Chương 304: Phật giáo đến cửa
Trương Minh Hiên sốt ruột nói: "Xong rồi, xong rồi. Nhân quả chi tuyến nhiều như vậy, lượng kiếp đến, có phải ta sẽ hứng mũi chịu sào không?"
Lý Thanh Nhã nuốt miếng gà, khinh bỉ nói: "Cho dù lượng kiếp không đến, bọn họ cũng không muốn tìm đến người phiền phức như ngươi."
Trương Minh Hiên ngây người, thiếu chút nữa khóc lên. Ta đã trêu ai, ghẹo ai chứ?
Trương Minh Hiên tự an ủi mình: "Không sao đâu, còn có sư phụ. Sư phụ đã đồng ý bảo vệ ta rồi mà?"
Trương Minh Hiên sầu mi khổ kiếm hai ngày. Hai ngày qua, người chơi thần thoại Hồng Hoang càng lúc càng nhiều. Có thể nói mỗi ngày đều có người nhào vào chơi, ngày đêm không ngừng.
Trương Minh Hiên ngồi trên đu dây than thở. Nếu có tu sĩ nào mở Thiên nhãn nhìn về phía Trương Minh Hiên, hoàn toàn không nhìn thấy người hắn, mà chỉ là một nguồn sáng tản ra hồng quang bốn phía.
Một tiếng ầm vang lên. Bầu trời tràn ngập kim vân. Bên trên kim vân, mười mấy Bồ Tát, La Hán đang đứng, trong tay cầm vũ khí, nhìn hằm hằm đảo Huyền Không. Dẫn đầu chính là Quan Âm tay cầm Ngọc Tịnh bình.
Tiểu yêu bên dưới kinh hãi ngẩng đầu nhìn thần thánh uy nghiêm trên kim vân. Có con bị hù toàn thân run lẩy bẩy, chạy trối chết.
Đám người Thụ yêu, Trương Tuấn, Vương Tinh chạy ra khỏi cửa hàng, tập trung cùng một chỗ, lo lắng nhìn Bồ Tát, La Hán trên bầu trời.
Bên ngoài phường thị, đám tiểu thỏ yêu kinh hồn táng đám núp sau lưng Tề Linh Vân, Chu Khinh Vân. Tề Linh Vân, Chu Khinh Vân hận thù nhìn một La Hán cưỡi hổ trên bầu trời, nghiến răng kèn kẹt.
Lý Thanh Nhã ngưng trọng bước đến, vung tay mở ra đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần. Một bức tường bằng hơi nước xuất hiện bảo vệ đảo Huyền Không.
Quan Âm nói: "Trương Minh Hiên!" Giọng nói vang vọng, quanh quẩn giữa thiên địa.
Trương Minh Hiên đứng dậy bước ra ngoài. Lý Thanh Nhã giữ chặt cánh tay Trương Minh Hiên, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Trương Minh Hiên quay đầu lại, mỉm cười nói: "Ta ra ngoài xem một chút."
Lý Thanh Nhã cau mày: "Bọn họ đều là lai giả bất thiện."
Trương Minh Hiên nói: "Ta biết, nhưng còn phường thị bên ngoài. Ta không nhẫn tâm nhìn bọn họ bị tàn sát."
Lý Thanh Nhã ngây người. Trương Minh Hiên liền thoát khỏi tay Lý Thanh Nhã bước ra ngoài.
Trong một gian phòng, Tấn Dương núp trong lòng Hoàng hậu, e ngại nói: "Mẫu hậu, sắp đánh nhau sao?"
Hoàng hậu vỗ lưng Tấn Dương: "Tấn Dương đừng sợ, mẫu hậu sẽ bảo vệ cho con."
Tấn Dương vâng một tiếng, vùi đầu vào lòng Hoàng hậu. Hoàng hậu vừa vỗ lưng Tấn Dương, vừa lo lắng nhìn lên bầu trời.
Trương Minh Hiên bước ra khỏi đảo Huyền Không, Lý Thanh Nhã đuổi theo đằng sau.
Trương Minh Hiên quay đầu lại nhìn Trương Minh Hiên, cau mày nói: "Tại sao tỷ lại đi theo?"
Lý Thanh Nhã đáp: "Không sao đâu. Bọn họ không dám đả thương ta. Có ta ở đây, bọn họ sẽ phải cân nhắc nhiều hơn."
Trương Minh Hiên nhớ đến thân phận của Lý Thanh Nhã, nhẹ gật đầu.
Trương Minh Hiên và Lý Thanh Nhã như đôi tình nhân thần tiên, đứng trên tường vân, đối mặt với nhóm người Quan Âm.
Trương Minh Hiên cười ha hả: "Lần này Quan Âm đến đây có gì chỉ giáo?"
Quan Âm mỉm cười đáp: "Bần tăng đến đây để đòi nợ."
Trương Minh Hiên kinh ngạc hỏi: "Đòi nợ? Có phải ngươi đi nhầm chỗ rồi không? Ta đâu có thiếu tiền ngươi?"
Trương Minh Hiên quay đầu nhìn Lý Thanh Nhã: "Thanh Nhã tỷ, tỷ thiếu tiền bà ta sao?"
Lý Thanh Nhã buồn cười lắc đầu: "Ta chưa từng thiếu ai bao giờ."
