Chương 314: Giây phút yên bình
Trên Tây Thiên, một người tiểu ni cô đầu trọc ngồi xếp bằng trong một gian phòng, nhìn hình ảnh bên trong di động, ngây ngẩn cả người, hai mắt nàng ửng đỏ, thì thào tự nhủ: "Linh Vân, là sư tỷ có lỗi với các muội." Nàng bất giác siết chặt nắm tay của mình.
Trên Linh Sơn có không ít những đệ tử Thục Sơn ngày xưa, đều nhìn màn hình di động ngây ngẩn xuất thần, có người không kìm lòng nổi bật thốt: "Linh Vân sư tỷ!"
Có người thì phát ra tiếng cười lạnh, tỏ vẻ khinh thường.
Tề Linh Vân một tay cầm tán dù, chân rảo bước nhẹ nhàng đạp lên cầu đá, cất tiếng hát: "Mỗi lần ngắm hoa đào lại thấy lòng thanh thản, mấy độ mưa bụi rơi xuống núi xanh,
Nhìn chẳng đủ, ánh nắng mai xua tan mây mù trên dòng sông Lạc Xuyên
Hoa đào tháng hai rũ bên bờ sông, mái tóc đen vương vấn giữa đôi bàn tay
Xoay chẳng hết một kiếp mộng phù du, cùng chung vui buồn
Hoa đào suốt ba kiếp người vẽ thành quạt, chỉ còn mình ta ngắm nhìn mưa phùn hoa rơi
Vì ai không ngừng hát mãi một khúc tương tư thiếu lạc hồng
Bốn lần than thở hoa đào đi vào giấc mơ, chong cho người cây đèn giữa trời đêm giá lạnh
Chẳng thể đợi được cùng người ngắm nhìn..."
Một lão phu tử rung đùi đắc ý cực kì vừa lòng nói: "Chính là thế này, tình thơ ý hoạ tràn ngập bài hát. Lúc nãy hát cái gì mà chúc mừng phát tài, rồi hoa đào nở từng đoá gì đó, toàn những thứ lộn xộn linh tinh. Như vầy mới đúng chứ, người đẹp, lời ca hay, như một bức tranh đẹp dần mở ra trong đầu."
Hai mắt Đỗ Hà sáng rực: "Băng cơ ngọc cốt thơ từ làm tim, nữ tử thế này mới là lương xứng của ta!" Hắn nhắm mắt lại thưởng thức lời ca, cẩn thận lắng nghe, khoé miệng vẫn còn giữ nụ cười tán dương!
Trên sân khấu Tề Linh Vân bước qua dòng suối, hoa rơi đầy vạt áo. Đôi mắt nàng nhập nhèm lờ đờ say, nàng tựa vào lan can một mình ngắm cảnh. Nhìn cẩm lý nô đùa trong suối, dưới đèn chỉ còn một bóng người thở dài. Vẻ cô độc sầu bi được nữ tử thể hiện không thiếu thứ gì, khiến khán giả trước di động đều xót xa vô cùng, có xúc động muốn ôm nàng vào lòng an ủi.
Tề Linh Vân lại bước lên cây cầu đá, cất tiếng hát vang: "Ai dùng mây bay để giải bày niềm tan vỡ, người chẳng biết ta thường hận xuân về quá trễ,
Quay đầu đứng trên cầu, giương mắt nhìn chỉ thấy cả một trời hoa đào lất phất bay."
Tiếng hát dừng lại, cả trời hoa đào tung bay như muôn vàn cánh bướm, bao phủ đường phố, bao phủ cả toà thành nhỏ, nhoáng cái như bao phủ cả thiên địa.
Đóa hoa tung bay, toà thành nhỏ trên sân khấu biến mất, núi xanh cũng chẳng còn, Trương Minh Hiên cười dài đứng chính giữa sân khấu, hỏi mọi người: "Sao nào? Đẹp lắm đúng không!"
Đằng sau cánh gà, Tề Linh Vân xấu hổ bước vào. Chu Khinh Vân cười hì hì chạy tới nói: "Linh Vân, vừa nãy muội đẹp lắm đấy."
Tề Linh Vân có hơi xấu hổ, nàng nhỏ giọng nói: "Muội chỉ vì muốn báo thù mà thôi."
Chu Khinh Vân vội gật đầu nói: "Tỷ biết, muội làm mọi việc đều là vì báo thù, muội mau đi chuẩn bị đi! Muội còn một tiết mục nữa đó."
Tề Linh Vân gật đầu.
Trương Minh Hiên bước lên trước sân khấu cười nói: "Quả nhiên là người đẹp như mỹ ngọc, ca từ đẹp như tranh vẽ, vô cùng cảm động! Theo ta được biết, chúng ta còn một mỹ nữ nữa cũng sẽ xuất hiện trong hôm nay, nếu như nói Linh Vân mát lạnh như dòng suối nhỏ, thì mỹ nữ này lại dịu dàng như đoá hoa. Các vị thử đoán xem, vị mỹ nữ này sẽ là ai đây?"
Cả khán đài đều ồn ào hẳn lên, ai nấy đều quay sang người bên cạnh bàn tán hỏi thăm.
Yêu thỏ Tiểu Cửu tò mò nhìn Tấn Dương hỏi thử: "Tấn Dương tỷ, tỷ biết là ai không?"
Tấn Dương đắc ý vô cùng: "Đương nhiên biết chứ."
Đám yêu thỏ khác đều ùa lại giục nàng: "Nói mau, nói mau đi."
Tấn Dương chần chờ nói: "Nhưng ta đã hứa với hoàng thúc là phải giữ bí mật rồi!"
Yêu thỏ nhỏ buồn bực nha.
Tấn Dương an ủi: "Sẽ xuất hiện ngay thôi mà."
Mọi người đang xem qua di động cũng sôi nổi bàn luận với người nhà mình, tò mò người xuất hiện tiếp theo đây sẽ là ai.
Đèn sân khấu tối xuống, một cây bút lông xuất hiện giữa không trung, vẽ vài nét bút phác hoạ, núi non trùng điệp hiện ra, bút lông lại vung vẩy thêm vài cái, một ngôi chùa toạ lạc gữa vách núi sừng sững xuất hiện, đằng sau ngôi chùa là một toà tháp cao chót vót, dưới chân núi lại là một hồ nước, mặt hồ trong suốt sạch sẽ lấp lánh ánh sáng.
Ai nấy nhìn thấy cảnh tượng này đều hoảng hốt, nghĩ ngay tới một người.
Một thư sinh kích động nói: "Là Bạch Tố Trinh, là Bạch Tố Trinh đến kìa."
Hai mắt Lý Thế Dân cũng rực sáng, chờ mong nhìn chằm chằm màn hình.
Trong sự chờ đợi của mọi người, Vũ Thần mặc một bộ xiêm y trắng muốt đạp lên mặt hồ bước tới trước sân khấu, mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều là dáng vẻ quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn đó.
Dù là khán giả đang có mặt ở hiện trường hay là trước màn hình di động, đều sôi trào, đồng thanh kêu to: "Bạch Tố Trinh!"
"Bạch tỷ tỷ... "
"Tố Trinh tỷ tỷ!"
Vũ Thần mỉm cười, khom người thi lễ: "Bạch Tố Trinh cảm ơn sự ưu ái quan tâm của các vị! Cũng cám ơn chư vị đạo hữu đã đi tới Thiếu Lâm để cứu giúp Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh vô cùng cảm kích!"
Hồng Hài Nhi kích động tới mức tay chân lộn xộn: "Không cần cảm ơn đâu ạ! Bạch tỷ tỷ thoát ra được là chuyện đáng mừng nhất rồi."
Bạch Tố Trinh nhìn về phía Trương Minh Hiên trợn mắt xem thường, rồi lại quay sang nói với các khán giả đang có mặt: "Hôm nay Trương công tử mời ta đến đây để hát một ca khúc." Nói rồi nàng không nhịn được cười: "Một ca khúc thật sự rất thú vị, mong là các vị đang xem chương trình sẽ thích."
Trong khán đài, vô vàn người xem đều phấn khởi la to: "Thích chứ! Thích chứ!"
Trong cô nhi viện mặt, một đám cô nhi ngồi ở một gian ấm áp trong phòng.
Bảo Bảo kích động kéo ca ca mình nói: "Ca ca, mau xem kìa, là Bạch tỷ tỷ đó..."
Ca ca nàng nghe vậy đáp: "Ừm! Bạch tỷ tỷ đã thoát ra khỏi Phật tháp rồi."
Bảo Bảo vui vẻ reo lên: "Ồ! Quá tuyệt vời."
Cả một đám nhóc nhỏ đều đang kích động nhìn chằm chằm màn hình.
Quân Hân và Tuyền Long ngồi ở phía sau cùng.
Nhìn đám trẻ con đang vui đùa ầm ĩ, Quân Hân cười căn dặn: "Mọi người, mọi người nhớ phải giữ im lặng đó nha... Bạch tỷ tỷ bắt đầu biểu diễn rồi kìa."
Toàn bộ đám trẻ con đều lấy tay bịt miệng mình lại, trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Vũ Thần mở miệng cất tiếng hát vang: "Tại sao người không chấp nhận tình yêu của đôi ta
Người không muốn đôi ta được hạnh phúc, được tự do tự tại,
Hưởng thụ tình yêu chân thật phải tốn cả đời mới tìm được hay sao.
Người muốn tuân theo đạo lý của riêng mình,
Người chẳng bận tâm lời giải bày của đôi ta,
Pháp Hải người chẳng hiểu tình yêu là gì.
Phật tháp sẽ ngã xuống đấy,
Pháp Hải người chẳng hiểu tình yêu là gì.
Phật tháp sẽ ngã xuống đấy. . ."
Theo lời ca tiếng hát, Vũ Thần nghịch ngợm quơ quơ ngón tay.
Ngọc Đế đang uống rượu thưởng thức tiết mục, nghe tới đây, phụt một tiếng phun hết ngụm Quỳnh tương ngọc dịch trong miệng mình ra, bật cười ha hả nhìn lên màn hình: "Pháp Hải chẳng hiểu tình yêu là gì! Câu hát này không sai, không sai chút nào."
Vương Mẫu cũng không nhịn được cười, quay sang nói với Ngọc Đế: "Thật không biết Thiếu Lâm đã đắc tội gì với hắn ta, thế này có khác nào người ta đã chết hắn còn moi xác lên hành hạ người đâu chứ!"
Ngọc Đế cười dài: "Lúc thằng nhóc đó còn ở Trường An, hắn từng bị người của Thiếu Lâm tập kích đuổi giết, nên mới kết thù hận tới tận bây giờ ấy mà."
Vương Mẫu cười nhìn Ngọc Đế nói: "Mỗi ngày người đều lấy thứ gì đó chọi hắn, có phải hắn cũng sẽ âm thầm ghi hận người không? Cẩn thận hắn sẽ chơi xỏ Thiên Đình chúng ta một vố đấy."
Ngọc Đế trợn mắt khinh thường, đáp: "Nếu dựa theo bối phận, ta còn là sư thúc của hắn này, ta đưa tặng cho hắn vài món đồ thì có làm sao đâu chứ?"
Vương Mẫu che miệng cười khẽ.
Trong hoàng cung cũng được một trận cười sảng khoái, Lý Thế Dân cười toe toét, sảng khoái nói: "Sao nhi thần thấy hình như hình tượng Bạch Tố Trinh đã bị sụp đổ sạch sành sanh rồi nhỉ?"
Lý Uyên hừ một tiếng bênh vực: "Cái đó gọi là bình dân."
Lý Thế Dân cười phụ hoạ: "Phụ hoàng nói rất đúng."
Lý Uyên do dự một chút mới nói nhỏ như đang lầu bầu: "Nghe nói con có một phi tử có được xiêm y của Bạch Tố Trinh à."
Lý Thế Dân cười nói: "Là Đức Phi đó ạ! Bộ xiêm y đó do chính nàng ta tự làm."
Lý Uyên chợt nói một câu như mất não: "Vi phụ có một phi tử cũng rất thích Bạch Tố Trinh."
Lý Thế Dân lập tức hiểu ngay, bèn thuận miệng đáp: "Vừa hay dạo gần đây Đức Phi ăn quá nhiều nên đã mập lên, không mặc vừa bộ xiêm y đó nữa, nếu phụ hoàng không chê, tối nay nhi thần sẽ bảo Đức Toàn đưa qua cho người."
Lý Uyên mỉm cười khẽ gật đầu "Ừm!" một tiếng.
Hai phụ tử hiếm lắm mới có được một khoảng khắc hoà thuận thế này, nên cả hai đều cực kì trân trọng.
Mà cùng lúc này, những khán giả đang xem chương trình qua di dộng đều bật cười sảng khoái, Pháp Hải không hiểu tình yêu? Buồn cười chết được.
Trang 158# 2