Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 313: Hoa đào

Chương 313: Hoa đào




Một khúc Thanh Liên kiếm tiên của Lý Bạch chấm dứt, hắn đang định xoay người xuống sân khấu. Trương Minh Hiên đã bước lên vội vàng cản hắn lại cười nói: "Thái Bạch huynh khoan đi đã!"

Lý Bạch khó hiểu nhìn Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên thần thần bí bí nói: "Thái Bạch huynh, bài hát tiếp theo đây có mối quan hệ không ít với huynh đâu đấy!"

Trong lòng Lý Bạch hơi run lên, hắn có một cảm giác không hay ho gì mấy.

Trương Minh Hiên cười nhìn xuống khán đài: "Có câu ngạn ngữ nói rất hay, mùa đông đã tới, vậy mùa đông còn xa à?"

Trên Thiên Cung, Ngọc Đế kinh ngạc hỏi lại: "Có câu ngạn ngữ này à? Sao ta không biết vậy nhỉ?"

Vương Mẫu cười nói: "Có lẽ là tục ngữ dưới hạ giới, người không biết cũng là chuyện bình thường thôi."

Trong một căn nhà bình thường dưới hạ giới, một lão già vuốt chòm râu cười nói: "Câu nói này rất có đạo lý?"

Con trai lão già khó hiểu hỏi lại phụ thân mình: "Có những lời này ạ? Sao con không biết?"

Lão giả liếc nhìn con mình một cái, mới chậm rãi nói: "Trương công tử nói có, thì chắc chắn là có, không có cũng phải có!"

Đứa con hết biết nói gì, lời này có lý quá.

Trương Minh Hiên đứng trên sân khấu cười nói: "Mùa xuân đến, lại là mùa động vật... À nhầm! Là mùa của tình yêu nảy mầm, mùa xuân khoác áo lụa, đứng dưới tán hoa đào hẹn thề. Tiếp theo đây, xin mời mọi người thưởng thức bài hát Hoa đào nở từng đoá từng đỏ do Đào Hoa Tiên biểu diễn."

Trương Minh Hiên kéo Lý Bạch lùi sang một góc sân khấu, cười tủm tỉm nhìn ra giữa sân khấu.

Lý Bạch hết biết nói gì nhìn Trương Minh Hiên, cứ thấy như ngươi đang tính chơi ta một vố ấy!

Trên sân khấu cơn mưa hoa đào rơi xuống như trút, bỗng nhiên vô số gốc đào nhú lên, nhanh chóng biến lớn, rồi đâm cành nở hoa.

Một nữ tử xinh đẹp mặt đầy ý cười từ đằng sau gốc đào nhô đầu ra, trông cực kì xinh xắn đáng yêu, ngay sau đó từ trong rừng đào có thêm mười mấy nữ tử cầm dù nữa chạy ra.

Đào Hoa Tiên từ sau gốc đào bước ra, cất tiếng hát trong trẻo: "Gió xuân ấm áp thổi phất vào mặt. Hoa đào nở từng đoá từng đỏ một. Đôi chim đậu trên cành nhìn hoa đào nở rộ."

Ngón tay nàng làm thành hình trái tim kề lên miệng, khẽ khàng thổi một hơi, một trái tim màu hồng phấn bay về phía Lý Bạch.

Trương Minh Hiên ngạc nhiên la lên: "Mợ ơi! Ta không dạy nàng ấy làm cái này đâu đấy nhé!"

Lý Bạch bị nàng ta doạ cho hết hồn, vội vàng rút kiếm chém một nhát, trái tim hồng bị chém làm đôi, hoá thành khói tan mất.

Đào Hoa Tiên tức tới chu cái miệng nhỏ của mình lên, hai tay chống nạnh, trừng Lý Bạch.

Ngay sau đó sắc mặt nàng lại thay đổi, cười hì hì nhìn Lý Bạch hát: "Ai ya ya, ai ya ya, chàng trông còn đẹp hơn cả hoa, làm thiếp chẳng cách nào quên được,

Ai ya ai ya, thu đi xuân lại về, chàng có còn nhớ rõ tình yêu của thiếp,

Thiếp đứng nơi đây chờ chàng trở về,

Chờ chàng trở về cùng ngắm đoá hoa đào đang nở rộ.

Thiếp đứng nơi đây chờ chàng trở về,

Chờ chàng trở về ngắt lấy đoá hoa đào kia..."

Trong một căn nhà bình thường, một thư sinh nhìn màn hình, lau máu mũi đang chảy dài, ôm ngực lẩm bẩm: "Chính là cái cảm giác trái tim rung động như nai con lần đầu biết yêu."

Trong khuê phòng ở một nhà giàu có, một đại tiểu thư ghen ghét nhìn Đào Hoa Tiên, oán hận nói: "Sao nàng ta lại xinh đẹp như vậy chứ!" Nói rồi nàng ngã người lên giường buồn bực nói: "Thật muốn đi đầu thai lại ghê!"

Trong Trình phủ, Trình Giảo Kim trừng mắt thật to, nói: "Mẹ nó, Lý Bạch này có bệnh gì khó nói à! Cô dâu nhỏ xinh xắn vậy mà cũng từ chối cho được."

Trình phu nhân ôn nhu hỏi: "Ông cũng muốn có à?"

Trình Giảo Kim gật đầu lia lịa theo bản năng, nhưng ngay sau đó lại vội vàng lắc đầu cười làm lành nói: "Ta có nương tử là đủ rồi."

Trình phu nhân hừ lạnh một tiếng nói: "Ông mau đi mà thu hết cái mớ suy nghĩ xấu xa đó lại cho tôi, không thì. . ." Trình phu nhân làm động tác để tay ngang cổ, khứa mạnh qua cái.

Trình Giảo Kim sợ tới mức vội vàng rụt cổ lại.

Trình Xử Lượng nhỏ giọng thì thầm: "Giờ mẫu thân chúng ta ngày càng đáng sợ nhỉ."

Trình Xử Bật liên tục gật đầu.

Ở phái Côn Lôn mới xây dựng lại, Khương Cẩm Tịch ngồi trên một vách đá của đảo Huyền Không, hai chân quơ qua quơ lại, buồn bực oán thầm: "Sớm biết vậy thì về trễ chút là được rồi, không thì bữa tiệc này chắc chắn sẽ có tiết mục của ta. Mà không biết tại sao cha lại gọi mình về gấp tới vậy nhỉ?"

Trên Thiên Cung, Ngọc Đế sắc mặt quái lạ, hỏi Vương Mẫu ngồi cạnh: "Nếu như trẫm nhìn không lầm thì Đào Hoa Tiên đó là một nam tử nhỉ?"

Vương Mẫu cũng nghẹn cười, gật đầu đồng ý.

Ngọc Đế thì thầm tự nhủ: "Có cần bảo Nguyệt Lão dắt tơ hồng cho hai người họ không nhỉ? Chắc là sẽ rất thú vị đây!"

Vương Mẫu oán trách nói: "Đừng làm xằng làm bậy, Thái Bạch sẽ liều mạng với ngài đấy."

Ngọc Đế cười ha hả, nói: "Không biết bây giờ sắc mặt Thái Bạch thế nào nhỉ."

Phủ Kim Tinh, Thái Bạch Kim Tinh nhìn màn hình di động, sắc mặt vô cùng khó coi, thần lực Kim Hành mang theo sức mạnh hủy diệt quay cuồng trong tay ông. Không ai có thể ngờ rằng, vị Thái Bạch Kim Tinh xưa nay mặt mũi hiền lành tính tình hoà ái, lại có tu vi đáng sợ tới mức này, mà cũng đúng thôi, thân là tâm phúc của Thiên Đế, sao có thể là hạng người vô năng cho được chứ, càng huống chi ông còn là người đứng đầu Thái Bạch Kim Tinh, Tinh Quân một phương.

Một lát sau, Thái Bạch Tinh Quân siết chặt nắm tay, thần lực biến mất sạch sẽ, sau đó ông lại suy sụp thều thào: "Đừng làm ta thất vọng nhé!"

Đào Hoa Tiên bước từng bước nhỏ vô cùng dịu dàng mê hoặc, đi tới cạnh Lý Bạch, môi nàng cười chúm chím nhìn chăm chú vào Lý Bạch, Trương Minh Hiên thấy vậy cười xấu xa né sang chỗ khác.

Tay Đào Hoa Tiên khoác lên vai Lý Bạch, người Lý Bạch lập tức run rẩy.

Đào Hoa Tiên vừa hát vừa đi vòng quanh người Lý Bạch: "Thiếp đứng nơi đây chờ chàng trở về,

Chờ chàng trở về hái đoá hoa tươi thắm ấy.

Thiếp đứng nơi đầy chờ đợi ngày chàng trở về,

Chờ chàng trở về thiếp sẽ giúp chàng cài lên đoá hoa đào."

Tay nàng khẽ ngắt một cái trên hư không, một nhành đào đã xuất hiện trong tay nàng, nàng dịu dàng cài lên mái tóc của Lý Bạch.

Lý Bạch sợ tới mức lập tức bay lên trời, chỉ chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, chỉ để lại giọng nói hoảng loạn vang vọng trên không trung: "Ta còn có việc gấp, mạn phép đi trước nhé!"

Đào Hoa Tiên cười mỉm nói: "Bạch lang, chàng hãy chờ thiếp với!" Nói rồi nàng lắc người một cái, hoá thành những đoá hoa đào bay khắp trời, theo gió thổi bay về phương xa.

Trên sân khấu, vũ đoàn không biết làm sao dáo dác nhìn quanh

Trương Minh Hiên đi lên sân khấu, phất tay ý bảo vũ đoàn nhảy múa giải tán, rồi cười nói: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng tổng thể mà nói vẫn không hề tệ đúng không."

Trong thính phòng, trước màn hình di động, đều vang lên tiếng cười thiện ý, lần này Hồng Hài Nhi thật sự không nhúng tay quậy phá gì cả.

Trương Minh Hiên cười nói: "Vậy chúng ta hãy gửi lời chúc phúc cho họ nhé!"

Trương Minh Hiên lại nói tiếp: "Người tiếp theo lên sân khấu không đơn giản chút nào đâu, nàng là một nữ hiệp, một kiếm tiên tuyệt thế. Trong ấn tượng của chúng ta, kiếm tiên đều là những người tư thế oai hùng hiên ngang, ngự kiếm trừ ma, sát phạt quyết đoán. Nhưng không biết các vị có từng gặp một kiếm tiên như nàng hay chưa?"

Màn hình dần đen xuống, mọi người tò mò nhìn chằm chằm sân khấu, nữ hiệp, kiếm tiên đó! Nghe thôi là đã thấy hấp dẫn rồi.

Sân khấu dần sáng lên, khung cảnh đẹp tuyệt vời như một bức tranh sơn thuỷ dần xuất hiện, đó là một toà thành xây nên bằng đá xanh, đằng xa xa là núi non trùng điệp, mây trắng trôi nổi. Gần hơn chút là một con đường đá, có một cây cầu đá vắt ngang dòng suối nhỏ, hai bên bờ suối là những gốc đào rũ nhánh.

Một nữ tử tay cầm cây dù trắng, người mặc bộ váy xanh nhạt, như mỹ nhân bước ra từ trong tranh, nàng đạp lên con đường đá đi tới trước.

Trong thư phòng Đỗ phủ, Đỗ Hà ngẩn người nhìn cô nướng vừa xuất hiện: "Quá xinh đẹp rồi! Nụ cười như hoa xuân, gương mặt như trăng thu."

Trong Trình phủ, Trình Xử Mặc vỗ đùi kêu lên: "Mẹ nó ơi! Cô nương này quá xinh đẹp."

Trình Xử Lượng cũng gật đầu liên hồi, nói thêm vào: "Có câu thế nào nhỉ à, chim… chim sa cá lặn." Nói rồi hắn còn vô cùng đắc ý nhìn chung quanh.

Sắc mặt Trình phu nhân tối sầm, bà dứt khoát nói: "Bài tập ngày mai tăng lên gấp bội!"

Trình Xử Lượng chẳng hiểu ra sao hỏi lại: "Mẫu thân à, tại sao vậy? Con có nói gì sai ạ?"

Trình phu nhân nói : "Còn không chịu câm miệng!"

Hai người lập tức thấy ngượng ngùng ngậm chặt miệng lại.

Trong một gian thư phòng bình dân, một thư sinh mũi nhét vải thừa, giọng ồm ồm nói: "Đào Hoa Tiên thì xinh đẹp, cô nương này thì thanh thuần, ta thích cả hai nàng!" Trong đôi mắt y hiện lên vẻ nóng rực.


Trang 158# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất