Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 301: Liên hợp tổng điều tra

Chương 301: Liên hợp tổng điều tra




Ngày hôm sau, sự việc ở Thiếu Lâm Tự vẫn tiếp tục được bàn tán.

Trong đám Đế Hoàng.

Đường Hoàng: "Các ngươi đều biết chuyện của Thiếu Lâm Tự?"

Quốc Vương Dạ Lang quốc: "Vâng, biết!"

Quốc Vương Ô Tư Tàng: "Mặc dù rất tức giận, nhưng cũng không liên quan đến chúng ta quá nhiều."

Quốc Vương Tây Phiên Cáp: "Đúng vậy, chuyện của đại thần không phải chúng ta có thể nhúng tay."

Quốc Vương Tây Dạ: "Đại ca, người có gì phân phó, cứ nói."

Đường Hoàng: "Trẫm muốn điều tra tất cả các chùa miếu trong nước."

Quốc Vương Bì Sơn: "Như vậy không tốt. Khiến Phật giáo bất mãn, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu."

Đường Hoàng [giận dữ]: "Các người có còn là Nhân vương của Nhân tộc không? Không ai muốn làm thì biến ra ngoài cho trẫm."

Quốc Vương Dạ Lang quốc: "Đại ca, đừng nóng. Tiểu Bì cũng chỉ lo lắng mà thôi."

Quốc Vương Bì Sơn: "Đúng vậy, đại ca. Chúng ta không thể so với người được."

Đường Hoàng: "Phật giáo bất mãn? Trẫm mới là bất mãn đấy."

Quốc Vương Dạ Lang quốc: "Đại ca, người đứng nóng giận. Ta nhất định sẽ dựa theo lời người, tra rõ chùa miếu."

Quốc Vương Tây Phiên Cáp: "Ta cũng sẽ dựa theo phân phó của đại ca mà làm việc."

Quốc Vương Bì Sơn: "Ta cũng như vậy."

Đường Hoàng: "Vậy thì tốt."

Tổng điều tra các chùa miếu lớn tại các nước được triển khai. Không tra thì không biết, một khi tra rồi thì phải giật mình. Chùa miếu nào cũng có được khối lượng tài sản khổng lồ và võ tăng thành đàn, đủ để phát động một cuộc chiến tranh cỡ nhỏ.

Trước mặt chùa miếu thì hùng vĩ, sau lưng lại là nhà lao giam cầm, cung cấp phụ nữ cho tăng nhân chơi đùa. Đám tăng nhân khi bị bắt còn gào khóc bảo mình vô tội, mình là tín đồ của Phật Hoan Hỉ.

Còn có một số chùa miếu che giấu đạo tặc bị quốc gia truy nã, còn tuyên bố bỏ đồ đao lập địa thành Phật.

Đương nhiên, trong đó vẫn còn những tăng nhân Phật tự chân chính, tuân thủ giới quy độ người độ mình, nhưng những người này thường bị người khác coi thường.

Mỗi quốc gia đều đăng sự việc mà mình điều tra được lên mạng. Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng. Quần tình trên mạng lại xúc động, tiếng mắng chửi ngập trời. Rất nhiều chùa miếu bị bách tính, nhân sĩ võ lâm, thậm chí là tu sĩ công kích, hủy diệt không còn.

Đường Tam Tạng im lặng cưỡi Bạch Long Mã chậm rãi tiến lên, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hiện lên sự cô đơn khó tả, một lát sau mới nói: "Phật giáo Đông thổ đã trầm luân đến mức này rồi sao? Vậy ta đến Tây Thiên lấy kinh còn có ý nghĩa gì?"

Ánh mắt Trư Bát Giới sáng lên: "Sư phụ, vậy thì chúng ta mỗi người một ngả đi. Người về Đại Đường làm ngự đệ của người. Con đến Thiên Môn Sơn tìm tiểu tức phụ của con. Sa sư đệ về Lưu Sa Hà của đệ ấy. Hầu ca thì về Hoa Quả Sơn."

Sa hòa thượng nói: "Nhị sư huynh nói gì vậy? Trong tình huống bây giờ, sư phụ lại càng phải đi thỉnh kinh mới đúng. Chỉ cần lấy được mật tàng của Đại Thừa Phật, mới có thể truyền xuống Phật pháp chính thống."

Tinh thần Đường Tam Tạng trở nên phấn chấn: "Ngộ Tịnh nói không sai. Chúng ta phải sớm ngày thu hồi lại chân kinh."

Roi da quất vào mông Bạch Long Mã. Con ngựa kêu éc một tiếng rồi lao đi.

Tôn Ngộ Không cầm Kim Cô Bổng, mất hồn mất vía chạy theo ba người. Cô gái xuất hiện ở Thiếu Lâm Tự thật lợi hại. Cô ta là ai? Còn tú cầu đập Thục Sinh là của người nào? Cô gái thức tỉnh Thục Sơn là ai? Tại sao trước kia hắn lại không phát hiện nhiều cường giả như thế? Bọn họ đều ở đâu?

Thiên Đình, Thác Tháp Thiên Vương vô lực ngồi trên ghế, ánh mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi.

Bên ngoài có một thị vệ chạy vào, đứng ngoài cửa cung kính nói: "Thiên Vương, bên ngoài có sứ giả phương Tây cầu kiến."

Thác Tháp Thiên Vương do dự một chút rồi nói: "Mời vào đi!"

"Vâng!"

Một lát sau, một tiểu hòa thượng mặc tăng bào màu xanh nhạt, mi thanh mục tú bước vào, chắp tay trước ngực thi lễ với Thác Tháp Thiên Vương: "Nhất Đăng xin ra mắt sư huynh."

Thác Tháp Thiên Vương vội vàng đứng lên: "Sư đệ, mời ngồi."

Nhất Đăng mỉm cười nói: "Không cần, bần tăng chỉ đến truyền tin."

Thác Tháp Thiên Vương giật mình, miễn cưỡng cười nói: "Sư đệ, mời nói!"

Nhất Đăng nói: "Sư phụ có lời, sư huynh đã không thích Phật giáo. Như vậy, duyên phận sư đồ xem như đã hết."

Thác Tháp Thiên Vương vội vàng quỳ xuống đất, thất kinh: "Không có, oan cho ta mà. Là Trương Minh Hiên tiểu nhi tính kế ta."

Nhất Đăng mỉm cười nhìn Thác Tháp Thiên Vương đang quỳ dưới đất: "Sư huynh, đạo thống Đông Thắng Thần Châu cơ hồ đã bị diệt. Chuyện lớn như vậy, cũng nên có người gánh chịu nhân quả."

Thác Tháp Thiên Vương hoảng loạn: "Sư đệ, thật oan uổng cho ta mà. Xin đệ cầu tình giùm ta trước mặt sư phụ."

Nhất Đăng lui lại một bước, tránh cho Thác Tháp Thiên Vương bắt được góc áo của mình, cười nói: "Sư huynh, xin thứ cho đệ bất lực."

Thác Tháp Thiên Vương vô lực ngồi bịch xuống đất.

Nhất Đăng mỉm cười nói: "Thiên Vương, làm phiền giao ra Linh Lung Bảo Tháp."

Thác Tháp Thiên Vương duỗi tay ra. Linh Lung Bảo Tháp xoay tròn trong tay: "Cầm đi đi!"

Nhất Đăng chắp tay trước ngực, thi lễ: "Thiên Vương, bảo trọng!"

Đưa tay cầm lấy bảo tháp rồi quay người rời đi.

Na Tra từ bên ngoài bước vào, nhìn Thác Tháp Thiên Vương đang ngồi bệt dưới đất, cười giễu: "Đã sớm bảo phụ thân phân rõ giới hạn với đám người phương Tây kia, an phận làm Thiên Vương ở Thiên Đình nhưng cha lại không nghe. Bây giờ thì thế nào? Phật môn vứt bỏ, Ngọc đế chán ghét. Để con xem về sau phụ thân sống như thế nào."

