Chương 310: Người xem
Trương Minh Hiên chắp hai tay sau lưng đi tuần tra từng khung cảnh trong thế giới nhỏ.
Lúc đi đến cành của Lý Bạch, chỉ thấy Lý Bạch đang khẽ nhỏ giọng hát không lưu loát. Cách đó không xa, một cô gái áo đỏ đang nằm nhoài lười biếng trên một cái bàn, vừa híp mắt nhìn Lý Bạch vừa vuốt cằm.
Trương Minh Hiên đi qua đó, cười hỏi: “Nàng là Đào Hoa Tiên đúng không?”
Đào Hoa Tiên quay đầu lại nhìn Trương Minh Hiên, cười duyên: “Gọi ta Đào Hoa là được rồi.”
Trương Minh Hiên nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, trái tim đập thình thịch, vội vàng quay đầu sang chỗ khác ngắm phong cảnh, lung túng nói: “Cái kia, nàng đã quen với chỗ này chưa?”
Đào Hoa Tiên nhìn Lý Bạch đầy tình cảm nói: “Quen rồi! Cứ ở đâu có Bạch lang là ta đều thấy quen hết.”
Khóe mắt Trương Minh Hiên liếc thấy chân Lý Bạch hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Đào Hoa Tiên vội vàng nói: “Lý lang cẩn thận!”
Lý Bạch liên tục xua tay rồi nói: “Không sao! Không sao cả!”
Trương Minh Hiên nhìn Đào Hoa Tiên một chút, lại nhìn Lý Bạch đang không được tự nhiên, tiếp tục như vậy nữa thì không được, sẽ chậm trễ cho việc tập luyện!
Trương Minh Hiên chớp mắt nói: “Đào Hoa cô nương, ta còn một tiết mục nữa, cô có hứng thú không?”
Đào Hoa lắc đầu không chút do dự nói: “Không hứng thú!” Hai mắt nhìn Lý Bạch không hề chớp, giọng điệu nỉ non: “Đẹp trai quá! Thật có khí chất!”
Trương Minh Hiên bất đắc dĩ khi nhìn bộ dạng hoa si của Đào Hoa Tiên, lại liếc nhìn Lý Bạch thương hại.
Trương Minh Hiên chớp mắt nói: “Cô nương có phát hiện ra mình và Lý Bạch không có tiếng nói chung hay không.”
Đào Hoa Tiên không thèm để ý nói: “Thời gian bọn ta quen nhau vẫn còn ít mà! Thời gian ở chung càng lâu thì tiếng nói chung cũng sẽ có thôi!”
Trương Minh Hiên liền nói: “Cô nương không phát hiện ra đây chính là một cơ hội rất tốt đấy sao? Hai người cùng lên sân khấu biểu diễn, cùng tham gia đêm tiệc chào đón năm mới, sẽ thêm thắt một nét bút cho cuộc sống chung giữa hai người.”
Ánh mắt Đào Hoa Tiên sáng lên, cười dịu dàng: “Tiểu ca nói rất có lý ấy nhỉ!”
Trương Minh Hiên cười nói: “Ngươi đồng ý rồi?”
Đào Hoa Tiên đáp: “Chuyện tốt như thế, làm sao thiếp thân có thể từ chối được đây.”
Trương Minh Hiên rùng mình một cái, vội vàng đưa lời bài hát cho Đào Hoa Tiên, nói: “Cô nương cứ xem trước đi, ta đi chép khúc cho cô.”
Nói xong liền co giò chạy thẳng, Trương Minh Hiên nghi ngờ nếu như mình cứ tiếp xúc nhiều với Đào Hoa Tiên này, có khi bản thân cũng bẻ cong mất thôi, mới một người đàn ông mà đã đep trai đến thế rồi.”
Thời gian trôi qua từng ngày, trong thế giới nhỏ cũng đang gấp rút bố trí sắp xếp, tài liệu nên quay thì quay, ảo ảnh nên bố trí thì bố trí.
