh Vân: "Chỉ cần ngươi đồng ý tu Thần đạo, ta sẽ có biện pháp giúp ngươi."
Tề Linh Vân đáp: "Ta đồng ý!"
Trương Minh Hiên nói: "Ở đây ta có một bộ công pháp tên Hương Hỏa Thành Thần Đạo, ngươi xem qua một chút đi."
Hắn lấy điện thoại di động, gửi công pháp Thần đạo lấy được từ chỗ Ngọc đế cho Tề Linh Vân.
Tề Linh Vân nói: "Ngươi không sợ ta tìm ngươi báo thù sao?"
Trương Minh Hiên thản nhiên đáp: "Đệ đệ của ngươi không phải ta giết. Với lại, ngươi đánh không lại ta."
Tề Linh Vân hỏi: "Thế ngươi giúp ta bằng cách nào?"
Trương Minh Hiên hỏi: "Ngươi biết hát không?"
Tề Linh Vân nhìn Trương Minh Hiên nghi hoặc.
Trương Minh Hiên nói: "Ngươi đi tìm Hồng Tụ nghiên cứu âm nhạc một chút đi."
Tề Linh Vân nói: "Hy vọng ngươi không gạt ta" .
Nói xong liền bay đi.
Trương Minh Hiên nằm trên ngọn cây, nói khẽ: "Lúc nào ta cũng mềm lòng cả. Tất cả vấn đề đều tự gánh lên người."
Ban đêm, trong phòng, Trương Minh Hiên cung kính vái Thanh Bình kiếm một cái, nói: "Đệ tử cầu kiến sư tôn, xin sư tôn ra gặp mặt."
Thiên địa chuyển đổi, một đại điện xuất hiện. Ở sâu trong đại điện, Thông Thiên giáo chủ đang ngồi xếp bằng trên giường mây.
Trương Minh Hiên vội vàng bái: "Đệ tử bái kiến sư tôn."
Thông Thiên nói: "Khó có lúc ngươi nhớ đến sư tôn."
Trương Minh Hiên cười gượng: "Không phải do thực lực đệ tử thấp sao? Nếu thực lực đệ tử tăng lên, nhất định một ngày ba lần đến đây thỉnh an."
Thông Thiên gật đầu: "Lời này, ta nhớ kỹ."
Trương Minh Hiên sửng sốt, ngơ ngác nhìn Thông Thiên giáo chủ. Sư tôn ngài có cần ghim kỹ vậy không?
Thông Thiên mỉm cười: "Nói đi, đến tìm vi sư có chuyện gì không?"
Trương Minh Hiên vội phản ứng: "Sư tôn, đệ tử dự định công bố một trò chơi mới, nhưng sợ sẽ đắc tội với một số người."
Thông Thiên cười nói: "Chút chuyện nhỏ này mà cũng phiền đến ta? Đắc tội mấy người, vi sư có thể đảm đương được."
Vung tay lên, sau lưng Trương Minh Hiên đột nhiên xuất hiện một cái lỗ đen cuốn lấy hắn.
Trương Minh Hiên cuống quýt kêu lên: "Sư tôn. . ."
Mê man một trận, Trương Minh Hiên xuất hiện trong phòng, khóc không ra nước mắt: "Sư tôn, đệ tử còn chưa nói xong mà. Lần này nhân vật dính đến tương đối nhiều."
Một lát sau, Trương Minh Hiên hậm hực nói: "Sư tôn, người nhớ bảo vệ con cho tốt."
Từng ngày trôi qua, trên mạng vẫn có vô số người mắng Pháp Hải, mắng Thiếu Lâm Tự là rùa đen rút đầu. Trên Thiên Đình, Thác Tháp Lý Thiên Vương cũng kinh hồn táng đám, tự an ủi mình: "Không sao, không sao. Trước sau gì bọn họ cũng sẽ biết dụng tâm lương khổ của Pháp Hải thiền sư."
Giữa trưa hôm nào đó, Trương Minh Hiên phân phó Trương Tiểu Phàm: "Lên quảng cáo đi."
Trương Tiểu Phàm đáp: "Vâng!"
Trong lúc trên mạng đang bàn tán kịch bản truyện Bạch Xà, một quảng cáo được phát ra.
Bên trong gian nhà tranh trên đỉnh núi, Bạch Vân đạo trưởng xem quảng cáo, lẩm bẩm: "Thần thoại Hồng Hoang? Thứ gì vậy? Mới phát trên tivi sao?
Trình Giảo Kim đang ăn trộm thức ăn, thấy quảng cáo bên dưới website, kinh ngạc hỏi: "Thần thoại Hồng Hoang? Thứ gì thế?"
Nước Dạ Lang, một đám binh sĩ bao quanh một rừng cây. Quốc vương Dạ Lang quốc đang quay kịch bản kiếm hiệp của mình, đột nhiên một tên hầu chạy đến: "Bệ hạ, trên điện thoại có phát tin tức mới."
Quốc vương Dạ Lang quốc cầm điện thoại: "Thần thoại Hồng Hoang? Là thứ gì vậy?"
