Chương 303: Nhân quả quấn thân
Bên trong Đông Hải Thủy Tinh Cung, một chàng thanh niên đầu mọc hai sừng tức giận đá bàn bạch ngọc trước mặt bể nát.
Một người đàn ông trung niên bước đến, mỉm cười hỏi: "Nhị đệ, đệ sao vậy?"
Chàng thanh niên đáp: "Trương Minh Hiên làm ra mấy cái trò chơi gì thế? Tổ Long Long tộc ta không thể nào yếu như vậy được?"
Bên trong một tòa cung điện Linh Sơn, một đại hòa thượng nhìn màn hình điện thoại di động, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thái Nhất thúc thúc lại bị hậu duệ rác rưởi kia giết chết.
Bên dưới mười tám tầng địa ngục của Địa phủ, từng cự nhân xuyên thẳng qua núi rừng. Bên trên có một tòa cung điện màu đen lơ lửng với ba chữ to: "Bình Tâm Điện."
Trong cung điện, Bình Tâm đang chơi thần thoại Hồng Hoang, cười hì hì: "Hậu Nghệ có thể giết Thái Nhất!"
Ngọc đế cau mày nói: "Anh hùng quá ít!"
Thần thoại Hồng Hoang khiến tất cả người sử dụng điện thoại trầm mê vào. Đặc biệt là những người bình thường. Trong game, bọn họ trở thành đại thần pháp lực thông thiên, có thể phi thiên độn địa.
Trương Minh Hiên kinh hồn táng đảm nhìn một vùng màu đỏ bên trong thức hải. Rốt cuộc đây là thứ gì? Từng sợi tơ màu đỏ kết nối trong hư không, còn đang không ngừng tăng thêm.
Thông Thiên của Bích Du Cung hoảng sợ đứng dậy, nhìn Trương Minh Hiên bên dưới nói: "Các ngươi nói bây giờ ta trục xuất hắn khỏi sư môn có trễ không?"
Kim Linh Thánh Mẫu ngồi trên bồ đoàn bên dưới và Vân Tiêu đều im lặng.
Thông Thiên nói: "Từ lúc khai thiên tích địa đến nay, không có người có nhân quả nhiều như vậy."
Kim Linh Thánh Mẫu cân nhắc một chút liền nói: "Sư tôn, người không dính nhân quả, tại sao lại để ý như vậy?"
Thông Thiên nhìn bà, nói: "Các ngươi thì sao? Nhân quả cũng dính đến các ngươi mà."
Vân Tiêu mỉm cười: "Sư tôn, cũng có thể là thiện nhân thiện quả."
Thông Thiên thở dài một hơi: "Tại sao ta lại có duyên phận sư đồ với hắn?"
Vân Tiêu khẽ cười: "Còn chưa nhìn thấy biểu hiện tức giận của sư tôn như vậy?"
Thông Thiên nói: "Các ngươi trông có vẻ thoải mái nhỉ?"
Một game được đăng lên, có người vui vẻ, có người buồn bực; có người khen có người mắng. Dù sao, cũng chỉ một câu, thần thoại Hồng Hoang nổi tiếng rồi, rất nổi tiếng.
Bên dưới, trên một ngọn núi thấp bé bên ngoài phường thị có mấy ngôi nhà tranh. Tấn Dương đang cùng với mấy con thỏ yêu chơi trên bãi cỏ trước nhà.
Một con thỏ yêu nhúc nhích lỗ tai, chờ mong hỏi: "Tấn Dương, hôm nay có chuyện xưa nào không?"
Tấn Dương cười đáp: "Hôm nay không kể chuyện xưa. Ta dạy cho các ngươi một bài hát."
Một thỏ yêu vui mừng nói: "Hát cũng tốt. Ta biết hát, đại vương gọi ta đến Tuần Sơn, bắt tên hòa thượng đó làm bữa ăn."
Tấn Dương nghiêm túc lắc đầu: "Không phải, không phải. Là mặt trời nháy mắt với ta, chim chóc hát cho ta nghe. Ta cố gắng làm việc, còn không dính đến tiểu yêu tinh ngươi. . ."
Tiểu thỏ hâm mộ: "Tấn Dương, ngươi biết nhiều quá."
Tấn Dương đắc ý nói: "Hôm nay ta sẽ dạy các ngươi hát bài con thỏ nhỏ. Ta vừa mới học xong."
Đám thỏ yêu nhìn Tấn Dương chờ mong.
Tấn Dương mở miệng hát: "Bé thỏ trắng, trắng trắng trắng, hai lỗ tai dựng thẳng, cắt động mạch, cắt tĩnh mạch, không nhúc nhích, thật đáng yêu. Lột da chặt thành từng miếng, bỏ vào nồi xào, đổ thêm nước, đậy nắp lại, múc ra dĩa bỏ thêm rau thơm. . ."
Sắc mặt đám thỏ yêu càng lúc càng khó coi. Kêu thảm một tiếng, tất cả đều bỏ chạy.
Tấn Dương như phát mộng, hốt hoảng kêu lên: "Này, các ngươi đừng đi. Ta dạy cho các ngươi bài hát."
Động tĩnh bên ngoài kinh động đến mọi người bên trong lều. Tề Linh Vân, Chu Khinh Vân và hoàng hậu từ trong nhà bước ra.
Hoàng hậu nhìn Tấn Dương, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tấn Dương ủy khuất nhào vào lòng Hoàng hậu: "Mậu hậu, con chỉ muốn dạy cho bọn họ biết hát. Nhưng bọn họ đều chạy mất, không chơi với con nữa."
Tề Linh Vân áy náy nói: "Để ta đi hỏi tình huống xem thế nào?"
Thân hình Tề Linh Vân khẽ động, xuất hiện trước mặt một con thỏ đang trốn trong góc, ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu con thỏ, hỏi: "Tiểu Cửu, tại sao các ngươi lại không chơi với Tấn Dương nữa?"
Tiểu Cửu ủy khuất đáp: "Nàng muốn ăn chúng ta."
Tề Linh Vân khuyên: "Không đâu. Nàng đang trêu chọc các ngươi đấy."
Tiểu Cửu lắc đầu: "Nàng muốn ăn chúng ta, còn muốn chặt chúng ta thành từng miếng."
Tề Linh Vân bất đắc dĩ trở lại bên cạnh Hoàng hậu: "Chúng nó nói Tấn Dương muốn ăn chúng nó."
Tấn Dương lắc đầu, ủy khuất nói: "Không có. Con chỉ muốn dạy cho bọn họ hát. Hoàng thúc dạy cho con bài hát mới mà."
Hoàng hậu giật mình: "Tấn Dương ngoan, con học bài hát gì vậy? Có thể hát cho mẫu hậu nghe một chút không?"
Tấn Dương nhẹ gật đầu: "Nghe rất hay. Bé thỏ trắng, trắng trắng trắng, hai lỗ tai dựng thẳng, cắt động mạch, cắt tĩnh mạch, không nhúc nhích, thật đáng yêu. Lột da chặt thành từng miếng, bỏ vào nồi xào, đổ thêm nước, đậy nắp lại, múc ra dĩa bỏ thêm rau thơm. . ."
Ba người Hoàng hậu im lặng. Khó trách đám thỏ yêu đó lại chạy đi. Tấn Dương hát cho bọn chúng nghe bài hát như vậy, không chạy mới là lạ.
Hoàng hậu lắc đầu, cười khổ: "Minh Hiên đệ đệ vẫn hồ nháo như ngày nào."
Tấn Dương ngẩng đầu hỏi: "Nhưng con thấy rất hay mà?"
Hoàng hậu cười nói: "Thanh Tuyền cô cô của con chắc sẽ rất thích."
Tấn Dương "vâng" một tiếng.
Chạng vạng, trên bàn ăn ở đảo Huyền Không. Hoàng hậu nhìn Trương Minh Hiên, cười nói: "Đệ đấy, vẫn thích đùa như ngày nào. Hôm nay đã dọa mấy con thỏ yêu chạy mất."
Trương Minh Hiên ngượng ngùng nói: "Chỉ đùa chút thôi, không ảnh hưởng toàn cục."
Tấn Dương thở phì phì nhìn Trương Minh Hiên.
Lý Thanh Nhã hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Lý Thanh Tuyền lập tức nói chuyện Trương Minh Hiên làm hôm nay ra.
Lý Thanh Nhã oán trách: "Tình nghĩa giữa tụi nó không phải để ngươi lấy ra để đùa."
Trương Minh Hiên lập tức giơ hai tay lên: "Ta sai rồi, ta đầu hàng, cam đoan không có lần sau."
Hoàng hậu hỏi: "Ngươi định an bài Tề Linh Vân như thế nào?"
Trương Minh Hiên cầm một cái đùi gà, vừa gặm vừa nói: "Không phải sắp hết năm rồi sao? Đệ đang định tổ chức bữa tiệc mừng năm mới cho Tề Linh Vân."
Hoàng hậu cười nói: "Có thể giúp được thì giúp. Cũng là một cô nương đáng thương. Nàng ấy đã tự gây áp lực quá lớn cho mình."
Trương Minh Hiên liên tục gật đầu: "Đệ biết rồi."
Sau đó, Trương Minh Hiên hiếu kỳ hỏi: "Đám người Khương Cẩm Tịch đâu rồi?"
Lý Thanh Nhã đáp: "Bọn họ trở về Côn Luân rồi. Dù sao cũng phải về thăm một chút."
Trương Minh Hiên gật đầu: "Trở về cũng tốt, tránh gây phiền phức cho ta."
Lý Thanh Nhã đau đầu: "Phiền toái nhất nơi này chính là ngươi. Phong ba Thiếu Lâm Tự còn chưa dứt, ngươi lại tung ra cái Thần thoại Hồng Hoang."
Trương Minh Hiên cười hì hì: "Chơi vui không?"
Lý Thanh Nhã im lặng: "Ngươi còn cười được à?"
Trương Minh Hiên kinh ngạc hỏi: "Tại sao ta lại không thể cười?"
Lý Thanh Nhã đáp: "Ngươi không nhìn một chút trên người ngươi có nhiều nhân quả chi tuyến đến cỡ nào. Ta đây còn muốn đuổi ngươi ra ngoài."
Trương Minh Hiên giật mình, cẩn thận hỏi: "Tỷ nói nhân quả chi tuyến, chính là mấy sợi tơ màu đỏ?"
Lý Thanh Nhã gật đầu.
Trang 153# 1