Bên ngoài thế giới nhỏ, Trương Minh Hiên đang ôm Nha Nha đi dạo, những gì cần sắp xếp cũng đã xong hết cả rồi, chỉ đợi thời gian nữa thôi.
Lý Thanh Tuyền chạy đến bên cạnh Trương Minh Hiên, hiếu kỳ hỏi: “Lần này có cần mời khách khứa gì không?”
Trương Minh Hiên vung tay lên, nói: "Không cần!”
Lại nhỏ giọng nói với Lý Thanh Tuyền: “Ngươi nghĩ xem lần trước bọn họ đã ăn bao nhiêu đồ tốt của chúng ta rồi.”
Lý Thanh Tuyền sững người, gật đầu chắc nịch nói: “Không sai, không mời ai cả! Đồ ăn ngon đều là của ta.” Sau đó tung tăng chạy ra ngoài.
Trương Minh Hiên do dự lẩm bẩm: “Không có người xem hình như cũng không được tốt lắm thì phải?”
Đi lại mấy bước, thoắt cái đã đến vùng biên đảo Huyền Không, cúi đầu nhìn xuống người lẫn yêu bên dưới, không tệ, bây giờ bên dưới cũng có loài người, những tu sĩ loài người ở quanh đây cũng đều chạy đến rồi.
Trương Minh Hiên cười với Nha Nha rồi nói: “Chắc chắn không thể mời những đại thần đó, quá tham ăn, Nha Nha, con nói xem có đúng không nào?”
Nha Nha cười khanh Khách: “Y… a… ya…” Rồi duỗi bàn tay múp míp nhỏ nhắn đập một cái vào đầu Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên vội vàng đẩy Nha Nha ra, dạy dỗ: “Về sau không được đập vào đầu ta biết chưa hả?”
Nha Nha khóc oa oa, gọi: “Lươn… lương… lương…”
Trương Minh Hiên nghi ngờ nói: “Con gọi gì vậy? Lạnh à?”
Lý Thanh Nhã chợt lách người xuất hiện bên cạnh Trương Minh Hiên, dang tay ra ôm lấy Nha Nha, nói: “Nha Nha ngoan, mẫu thân ở đây rồi.”
Nha Nha ôm chặt lấy cổ Lý Thanh Nhã, kêu lên: “Lương… lương…”
Trương Minh Hiên cười hắc hắc, nói: “Đệ nghĩ là do con bé lạnh đấy.”
Lý Thanh Nhã phì cười một tiếng rồi nói: “Lạnh cái gì, con bé đang gọi ta mà!” Ôm lấy Nha Nha dỗ dành, đi về phía đảo Huyền Không.
Trương Minh Hiên khẽ lẩm bẩm: “Tuổi tác đâu có lớn, mà bản lĩnh cáo trạng ghê phết.”
Trương Minh Hiên suy nghĩ một chút, rồi gửi một tin nhắn cho Hồng Hài Nhi.
Lát sau Hồng Hài Nhi liền trả lời: [Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ta.]
Ngày hôm sau, Trương Minh Hiên dẫn theo Hùng Bì đi rêu rao khắp nơi trong thành trấn, sau lưng chỉ là một con lừa với một chiếc xe, khiến mọi người xung quanh đều nháo nhào chú ý đến, kéo một đội ngũ thật lớn đi theo hai người họ đến quảng trường nhỏ giữa thành trấn.
Trong sân rộng là một bức tượng vững vàng, chính là tượng khắc họa Trương Minh Hiên ăn mặc theo lối thư sinh, một tay nắm trường kiếm, tay kia cầm quạt long, nhìn lên trời bằng ánh mắt sâu xa tràn đầy tình thương và sư cơ trí.
Trương Tuấn dắt con lừa đến trước bức tượng, quét mắt nhìn một lượt mọi người rồi nói: “Thiếu gia có lời, phường thị được thành lập cũng may nhờ có sự giúp đỡ của các vị.”
Một con hươu yêu cười to nói: “Chúng ta cũng không có cung cấp trợ giúp gì cả, là thiếu gia nhân từ chẳng những thành lập phường thị, mà còn phù hộ cho sự an toàn của chúng ta!”
“Ha ha ha…” Một tiếng cười vui sướng phát ra.
Trương Tuấn giơ tay, tiếng cười lập tức ngừng lại, không gian yên tĩnh.
Trương Tuấn: “Thiếu gia nói, để phản hồi lại khách hàng nên đặc biệt tổ chức một hoạt động rút thăm trúng thưởng, người rút trúng có thể tham gia đêm tiệc vui vẻ của đảo Huyền Không!”
Wow… Người vây xem lập tức xì xào bàn luận, trông ai cũng đều kích động.
Một con hổ yêu gầm gừ: “Có phải nếu như rút trúng thì có thể được đến đảo Huyền Không chiêm ngưỡng dung nhan đảo chủ đúng không.”
Tiếng xì xào lập tức biến mất, tất cả đều nhìn Trương Tuấn.
Trương Tuấn khẽ gật đầu nói: “Không sai!!”
“Ta muốn rút thưởng!”
“Ta muốn rút thưởng!”
“Ta muốn rút thưởng!”
Đám người kêu loạn rồi lập tức xông đến.
Bàn chân to của Hùng Bì giẫm mạnh trên đất, mặt đất rung chuyển, đám người lập tức đứng ngả nghiêng không vững, bám vịn lấy nhau rồi kêu to.
Hùng Bì trầm giọng hô: “Xếp hàng!”
Mọi người thành thực, bắt đầu xếp hàng thành một đội ngũ rất dài, thu lại hết sự kiêu ngạo của yêu quái, ai ai cũng đều thành thật, dưới uy danh của Hùng Bì, không một ai dám làm càn.
Một đám thỏ yêu nhỏ đứng cạnh quảng trường đang bày quán bán hàng. Nào là củ cải ướp mặn, củ cải cay, củ cả ngọt, củ cải chua, củ cải dấm, rất nhiều loại củ cải được cắt thành miếng nhỏ, có thể nói là phát huy số món ăn củ quả đến cực hạn luôn.
Hồ Mị Nương động tâm nói: “Chúng ta cũng đi rút thăm đi! Việc buôn bán để đấy đã.”
Một con thỏ yêu đắc ý nói: “Chúng ta không cần phải rút thăm nhé! Tấn Dương đã đồng ý với chúng ta rồi, nàng sẽ mang bọn ta vào đó.”
Hồ Mị Nương cười rồi vuốt đầu mình nói: “Cửu muội đã cảm ơn công chúa Tấn Dương chưa?”
Cửu muội gật đầu liên tục nói: “Muội cám ơn rồi.”
Một đạo sĩ vẻ mặt gian xảo nâng một khối mộc bài trong tay lên, trên khối bài đó viết ba chữ kim quang sáng long lánh, hưng phấn cười ha ha nói: “Ta lấy được rồi! Ta lấy được rồi! Ha ha ha…”
Đội ngũ dài dằng dặc phía sau liền rối loạn, ai ai cũng đều dò xét tấm thẻ gỗ mà đạo sĩ lấy được, cao giọng thúc giục người đằng trước.
Đạo sĩ kia cực kỳ đắc ý cất kỹ thẻ gỗ đi, rồi híp mắt đi dọc quảng trường xem cảnh mọi người rút thưởng.
Thỉnh thoảng lại có người hô lên: “Lấy được rồi!”
“Ta lấy được rồi!”
“Ha ha ha… Ta có thể đến đảo Huyền Không rồi.”
Số người bốc trúng càng nhiều, càng lúc những người phía sau càng phập phồng không yên.
Trang 156# 2