Chương 312: Thanh Liên Kiếm Tiên
Phủ Thần Tài trên Thiên Đình, Triệu Công Minh cũng nhìn màn hình điện thoại di động bằng vẻ mặt kì lạ, có phải tiểu sư đệ này không trang trọng không?
Bên trong Dao Trì, Ngọc Đế và Vương Mẫu cũng đang uống rượu mua vui, Ngọc Đế nhìn màn hình rồi cười phì một tiếng nói: “Cái thứ lốn nha lốn nháo gì thế này!”
Vương Mẫu rót một chén rượu cho Ngọc Đế, cười nói: “Đây chính là những lời chúc phúc tốt đẹp, không nên quá để ý chi tiết làm gì.”
Ngọc Đế cạn lời nhìn Vương Mẫu: “Không phải nàng vẫn luôn để ý đến những thứ này nhất đấy ư?”
Vương Mẫu khẽ cười nói: “Không phải là do lúc trước không có chuyện gì để làm đấy sao? Không đi tìm chút khuyết điểm thì chẳng phải là quá nhàm chán rồi ư, hiện giờ đã có đấu địa chủ, xem tiểu thuyết, thỉnh thoảng còn cập nhật video mới.”
Ngọc Đế uống một chén rượu, cười nói: “Cho nên nàng liền giúp hắn một tay!”
Vương Mẫu khẽ gật đầu, rồi lại khẽ cười nói: “Hắn bị Phật môn bắt đi mất, vậy chẳng phải là lại phải trở về với cuộc sống trước kia? Cái cuộc sống nhàm chán đó thiếp trải qua đủ rồi.”
Ngọc Đế khẽ gật đầu cười nói: “Xem phát sóng trực tiếp thôi! Xem phát sóng trực tiếp!”
Kết thúc một bài hát, sân khấu lại tối đi rồi sáng lên, Trương Minh Hiên trở về với bộ trang phục màu đỏ lần nữa, mặt mang theo tươi cười đứng trên sân khấu, cười ha ha nói: “Ta chúc mọi người cùng phát tài!”
Lý Thanh Tuyền ở bên dưới hưng phấn hét to: “Phát tài! Phát tài!”
Hồng Hài Nhi giơ chiếc thương dài màu đỏ trong tay lên, hét lớn: “Phát tài!”
Chúng yêu đứng ngồi không yên tại chỗ của mình, ai ai cũng nhao nhao tiếp lời: “Phát tài!”
“Cùng nhau phát tài!”
“Chúc mừng phát tài!”
Những người xem bằng điện thoại di dộng cũng đều mang khuôn mặt tươi cười, lời nói may mắn ai cũng đều muốn nghe cả mà.
Trương Minh Hiên khẽ ho một cái, ngay lập tức không gian liền trở nên yên tĩnh, dường như hắn là một người rất có trọng lượng, Trương Minh Hiên thầm đắc ý trong lòng, nhìn xem, yêu quái trong phường thị vẫn rất được lòng ta!
Trương Minh Hiên nói: “Không biết mọi người có còn nhớ tới cái đêm ở bên ngoài trấn Dư Hàng trước kia không? Tửu Kiếm Tiên với một chiêu Vạn Kiêm Quyết đã khiến chúng ta sợ hãi thán phục, một câu ‘Ngự kiếm cưỡi gió đến nơi, trừ sạch ma quái khắp trời đất’ không thể lột tả hết được ý tiêu sái trong đó.”
“Nhớ chứ!” Lý Thanh Tuyền dẫn đầu hô lên.
“Nhớ!”
“Chúng ta vẫn nhớ!”
“Tửu Kiếm Tiên!”
Khán giả nhao nhao hô to.
Trước màn hình điện thoại, rất nhiều người cũng kìm lòng không đặng mà hô danh hiệu Tửu Kiếm Tiên, tuy thời gian chưa được bao lâu, nhưng cứ như là đã rất nhiều năm không được nhìn thấy rồi vậy, trong lòng luôn bùi ngùi mãi không thôi, Lý Tiêu Dao, Tửu Kiếm Tiên, Linh Nhi.