Hai mắt Thác Tháp Thiên Vương phun lửa, gầm nhẹ: "Là Trương Minh Hiên, đều là Trương Minh Hiên tính kế ta."

Na Tra bĩu môi: "Chẳng biết hối cãi!", sau đó quay đầu bỏ đi.

Bước ra sân, dưới chân xuất hiện Phong Hỏa Luân, xẹt qua một luồng ánh sáng màu đỏ, xông ra khỏi Nam Thiên Môn.

Nhất Đăng đang đạp trên mây bay về phía Tây, đột nhiên ngừng bước, nhìn Na Tra tay cầm Hỏa Tiêm Thương đạp trên Phong Hỏa Luân bay đến.

Lông mày dựng ngược, chắp tay trước ngực, thi lễ: "Xin ra mắt Tam thái tử."

Na Tra cười lạnh: "Tiểu hòa thượng, ngươi rất uy phong ở nhà ta mà."

Nhất Đăng đáp: "Tiểu tăng không dám!"

Na Tra trừng mắt, hét lên: "Ta chẳng thèm quan tâm ngươi có dám hay không. Khiến ta khó chịu, ngươi chết đi cho ta."

Chợt lách người xuất hiện trước mặt Nhất Đăng, đâm ra một thương.

Nhất Đăng mỉm cười, giơ Linh Lung Bảo Tháp lên, vẻ mặt tươi cười nhìn Na Tra. Sau một khắc, nụ cười ngưng kết lại, không thể tin nổi nhìn trường thương xuyên qua lồng ngực.

Na Tra miệt thị: "Từ lúc ngươi lấy Linh Lung Bảo Tháp đi, một nửa nguyên thần đang lâm nguy của ta đã trở về."

Na Tra rút trường thương ra, Nhất Đăng ôm ngực nửa quỳ trên đám mây.

Na Tra đứng trước mặt Nhất Đăng, xoay người cầm lấy Linh Lung Bảo Tháp.

Nhất Đăng cố sức nói: "Đây là bảo vật của Nhiên Đăng Phật tổ, ngươi không thể động."

Na Tra nhếch miệng, một tay ném bảo tháp. Càn Khôn Quyển bay ra, oành một tiếng. Càn Khôn Quyển đâm vào đỉnh Linh Lung Tháp. Linh Lung Tháp liền vỡ nát, mảnh vỡ đầy trời.

Na Tra cười nói: "Thật là thoải mái. Đã sớm muốn làm như vậy rồi." Sau đó quay người bay đi.

Nhất Đăng nghỉ ngơi một lát, tiếp tục cưỡi mây về phía tây.

Đại Lôi Âm Tự Phật giáo. Nhiên Đăng, Như Lai, Di Lạc tập trung một chỗ.

Như Lai nói: "Trương Minh Hiên không thể giữ lại."

Lông mày Nhiên Đăng nhướng lên: "Muốn động hắn cũng không dễ dàng."

Di Lặc cười tủm tỉm: "Không thể giết!"

Như Lai nói: "Ba ngày sau xuất thủ."

Nhiên Đăng gật đầu: "Xin nhờ Phật tổ."

Như Lai mỉm cười: "Ta cần các ngươi trợ giúp."

Nhiên Đăng lắc đầu: "Ta là Phật Quá Khứ, người chủ trì Hiện Tại. Ta không thể ra tay.

Di Lặc nói: "Người làm chủ Hiện Tại, ta làm chủ Tương Lai. Đây không phải là lúc ta ra tay."

Như Lai im lặng nhìn hai người kia. Các người sợ rồi sao? Muốn lấy cớ thì cũng nên tìm cái cớ nào cho dễ nghe. Cái cớ bị tiêu chảy còn mạnh hơn cái cớ này.


Trang 152# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất