Chương 320: Dư âm của dạ hội
Trong rất nhiều lời bàn luận, luận ngữ chọn người tinh nhuệ là nhận được nhiều tranh cãi nhất.
Hồng Cảnh: Ta chính là viện trưởng Hồng Cảnh của thư viện Hoa Sơn, ta kêu gọi lý tưởng cao cả trong thiên hạ, muốn Trương Minh Hiên cho Nho gia ta một lời giải thích, trơ tráo xuyên tạc tác phẩm kinh điển, khinh nhờn bậc thánh hiền.
Vương Lâm Lâm: Lời của Hồng học sĩ thật lễ độ, ta đăng ký!
Hồng Cảnh: Ngươi là?
Vương Lâm Lâm: [Vẻ mặt vui cười] Ta là ông chủ nhỏ của thư điếm Quỳnh Lâm của Trường An.
Hồng Cảnh: Hóa ra là thư điếm Quỳnh Lâm, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.
Hắc Vương: Phóng cái rắm vào mặt mẫu thân ngươi! Người cắn Trương Minh Hiên, không biết lòng tốt.
Hồng Cảnh: [Lửa giận] Ngươi là ai?
Hắc Vương: Lão tổ tông của nhà ngươi.
Vân Hải Chi Gian: Lời đó của Hồng huynh sai rồi! Ta cảm thấy hành động lần này của Trương công tử hoàn toàn ổn, thứ nhất tuyên truyền học vấn Nho môn của chúng ta, thứ hai cũng dạy chúng ta một đạo lý, chuyển sang một hướng khác thì sẽ có cảnh sắc khác, cũng vì mở rộng tư tưởng của chúng ta.
Tam Nhân Chi Hành: Sai rồi! Thay đổi kiệt tác của Khổng sư giống như trò đùa, chuyện này vô cùng bất kính.
Hồng Cảnh: Không sai, Thánh Hiền kinh điển khi tắm rửa thay quần áo, kiền tâm thành tâm, một loại trò đùa như thế là đạo lý gì?
Cổ Thanh: Ta lại nhìn khác, thay đổi như thế lại có lợi cho trí nhớ của học tử.
Nhã Vận: Sai rồi! Sai rồi! Như thế thì không hề có ngôn ngữ thời xưa, cho dù có học thuộc thì cũng không hề có tác dụng.
Cho dù trên Internet càng ngày càng nhiều, thanh thế cũng càng ngày càng to lớn, bầu không khí cũng càng ngày càng căng thẳng, trong đêm được mùa từng nho sinh đỏ mặt tía tai tranh luận không nghỉ trên internet, còn có nhiều người gặm hạt dưa cười ha ha xem náo nhiệt.
Trên đảo Huyền Không, Nhan Hồi mang vẻ mặt tươi cười dẫn theo một đám hiệu sinh tạm biệt Trương Minh Hiên, một đám hiếu tử tò mò quan sát Trương Minh Hiên.
Một cuốn sách to lớn sách bay lên không trung dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trương Minh Hiên, một tia màu khác nhau xẹt qua trong đêm tối.
Trương Minh Hiên đứng trên hòn đảo, cười lẩm bẩm: "Tàu cao tốc của Nho gia cũng khác với nhà khác, thật thời thượng!"
Nhan Hồi dẫn theo một đám trẻ con ngồi bên trên cuốn sách, một lồng bảo vệ vô hình bao phủ cuốn sách.
Một hiệp sinh khẽ ngâm nga: "Khổng Tử nói: "Học thì phải luyện tập, chẳng vui lắm sao? Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng mừng lắm sao? Người chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, thế chẳng phải người quân tử ư?"
Nhan Hồi cười ha ha nói: "Hát thật là dễ nghe!"
Một đệ tử ngẩng đầu nhìn Nhan Hồi và nói: "Viện trưởng, bọn họ sẽ thích chúng ta hát chứ?"
Nhan Hồi cười to nói: "Các ngươi hát dễ nghe như vậy, đương nhiên là sẽ thích rồi."
Nhan Hồi hơi rung động trong lòng, lấy điện thoại ra vừa cười vừa nói: "Bây giờ ta sẽ cho các ngươi nhìn xem mọi người yêu mến các ngươi cỡ nào!"
Vung tay mở màn hình ra trước mặt, trên màn hình chính là diễn đàn TT, bọn nhỏ đều duỗi cổ tò mò nhìn.
Lập tức có một tin tức xuất hiện, Kính Hoa Tiên Sinh: Ta muốn biết những đứa trẻ kia là ai? Cả gan làm loạn như thế, đứng là đáng chết!
Tiếp đó có người trả lời, Hồng Cảnh: Không sai! Bao gồm cả thầy của bọn nó cũng phải trừng phạt nghiêm khắc, không trừng phạt nghiêm khắc thì không thể làm hòa sự căm giận của nhân dân.
Sắc mặt của Nhan Hồi thay đổi, thu hình ảnh lại trong nháy mắt. Quay đầu nhìn bọn nhỏ, chỉ thấy từng đứa trẻ mang sắc mặt lo lắng, còn có mấy đứa bé gái nước mắt rưng rưng nhìn Nhan Hồi.
Nhan Hồi chuyển điện thoại sang hình thức riêng tư, kéo lên tin tức phía trên, càng xem càng nổi giận, một đám người dùng danh nghĩa giữ gìn kiệt tác của bậc thánh hiền, trắng trợn công kích tiết mục luận ngữ tuyển chọn những người tinh nhuệ.
Nhan Hồi trực tiếp bình luận: Các ngươi tìm thầy của chúng nó làm gì?
Nhã Vận: Ta phải dạy cho hắn một bài học mới được, để hắn tìm hiểu một chút cái gì gọi là tiếng cổ xưa, cái gì gọi là sự phong phú của lịch sử!
Kính Hoa Tiên Sinh: Theo ta thì bọn nó nên tiến đến Khổng viện quỳ gối trước tượng Khổng sư, chịu đòn nhận tội.
Vân Hải Chi Thượng: Các ngươi quậy đủ chưa? Bọn nó vẫn còn là trẻ con, cũng không làm sai gì cả.
Hồng Cảnh: Thầy giỏi đào tạo ra trò giỏi, chúng ta cũng là vì tốt cho chúng nó.
Nhan Hồi lập tức trả lời, Nho Sinh: [Cười lạnh] Ta chính là thầy của chúng nó, nhưng ta cảm thấy chúng nó không sai.
Bạch Tử Ngư: Thì ra ngươi chính là sư phụ của chúng nó à! Đến bây giờ ngươi còn không biết hối cải ư?
Quân sĩ: Nho môn bại loại, dạy hư học tử!
Vương Lâm Lâm: Như ngươi mà còn muốn làm thầy? Ta nhổ vào thứ gì mà kiệt tác của thánh hiền, thầy của ngươi dạy ngươi như vậy sao?
Vân Hải Chi Thượng: Tiên sinh đừng buồn bực,
Ta cảm thấy ngươi không làm sai.
Ngư Ông: Ta ủng hộ ngươi.
Kính Hoa Tiên Sinh: [Lửa giận] Dám báo tên với địa chỉ lên không?
Nho sinh: Khổng viện, Nhan Hồi!
Vân Hải Chi Thượng:
Ngư Ông:
Cổ Thanh:
Hòa Mộc Sinh của học viện Thương Hải:
Trong nhóm yên tĩnh trong nháy mắt.
Hắc Vương: Ha ha có trò vui để xem.
Kính Hoa Tiên Sinh: Ngài ngài thật sự là thầy Nhan?
Nho Sinh: Có người dám giả mạo ta sao?
Hồng Cảnh: Học tử bái kiến thầy Nhan, học tử không biết là ngài!
Kính Hoa Tiên Sinh: Thầy Nhan, người không biết thì vô tội, cầu xin ngài khoan dung tha thứ cho tội nói bừa.
Nho Sinh: Vừa rồi sao ngươi không nghĩ khoan dung cho những đứa trẻ kia? Không phải tuyên bố là trừng phạt nghiêm khắc từng người à?
Nhã Vận: Nhan sư tôn sư tôn à 'Tiểu sinh có mắt nhỏ hẹp, ánh mắt thiển cận, nhìn không ra ý, ăn nói ngông cuồng, xin thầy Nhan khoan dung tha thứ.
Nho Sinh: Chẳng phải các ngươi nói là phải chịu đòn nhận tội ư? Vậy thì tới đi! Không tới cũng được, cũng không bắt buộc.
Nhã Vận: Nhất định học tử sẽ tới chịu đòn nhận tội.
Kính Hoa Tiên Sinh: Học tử xuất phát ngay.
Hồng Cảnh: Học tử sẽ tới, còn thỉnh Nhan sư tôn.
Một đám người đáp lại ở phí dưới, nói nhất định sẽ qua chịu đòn nhận tội.
Trong một căn phòng tráng lệ, một lão giả hơn bảy mươi mang sắc mặt trắng bệch ngồi liệt trên ghế Thái sư.
Một phụ nhân cùng lắm chỉ bốn mươi tuổi cười tủm tỉm đi tới, trông thấy sắc mặt lão giả trắng bệch, lập tức hoảng hốt, vội vàng chạy tới túm lấy cánh tay rồi khóc thút thít nói: "Lão gia sao vậy? Sao ngài không rên một tiếng thì đã đi rồi, ngài lập di chúc chưa? Có viết đồng ý chia cho ta căn nhà không?"
Lão giả lập tức giận dữ, bỗng nhiên đứng lên, dùng sức vung tay ra nói: "Mau cút đi cho ta!"
Phụ nhân đứng lên, lúng túng nói: "Lão gia ngài còn sống à! Ta đi nấu thuốc cho ngài." Sau đó quay người chạy hốt hoảng ra ngoài.
Một người trung niên đi từ ngoài vào, vừa cười vừa nói: "Cha! Tam Nương lại khiến ngài tức giận sao."
Lão giả ngồi trên ghế sa sút tinh thần.
Người trung niên ngồi ở bên cạnh, cười ha ha và nói: "Cha, hôm nay con gặp một chuyện buồn cười trên Internet, một đám người trên nhóm TT công kích tiết mục luận ngữ tuyển chọn người tinh nhuệ, còn muốn trói thầy và học tử đến Khổng viện chịu đòn nhận tội, không ngờ người thầy kia cũng là viện trưởng Nhan sư của Khổng viện. Ha ha ha, cha nói xem có buồn cười không!"
Khóe miệng của lão giả co giật hai lần rồi nói: "Không buồn cười!"
Người trung niên nhìn phụ thân của mình với vẻ ngạc nhiên, chẳng phải bình thường điểm cười của phụ thân rất thấp ư?
Lão giả dùng một đôi mắt cá chết nhìn người trung niên và nói: "Nickname của ta là Kính Hoa Tiên Sinh."
Tay người trung niên vừa lấy một ly trà thì rơi xuống đất phát ra một tiếng bịch, nước trà và mảnh vỡ văng khắp nơi, hắn trợn mắt hốc mồm nhìn cha của mình.
Những chuyện tương tự như thế xảy ra không ít ở khắp nơi, nhất định có rất nhiều người một đêm không ngủ, thật muốn đón giao thừa mà!
Trang 161# 2