Ngọc đế cũng đang xem quảng cáo Thần thoại Hồng Hoàng, cảm thấy kinh ngạc. Phim mới à?
Trong sơn động Lê Sơn, Vũ Thần và mấy tiểu tỷ muội đang bàn tán về Thần thoại Hồng Hoang.
Trong tiếng nhạc sục sôi, một đại lục khổng lồ lơ lửng trên không. Ống kính lại gần, toàn cảnh đại lục được thu vào màn ảnh. Núi cao như kiếm xuyên thẳng tầng mây. Từng dãy núi kéo dài vô tận. Biển cả nhấc lên từng đợt sóng lớn. Thú rống chấn thiên, đại bàng khổng lồ lướt qua bầu trời, tràn ngập khí tức man hoang.
Người xem đều trợn mắt há mồm. Quá rúng động! Tim ai nấy cũng đều nhảy lên bình bịch.
"Grao!" Một tiếng gầm rú chấn động thương khung. Một con rồng khổng lồ băng ngang chân trời mà đến, bay múa trên thiên không. Vảy và móng chân của nó dọa sợ không ít người. Có vài người bị tiếng rống của nó làm rớt điện thoại.
"Gre!" Một tiếng phượng kêu, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời. Một con Phượng hoàng lửa khổng lồ bay lên, cao ngạo, mỹ lệ, thần thánh đến mức khó hình dung.
"Oành!" Đại địa chấn động, núi non sụp đổ. Từng bóng người khổng lồ từ đằng xa đi tới, đứng trên đại địa Hồng Hoang. Sơn phong cao ngất cũng chỉ ngang hông bọn họ. Cho dù cách một màn hình, người xem cũng có thể cảm nhận được một bầu không khí áp bách khó nói nên lời.
Bầu trời lại phát ra tiếng kêu thanh thúy. Ba mặt trời chiếu rọi Hồng Hoang. Bên trong hai mặt trời còn có hình chim bay.
Một đạo nhân ôm hồ lô đỏ, cười ha hả bay đến.
Càng lúc càng có nhiều bóng người xuất hiện, chiếm cứ một phương, từ xa bài xích lẫn nhau.
Lời thuyết minh vang lên: "Bàn Cổ khai thiên, Hồng Quân lập đạo. Có rất nhiều anh hào đã viết nên thần thoại cho Hồng Hoang. Bây giờ, thần thoại xuất hiện, mời mọi người chiến. Sau mười ngày, Thần thoại Hồng Hoang, ta cùng ngươi kề vai chiến đấu."
Rất nhiều anh hào thần thoại nhìn màn hình cười ngạo nghễ. Hình ảnh dừng lại trong nháy mắt, hào tình vạn trượng.
Ngọc đế giật mình nhìn màn hình di động: "Tên này muốn làm gì thế?"
Vũ Thần cũng cau mày, cười khổ: "Lá gan còn lớn hơn ta đã nghĩ" .
Không ít tiên thần nhìn điện thoại, trong lòng có một số suy đoán, âm thầm tặc lưỡi vì lá gan của Trương Minh Hiên quá lớn.
Giới thế tục, đại đa số bách tính đều cảm khái hình ảnh thật rúng động, càng nhiều hơn là mười ngày sau trò chơi mới sẽ lên sàn. Mọi người lại bắt đầu bàn tán loại hình của trò chơi mới, là đấu địa chủ hay là Plants vs Zombie.
Lúc này, tinh thần của Trương Minh Hiên đang chìm trong thức hải, nhìn những sợi tơ màu đỏ hư ảo xuất hiện mà phát sầu. Đây là thứ gì thế? Không giống sợi dây tín ngưỡng gì cả.
Nghiên cứu cả nửa ngày cũng chẳng nghiên cứu ra được đây là thứ gì, Trương Minh Hiên tự an ủi mình: "Không sao đâu, chỉ là mấy sợi dây thôi mà. Có lẽ là sợi dây tín ngưỡng của ai đó đi lạc sang mình." Cuối cùng cũng không để tâm nữa.
Lý Thanh Tuyền từ xa chạy đến: "Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên!"
Trong lương đình, Trương Minh Hiên đáp lại: "Ở đây!"
Lý Thanh Tuyền bay xẹt đến, ánh mắt sáng rực nhìn Trương Minh Hiên: "Trò chơi mới là gì vậy? Ngươi làm nó khi nào? Tại sao ta không biết?"
Trương Minh Hiên tùy tiện đáp: "Tiện tay mà làm, đơn giản lắm."
Lý Thanh Tuyền cười nói: "Ta muốn chơi trước một chút."
Trương Minh Hiên tức giận nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, mười ngày sau, đúng giờ sẽ cho lên."
Lý Thanh Tuyền cười hề hề: "Mười ngày sao? Lâu quá!"
Trương Minh Hiên giang hai tay: "Ta cũng chẳng còn cách nào."
Lý Thanh Tuyền năn nỉ Trương Minh Hiên cả nửa ngày, sau đó tức giận nói: "Trương Minh Hiên, sau này đừng hòng nhờ ta giúp gì nữa" rồi thở phì phò bỏ đi.
Trang 149# 1