Chương 311: Tiệc tối bắt đầu
Tối giao thừa, các nhà các hộ đều quây quần bên nhau, vui mừng ăn bữa cơm đoàn viên. Mọi người trong gia đình trò chuyện vui vẻ, ngay cả trong hoàng cung cũng mời được Thái Thượng Hoàng.
Núi Thiên Môn, đảo Huyền Không, ánh sáng lấp lánh một vùng, mây trắng bao phủ từ chỗ cổng ra vào đảo Huyền Không kéo dài xuống tận phía dưới, cả con đường trải dài mây trắng, từng đám yêu quái đạo sĩ hoặc thấp thỏm không yên hoặc kích động đạp lên mây trắng, lúc đi đến cửa, không gian chập chờn biến mất không còn thấy điểm cuối.
Bên trong thế giới nhỏ, từng con yêu quái đang ngồi trên ghế mây tò mò, đôi bên tươi cười chào hỏi lẫn nhau, bầu không khí có vẻ rất hòa hợp.
Ở hàng đầu tiên, Tấn Dương vô cùng đắc ý ngồi chung với đám thỏ con, bên cạnh còn đặt nước trái cây, điểm tâm ngọt làm từ hoa quả, thỏ con tò mò quan sát bốn phía, liên tục trầm trồ.
Phía trước có một sân khấu rất lớn được tạo thành từ mây đen, ánh sao trên sân khấu sáng long lanh, vô cùng xinh đẹp.
Trong một gia đình rất bình thường ở Trường An, già trẻ nam nữ quây quần bên nhau, ngồi phía trên là hai ông bà lão 60 tuổi, hai bên trái phải đều có một nam tử giản dị ngồi, phía sau là hai người phụ nữ, bên dưới lại có ba đứa trẻ con đang tranh nhau nước trái cây.
Ông lão cười nói: “Đừng tranh nhau, đừng tranh, uống xong vẫn còn nữa.”
Một nữ nhân cười nói: “Nghe nói nước trái cây này là do Trương công tử phát minh ra, mùa đông mà cũng có thể ăn được hoa quả, đúng là một chuyện lúc trước khó có thể tưởng tượng được.”
Một đứa bé kêu lên: “Mẫu thân, mẫu thân! Mấy ngày nay trên điện thoại di động đang phát một tin tức! Nói là tối hôm nay sẽ phát sóng tiệc cuối năm, con muốn xem! Con muốn xem!”
Hai đứa bé khác cũng không náo loạn nữa, đôi mắt sáng rực nhìn cha mẹ mình.
Ông lão cười ha hả nói: “Có dạ hội ư! Vậy thì có thể xem thử, tết năm nay cũng không tẻ nhạt nữa rồi.”
Bà lão ngồi cạnh cũng cười: “Chán thì có thể chơi đấu địa chủ mà! Ta cũng có hẹn với mấy tỷ muội rồi.”
Ông lão nói: “Đấu địa chủ cái gì mà đấu! Xem dạ hội! Xem dạ hội!”
Phủ họ Trình, người một nhà Trình Giảo Kim cũng đang ăn cơm tại sảnh lớn.
Trình Xử Mặc và nhanh mấy miếng rồi đặt bát cơm xuống nói: “Phụ thân mẫu thân, con no rồi!” Sau đó nháy mắt với hai đứa em.
Trình Xử Lượng cũng vội và mấy miếng cơm, đặt bát xuống rồi nói: “Mẫu thân, con cũng ăn xong rồi.”
Trình Xử Bật cầm một cái chân gà lên nói: “Con cũng đã ăn xong.”
Ba người đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Trình Giảo Kim cười ha ha: “Phu nhân, thật ra ta...”
Trình phu nhân đập bàn một cái khiến bát đũa trên bàn cũng rung lên, mí mắt Trình Giảo Kim giật giật, ba anh em Trình Xử Mặc vừa nâng chân lên cũng đứng hình tại chỗ.
Trình phu nhân nói: “Hôm nay ai cũng không được đi, ở yên tại đây đón giao thừa cho ta.”
Trình Giảo Kim lập tức nhìn mấy đứa con trai hằm hằm nói: “Nghe thấy chưa? Tất cả quay lại cho ta, gần sang năm mới đến nơi rồi còn chạy đi đâu!”
Lại quay đầu cười trừ với Trình phu nhân: “Phu nhân, bà xem tôi nói có đúng không?”
Trình phu nhân ‘Ừ’ một tiếng, rồi nói: “Qua đây ngồi xem dạ hội với ta!”
Trình Xử Mặc hữu khí vô lực nói: “Vâng!”
Trong viện dưỡng lão, cô nhi viện, sau khi mọi người ăn cơm xong cũng nhao nhao đổ xô đến từng phòng học, chờ đợi chương trình tiệc tối bắt đầu.
Ngàn vạn gia đình đều lấy điện thoại ra, mở giao diện video hồi hộp chờ đợi, đột nhiên giao diện video xuất hiện biểu tượng rất nổi bật, bên trên đề ‘phát sóng trực tiếp tiệc tối mừng năm mới’, rất nhiều người cùng nhao nhao ấn vào.
Hoàng cung, trong hậu hoa viên, hiếm khi thấy cảnh Lý Uyên ngồi trên chủ vị, Lý Thế Dân ngồi bên dưới trò chuyện vui vẻ.
Lý Trị đang cúi đầu chơi điện thoại di động đột nhiên ngạc nhiên kêu lên: “Bắt đầu phát sóng tiệc mừng năm mới rồi.”
Lý Thế Dân nhướn mày, khiển trách: “Đang dùng cơm! Đột nhiên hô to gọi nhỏ còn ra cái gì.”
Lý Uyên im lặng uống rượu, không nói tiếng nào.
Lý Trị thưa dạ: “Tiệc mừng năm mới của Hoàng thúc bắt đầu rồi ạ, muội muội nói muội ấy cũng có tiết mục, con muốn xem.”
Lý Uyên sững người rồi nói: “Hủy Tử ư! Cũng lâu rồi ta không nhìn thấy
Lý Thế Dân liền nói: “Vậy thì phát ra để mọi người cùng xem!”
“Dạ!” Lập tức có một thái giám bước lên, lấy điện thoại di động ra nhấn vào màn hình, ngón tay mềm đặt trên màn hình một lát, hoa trong gương trăng trong nước!
Lập tức một màn hình lớn xuất hiện trong vườn hoa.
Mọi người vội vàng quay đầu lại xem.
Trong thế giới nhỏ, ngoại trừ Vân Đài thì là một màu đen như mực, trên sân khấu không một ánh sao, ánh sáng dìu dịu tư từ chiếu xuống, rọi sáng toàn cảnh sân khấu.
Trương Minh Hiên mặc một bộ quần áo màu đỏ vui tươi đứng trên sân khấu cười nói: “Hôm nay là một ngày vui, có thể nói là cả nước cùng vui, toàn gia đoàn viên, bận rộn suốt một năm để đổi lấy ngày vui này. Nhân ngày vui mừng, núi Thiên Môn ta cùng kính chúc mọi người, tiếp đó xin mời thưởng thức lời chúc mừng phát tài do chính ta gửi tặng mọi người, mọi người cùng vỗ tay hoan hô nào.”
Trên bảo tọa Bạch Vân bên ngoài khán đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, từng con tiểu yêu sắc mặt đỏ bừng, đang cật lực vỗ tay.
“Hồng Hài Nhi làm không tệ! Dạy được tốt đấy.” Trương Minh Hiên hài lòng thầm nghĩ.
Nhìn về phía Hồng Hài Nhi, chỉ thấy trong một góc tối, Hồng Hài Nhi đang một tay cầm cây thương Hỏa Tiêm, tay còn lại chơi Tam Muội Chân Hỏa, nhìn chằm chằm một đám cả người lẫn yêu trên khán đài.
Sân khấu đột nhiên tối sầm lại, sau đó lập tức sáng lên. Chỉ thấy Trương Minh Hiên mặc bộ đồ thần tài đang đứng giữa sân khấu, bên cạnh còn treo mấy chiếc đèn lồng, những cô bé con thắt nút dây kết Trung Quốc, chiếc đuôi sau lưng hơi bay bay, đôi tai hồ ly nhọn vô cùng đáng yêu.
Trương Minh Hiên cúi người cười ha hả, bắt đầu hát: “Chúc bạn luôn phát tài, chúc bạn luôn rạng rỡ
Cái tốt nhất mời qua đây, cái không hay mời rời khỏi, không trách những người đa lễ.
Ta chúc tất cả những nữ tử trên thế gian này đều được gả cho một nam tử tốt, hai người ở bên nhau đến bách niên giai lão.
Ta chúc các bé trong khắp thiên hạ thông minh hơn cả tú tài, trì tuệ luôn luôn tràn đầy.
Chúc các a di lắc lư 36 vòng mà vẫn thở đều đều, mặt không đổi sắc
Chúc các thúc thúc làm ăn phát đạt, vận may luôn tới nhà.
Nghênh ngang, vui vẻ giúp bạn tiêu trừ vận rủi.
Cung hỉ phát tài, muốn hét lên thật hào hùng…”
Trong màn ảnh, những đứa trẻ cầm từng chiếc đèn lồng được thắt nút dây Trung Quốc vây quanh Trương Minh Hiên trông vô cùng lanh lợi vui vẻ, cùng chắp tay chúc mừng theo câu từ của bài hát, những thỏi nguyên bảo không ngừng rơi từ trên trời xuống, hoa vàng cũng rơi xuống không dứt.
Trong hoàng cung, Lý Thế Dân nhìn Trương Minh Hiên đang vui vẻ ca hát, cười nhạo: “Tiền tài đầy đầu, quá tục tĩu!”
Lý Uyên liếc Lý Thế Dân một cái rồi nói: “Ta cảm thấy rất tốt, vào ngày hội tốt lành, đây ắt chính là điều mong ước tốt đẹp nhất.”
Lý Thế Dân bỗng im miệng không nói gì.
Trong một gia đình thường dân ở Trường An, ông lão và nhi tử quây quần bên nhau, cùng xem màn hình di động trên không trung.
Nhi tử cũng ngâm nga hát theo: “Chúc mừng phát tài! Ta chúc mọi người luôn rực rỡ
Ông lão vuốt râu cười nói: “Lời bài này hát sai rồi.”
Một người trẻ tuổi thật thà ngồi bên nói: “Phụ thân, có chỗ nào sai sao ạ? Con cảm thấy rất hay mà! Cung hỉ phát tài rất tốt.”
Ông lão đắc ý nói: “Chúc các bé khắp thiên hạ thông minh đỗ đạt tú tài. Cái này rõ ràng là chức trách của Văn Khúc Tinh Quân. Chúc nữ tử khắp thiên hạ gả cho một nam nhi tốt, đây là chức quyền của Nguyệt Lão, Thần Tài làm thế là vượt quyền rồi.”
Người trẻ tuổi cúi đầu cười ngây ngô nói: “Cha!”
Trang 157# 1