Trương Minh Hiên vỗ tay nói: “Hiện giờ chúng ta cùng hoan nghênh Tửu Kiếm Tiên nào!” Rất nhiều tiếng vỗ tay vang lên từ phía khán đài.
Từ phía xa có một hàng dài gào thét bay lên sân khấu, sau đó nổ tung hóa thành Vạn Thiên Thần Kiếm dừng lại trên không trung, mũi kiếm lộ ra sự sắc sảo bức người. Vạn Thiên Thần Kiếm chấn động mạnh một cái, rồi rơi xuống, giống như sao băng hủy diệt đất trời không thể ngăn lại, không ít tiểu yêu trên khán đài bị sợ đến mức tiểu ra quần, sắc mặt trắng bệch bải hoải tại chỗ.
Lúc Vạn Thiên Thần Kiếm sắp sửa rơi xuống, đột nhiên hợp lại thành một quả cầu kiếm, xoay tròn trên không trung. Cầu kiếm mở bung ra, Lý Bạch mặc một bộ đồ trắng phong lưu phóng khoáng từ bên trong đi ra. Thần kiếm hợp hai làm một, ‘keng’ một tiếng tự động bay trở về vỏ kiếm.
Lý Bạch bay xuống sân khấu, ôm quyền nói: “Thanh Liên Kiếm Tiên Lý Bạch xin chào các vị.” Lại khẽ cười nói: “Ta cũng chính là Tửu Kiếm Tiên mà các vị quen thuộc.”
Trong một gian khuê phòng, một cô gái hai mắt phát sáng, reo lên: “Wow! Thanh Liên Kiếm Tiên, thật đẹp trai quá đi!”
Trong một nhà dân bình thường, có đứa bé ngồi xổm trên ghế phấn khích kêu: “Vạn Kiếm Quyết! Đó hính là Vạn Kiếm Quyết!” Quay đầu nhìn về phía phụ thân của mình gọi: “Cha! Vạn Kiếm Quyết kìa, cha đã nhìn thấy chưa?”
Phụ thân đứa bé cười ha hả.
Mẫu thân nó thì sẵng giọng: “Mau ngồi xuống cho ta ngay.”
Đứa bé kêu ‘a’ một tiếng, nhảy xuống ngồi trên ghế nhưng cái mông vẫn không an phận mà uốn éo.
Vô số người nhìn thấy một cảnh Vạn Kiếm Quyết đó, trong đầu hiện lên hình ảnh Lý Tiêu Dao vô cùng chân thực bên ngoài trấn Dư Hàng, vị Tửu Kiếm Tiên thế ngoại cao nhân, trong lòng cảm động không dứt, lão bằng hữu, đã lâu không gặp rồi!
Lý Bạch đứng chính giữa sân khấu vừa cười vừa nói: “Ta đi qua ngàn núi vạn sông, ngự kiếm du lãm qua rất nhiều núi lớn sông rộng, mỗi nơi gặp được mỗi người, bọn họ đều nhiệt tình gọi ta là Tửu Kiếm Tiên.”
Lý Bạch cười nói: “Mỗi lần, lần nào ta cũng tốn sức đi giải thích rằng ta không phải Tửu Kiếm Tiên, tên ta là Lý Thái Bạch, hiệu Thanh Liên Kiếm Tiên. Lần nào cũng giải thích như vậy thật sự quá phiền phức. Hôm nay ta đến là để mọi người cùng nhận thức về ta.”
Lý Bạch búng tay một cái, không gian lập tức biến ảo, xuất hiện tại đường phố Đại Đường, cầm trong tay một bầu rượu đi vào giữa dòng người, Lý Bạch bắt đầu mở miệng hát:
“Áo trắng tung bay trong Trường An, một chén ngàn say đến điên cuồng.
Gió thổi bướng bay, không dính kiếm ảnh mà từng khổ từng vui.
Muốn lên trời cao ôm trăng sáng, ba phần say sưa nơi Chu Tước…”
Lý Bạch vừa hát vừa đi, tùy ý thoải mái khó nói thành lời giữa đám người, nhưng lại trông rất bàng quan. Một bài hát Thanh Liên Kiếm được Hồng Tụ sửa đổi, bằng giọng hát của Lý Bạch, giảm bớt mấy phần náo nhiệt, lại thêm mấy phần kiếm tiên cô độc và thoát tục.
Trương Minh Hiên nhìn cảnh tượng biến hóa trên sân khấu, Lý Bạch vừa cười vừa tiêu sái quan sát phong vân Trường An biến ảo, vượt kiếm đạp đài cao tình hào vạn trượng, say sưa trên thuyền nhỏ.
Lý Thế Dân nhìn thành Trường An trong màn hình, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ* trích Tinh Thần, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt phồn hoa nhà nhà lên đèn đêm không tối, khung cảnh tơ lụa treo đầy đường phố, ca múa chúc mừng thái bình toàn hoàng đô.
*chỉ sự đẹp đẽ và tinh xảo.
Lý Uyên sững sờ nói: “Thành Trường An hiện giờ đã là khung cảnh này rồi ư?”
Những công chúa hoàng tử khác cũng đều hai mặt nhìn nhau, hình như thành Trường An cũng đâu có phồn hoa đến mức đấy! Phải nói là hoàn toàn không thể so sánh mới đúng!
Lý Thế Dân cảm thấy bên hông mình hơi rung, lôi di động ra nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong nhóm chat hoàng đế có rất nhiều người cùng gửi tin nhắn.
[Quốc vương nước Dạ Lang: Đại ca, hoàng đô của ngài đẹp quá.]
[Quốc vương Bì Sơn: Đại ca! Đây thực sự là Trường An ư?]
[Quốc vương nước Tây Phiên Cáp: So với hoàng đô của đại ca, ta chỉ là một tài chủ nông thôn mà thôi.]
[Quốc vương nước Ô Tư Tàng: Đại ca, ta muốn năm mới sẽ tự mình đến thăm hỏi chúc mừng.]
…
Quốc vương các nước đều nhao nhao nịnh nọt Lý Thế Dân, ước sao tỏ rõ hết tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả thành lời.
[Quốc vương nước Tây Dạ: Cái này không phải là Thần quân làm giả đấy chứ! Vị Thần quân này của chúng ta vẫn thường xuyên làm như vậy mà!]
Trong nhóm chat bỗng im ắng lại.
Lý Thế Dân lặng lặng đánh chữ: [Đây là thật, Trường An của trẫm chính phồn hoa như vậy đấy, không tin các ngươi có thể phái sứ giả đến đây.]
[Quốc vương nước Dạ Lang: Đại ca uy vũ! Tiểu đệ sẽ phái sứ giả đến chúc tết ngài.]
[Quốc vương Bì Tam: Đại ca bá khí! Tiểu đệ cũng đến chúc tết.]
[Quốc vương Tây Phiên Cáp: Tiểu đệ cũng không nghi gì đại ca, chỉ muốn chúc tết đại ca mà thôi, tôn kính ngài mà!]
[Quốc vương nước Tây Dạ: Không sai, không sai!]
…
Từng vị quốc vương đều tỏ vẻ tha thiết.
Nhìn những lời của họ, Lý Thế Dân cười khẩy, đều là một đám lão hồ ly, không phải đang muốn dò xét thực hư về Đại Đường của ta chứ! Cứ đến đi.
Lý Thế Dân vẫy tay.
Đức Toàn lập tức chạy bước nhỏ tới, khom người khẽ nói: “Bệ hạ!”
Lý Thế Dân nói: “Năm mới sẽ có một đoàn sứ giả đến đây, ngươi đi sắp xếp Đạo Minh tiếp đãi họ.”
Đức Toàn nghi ngờ: “Tiếp đãi sử giả ngoại quốc hằn là công việc của Hồng Lư Tự.”
Lý Thế Dân nhìn màn hình rồi cười nói: “Trực tiếp thu cống phẩm của bọn họ mang đến, sau đó để tu sĩ Đường Minh xây dựng ảo cảnh dựa theo đoạn phim này, cứ để bọn họ tiêu sái một thời gian trong ảo cảnh giấc mơ là được rồi.”
Đức Toàn khẽ cười nói: “Vâng! Nô tài đã hiểu.” Rồi khom người lui về.
Trang 157# 2