Một Bồ Tát cầm trong tay Phi Long bảo trượng đứng bên cạnh Quan Âm, cả giận nói: "Trương Minh Hiên đừng có mà sàm ngôn. Ngươi nhiều lần bôi xấu danh tiếng Phật môn. Lần này lại đem Bạch Xà truyện ra, hủy đi Thiếu Lâm bảo tự của Phật môn, khiến Đạt Ma Phật đà bỏ mình, mấy vị La Hán chết tươi. Đông Thắng Thần Châu đạo thống toàn diệt. Hôm nay, ta bắt ngươi nợ máu trả bằng máu."
Trương Minh Hiên đánh giá vị Bồ Tát này, cười nói: "Ngươi chính là Linh Cát Bồ Tát? Nói như vậy, các ngươi đến đây để báo thù cho Đạt Ma?"
Linh Cát đang định lên tiếng, Quan Âm đã cắt ngang: "Đạt Ma bước vào tà đạo, trừng phạt là đúng tội. Lần này chúng ta đến đây, chính vì muốn thanh toán nhân quả, tuyệt không báo thù."
Trương Minh Hiên gật đầu tán đồng: "Ta nghĩ cũng không phải đến báo thù. Nếu muốn báo thù, các ngươi chắc chắn đã đi tìm cô gái áo xanh, sao cũng không tính đến trên đầu ta."
Trương Minh Hiên nói tiếp: "Về phần nhân quả mà các ngươi nói. . ." Trương Minh Hiên vươn tay ra: "Mau nhìn xem nhân quả nào là của các ngươi?"
Nhóm người Quan Âm vô thức mở ra tâm nhãn. Chỉ một thoáng, ánh mắt tràn ngập màu đỏ chói mắt. Những sợi dây màu đỏ giống như tia laser lấy Trương Minh Hiên làm đầu nguồn, lan tràn khắp xung quanh. Rất nhiều La Hán Bồ Tát bị hù, sắc mặt thay đổi, trong nháy mắt cưỡi mây bay xa ngàn mét.
Linh Cát Bồ Tát run rẩy nói: "Tại sao. . . tại sao có thể nhiều nhân quả như vậy?"
Quan Âm cũng cảm thấy đau đầu. Người mà có nhân quả dày đặc như thế, đúng là chưa từng nhìn thấy. Bà chỉ cần chạm một chút cũng có thể chạm vào nhân quả. Đúng là đáng sợ.
Linh Cát nhỏ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Quan Âm tức giận nói: "Ta biết phải làm sao? Người tu hành muốn chặt đứt nhân quả để siêu thoát. Còn hắn thì tốt rồi, chọc một chút, nhân quả liền mang theo."
Trương Minh Hiên cười to: "Các ngươi đã tìm được chưa? Đâu là rễ nhân quả của các ngươi?"
Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên đắc ý, không còn gì để nói.
Quan Âm cau mày, nói: "Không cần để ý nhân quả chi tuyến làm gì, chỉ cần Trương Minh Hiên không chết thì không sao rồi."
Linh Cát truyền âm hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Quan Âm truyền âm nói: "Phật mẫu sẽ giúp chúng ta hóa giải."
Linh Cát nhẹ gật đầu.
Trương Minh Hiên đắc ý kêu lên: "Các ngươi đến đi. Bây giờ toàn thân của ta đều là nhân quả, có bản lĩnh thì đến đi."
Linh Cát ném Phi Long bảo trượng ra, lập tức hóa thành một con kim long, gào thét vọt tới Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên cả kinh kêu lên: "Mẹ kiếp! Ngươi đúng là đến thật." Vội vàng tránh ra.
Một tiếng rít gào vang lên. Một cốt long trắng noãn xuất hiện trên không trung, hướng kim long đánh tới. Hai thần long đụng vào nhau, gào thét cắn xé. Đám tiểu yêu bên dưới hai con rồng kêu thảm rồi biến mất trong rừng.
Lý Thanh Nhã vui mừng kêu lên: "Nương!"
Bóng người già nua của Áp Long lão tổ xuất hiện trên không trung.
Quan Âm đau đầu nói: "Linh Cát, ngươi chặn bà ta lại đi."
Linh Cát gật đầu. Trong tình huống này, chỉ có thể bị đánh, không thể hoàn thủ.
Linh Cát bay ra ngoài, khẽ vẫy tay. Kim long hóa thành bảo trượng, kêu to: "Áp Long lão tổ, bần tăng đặc biệt đến đây để lĩnh giáo."
Áp Long cười hả hả: "Được, được!"
Cốt long hóa thành quải trượng đầu rồng rơi vào trong tay. Hai người trong nháy mắt biến mất trong dãy núi, phát ra từng tiếng nổ tung.
Một Bồ Tát trẻ tuổi tuấn tú chân đạp hoa sen đến thi lễ: "Bần tăng Văn Thù mời Lý tiểu thư chỉ giáo."
Lý Thanh Nhã lo lắng nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên cười nói: "Yên tâm đi, ta không sao đâu."
Lý Thanh Nhã tức giận nói với Văn Thù: "Đi theo ta!" Trong nháy mắt biến thành một luồng ánh sáng xanh biến mất trên thiên không.
Văn Thù mỉm cười, bước lên hoa sen, lập lòe mấy cái rồi biến mất.
Quan Âm cười nói: "Tiêu Dao đạo hữu, bây giờ đến phiêu ngươi."
Trang 153# 2