Chương 321: Hoà thân
Sáng sớm hôm sau, Tề Linh Vân bước ra khỏi phòng, chợt nhớ tới những lời Trương Minh Hiên nói tối qua. Nàng hơi chần chừ, rồi e lệ nhìn chung quanh tự an ủi mình: "Ta làm thế này chỉ vì muốn báo thù mà thôi!"
Nàng chỉnh lại góc độ, điều khiển di động bay lên không, chụp mấy tấm hình, trong hình chụp, một nữ tử xinh đẹp cười tươi như một đoá hoa nghiêng đầu về phía mặt trời, vừa sạch sẽ vừa linh động.
Tề Linh Vân suy nghĩ một lát mới gõ thêm dòng chữ: Ánh nắng buổi sớm mai trên núi đẹp xiết bao! Sau đó tải ảnh chụp lên không gian.
Ngay sau đó lượt thích và bình luận liên tiếp nhảy lên.
Ngỗng là Sát Thủ: Oa! Đẹp quá a! Cảnh sắc tuy đẹp, nhưng tiểu tỷ tỷ Linh Vân phải nhớ giữ ấm đó!
Cò Trắng Bay Lên Trời: Hừ! Linh Vân là kiếm tiên đó! Nhiệt độ này sao có thể làm khó nàng ấy? Nhưng mà đúng là quá đẹp!
Điệp Doanh: Linh Vân tỷ tỷ dậy sớm quá!
Không Muốn Học Tập: Linh Vân tỷ tỷ đến hoàng cung chơi đi! Tỷ không còn nhà, nhưng nhà của ta có rất nhiều gian phòng, ta có thể tặng cho tỷ một gian.
Bình luận liên tục xuất hiện.
Tề Linh Vân cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng đang dâng lên trong người mình, trừng mắt lẩm bẩm: "Làm vậy cũng được à? Chỉ cần đơn giản như vậy thôi?"
Tuy rằng sức mạnh tín ngưỡng này không đủ độ thuần khiết, nhưng nó vẫn là sức mạnh tín ngưỡng hàng thật giá thật.
Khi nhận ra điều này, Tề Linh Vân như lấy lại tinh thần, mỗi ngày nàng đều đăng một hai tấm hình tự chụp lên mạng, thường xuyên nói chuyện với các fan, chính vì thế nhân khí của nàng cũng ngày càng tăng cao.
Mười ngày sau tân niên, triều đình Trường An bắt đầu hoạt động lại như bình thường, trong đại điện, đang diễn ra buổi lâm triều thường nhật.
Một vị quan viên bước ra khỏi hàng, cung kính nói: "Bệ hạ, vi thần có việc cần khải tấu!"
Lý Thế Dân nghe vậy đáp: "Nói đi!"
Lúc này vị quan viên nọ mới cung kính nói: "Năm trước, có một đoàn sứ giá từ nước Ngạo Lai tới xin yết kiến, họ đã ở lại Hồng Lư chờ đợi suốt mấy tháng rồi."
Lý Thế Dân giật mình nhớ ra: "Là họ à! Ngươi không nói trẫm cũng quên mất họ đã đến Đại Đường." Rồi hắn cười nói: "Lần này họ kiên nhẫn tới vậy cơ à, đợi suốt cả mấy tháng, đủ thành ý nhỉ!"
Đám đại thần bên dưới cũng hùa theo, nói gì mà, họ bị quốc uy của Đại Đường doạ sợ, không dám lỗ mãng nữa, rồi gì mà họ bị sự phồn hoa của Đại Đường làm kinh ngạc, vui tới quên cả cố hương.
Chủ quan Hồng Lư tự cúi đầu khóe miệng run rẩy, ta có thể nói ngày nào họ cũng nhốt mình trong phòng chơi di động không?
Lý Thế Dân cười ha ha nói: "Vậy tuyên bọn họ vào yết kiến đi!"
Một tiểu thái giám đứng ngoài cửa đại điện lập tức chạy đi.
Sau một lát, một đội sứ giả gồm hai nam một nữ bước vào, nữ tử lấy khăn đen che mặt đi chính giữa.
Ba người bước vào trong đại điện, cung kính khom người hành lễ với Lý Thế Dân, đồng loạt nói: "Đặc phái viên nước Ngạo Lai bái kiến hoàng đế bệ hạ của Đại Đường."
Lý Thế Dân khoát tay nói: "Bình thân!"
Nữ tử đứng chính giữa cất tiếng nói, giọng nói của nàng ta trong veo : "Đa tạ bệ hạ!"
Lý Thế Dân đầy hứng thú nhìn nữ tử nói: "Bỏ mạng che mặt của ngươi xuống, trẫm muốn nhìn thấy mặt ngươi."
Nữ tử cung kính đáp: "Vâng!" Bàn tay như ngọc ngà của nàng ta khẽ gỡ mạng che mặt xuống, để lộ ra dung mạo xinh đẹp khiến Lý Thế Dân đã nhìn quen mỹ nữ cũng phải sững sỡ một lúc.
Lý Thế Dân lấy lại tinh thần, cười ha hả nói: "Giai nhân nhường này, cần gì phải lấy mạng che mặt, giấu diếm minh châu, đúng là phung phí của trời."
Hai nam tử vóc người cao to đi bên cạnh nữ tử nghe vậy, căm tức nhìn chằm chằm Lý Thế Dân, nhưng không dám lỗ mãng.
Nữ tử cúi đầu đáp: "Đa tạ bệ hạ đã khen ngợi!"
Sau đó nàng ta ngẩng đầu nhìn Lý Thế Dân nói: "Lần này Linh Lung đi sứ Đại Đường, là có hai chuyện muốn nhờ."
Hai nam sứ giả kinh ngạc nhìn Linh Lung, không phải chỉ có một việc à? Sao lại thành hai việc rồi?
Lý Thế Dân hào phóng hỏi lại: "Chuyện gì?"
Lúc này Linh Lung mới đáp: "Chuyện thứ nhất, kính xin Đường Hoàng bệ hạ truyền dạy cho chúng ta kỹ thuật chế tác di động."
Lý Thế Dân không đáp lại ngay mà hỏi tiếp: "Còn chuyện thứ hai?"
Linh Lung cung kính thi lễ nói: "Tân hoàng nước thần vừa kế vị, nghe danh công chúa Cao Dương của Đường triều dịu dàng hiền thục, nên phái vi thần tới cầu thân."
Trình Giảo Kim móc lỗ mũi bắn ra cái, một cục đen sì đập bộp một tiếng vào mặt một trong hai nam sứ giả, ngay sau đó ông quát to: "Mẹ nó đám các người, hoàng đế nhà các người đã gần bốn mươi rồi! Sao không tiểu ra rồi tự soi xem mình trông giống thứ gì, còndám mơ tưởng cưới công chúa Đại Đường chúng ta nữa chứ."
Nam sứ giả vuốt mặt mình, nhìn xuống bàn tay thử, trong lòng dâng lên cảm giác ghê tởm, gã tức giận quát to: "Khốn kiếp!"
Trình Giảo Kim bước lại, cười hì hì, khoác tay lên vai một trong hai nam sứ giả, chân nam sứ giả nọ như nhũn ra, bốp một tiếng bị ép quỳ xuống đất. Gã đau đớn kêu rên, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Một sứ giả khác thấy vậy, mặt biến sắc bước lại bước đẩy Trình Giảo Kim ra, Trình Giảo Kim trở tay, chụp lấy tay gã, một tiếng cốp thật tovang lên, nam sứ giả còn lại cũng bị ép cho quỳ xuống.
Mặt Linh Lung khẽ chau lại, nàng ta nhìn Lý Thế Dân bất mãn nói: "Đường Hoàng, ngài làm vậy là có ý gì đây?"
Lý Thế Dân mỉm cười la cho có lệ: "Tri Tiết mau lui ra!"
Trình Giảo Kim cười hì hì, cà rỡn đi về trong hàng, lần này ngôn quan ngậm chặt miệng không nói một lời nào, Ngụy Chinh thì cứ như đang ngủ say sưa.
Hai nam sứ giả quỳ rạp xuống đất, chỗ đầu gối còn thấm cả ra máu.
Lý Thế Dân nói rằng: "Chuyện hoà thân không cần nhắc lại nữa! Trẫm sẽ không đồng ý."
Linh Lung mỉm cười nói tiếp: "Nước Thiên Lang đã từng gửi thư cho quốc vương bệ hạ chúng thần, nói rằng muốn gả Tam công chúa của họ cho quốc vương của hạ thần!"
Bách quan bên dưới nghe vậy sao còn giữ bình tĩnh được nữa, nếu nước Thiên Lang và nước Ngạo Lai liên thủ, phía đông Đại Đường sẽ tràn ngập nguy cơ, dù gì Đại Đường cũng chỉ vừa lập quốc, còn chưa đủ sức mạnh để chống lại liên quân của hai nước lớn.
Hai mắt Lý Thế Dân híp lại, mặt sa sầm, nhấn mạnh: "Ngươi dám uy hiếp trẫm!"
Linh Lung đã khom người hành lễ nói: "Hạ thần không dám, quốc vương chúng thần không muốn kết thân với nước Thiên Lang, nên mới phái hạ thần đi sứ tới Đại Đường."
Bên dưới có một cựu thần bước ra nói: "Bệ hạ, vi thần cho rằng chúng ta nên kết thân với nước Ngạo Lai, như vậy phía đông Đại Đường ta sẽ được an ổn!"
Lại một đại thần khác đứng ra, cung kính nói: "Vi thần cho rằng, Đại Đường và nước Ngạo Lai kết mối lương duyên, biến chiến tranh thành tơ lụa, cũng có thể xem là một việc tốt đẹp!"
Một đại thần khác cũng bước ra cung kính nói: "Vi thần tán thành!"
Lại một đại thần nữa bước ra khỏi hàng nói: "Thần tán thành!"
Ngày càng nhiều các đại thần bước ra, cuối cùng chỉ còn chừng hai mươi người vẫn đứng yên tại chỗ.
Khoé miệng Linh Lung khẽ nhếch lên.
Trình Giảo Kim la to: "Bệ hạ, thần không đồng ý! Ngài cho lão Trình thần mười vạn binh mã, lão Trình thần sẽ mang đầu quốc vương hai nước đó về cho ngài, muốn cưới công chúa Đại Đường chúng ta, mẹ nó, cứ ở đó mà nằm mơ đi."
Uất Trì Cung đứng một chỗ ôm quyền tấu: "Bệ hạ, không thể hòa thân!"
Sắc mặt Lý Thế Dân thay đổi vô chừng, ngay sau đó hắn đứng lên xoay người bỏ đi.
Đức Toàn hiểu ý giương giọng la lên: "Bãi triều!"
Các đại thần thở dài một tiếng lần lượt ra khỏi đại điện, mắt hiện đầy vẻ lo lắng.
Chỉ mới nửa ngày, chuyện hoà thần đã lan truyền khắp trong cung.
Công chúa Cao Dương hoảng sợ xách váy chạy tới chính điện nơi đang diễn ra buổi triều nghị, ngoài đại điện, hai thái giám đứng gác thấy vậy vội bước lại cản công chúa Cao Dương, nói: "Công chúa Cao Dương, bệ hạ đang thảo luận chuyện chính sự với các đại thần, công chúa không thể xông như thế."
Công chúa Cao Dương cả giận quát: "Các ngươi mau cút đi cho ta!"
Hai thái giám vẫn cản đằng trước không hề nhúc nhích.
Công chúa Cao Dương giận dữ quát to: "Dám cản đường bổn cung, các người muốn chết rồi đúng không?"
Một trong hai tiểu thái giám bước lên nói: "Xin công chúa đừng làm khó chúng nô tài nữa, mệnh lệnh của bệ hạ, chúng nô tài không dám làm trái đâu ạ."
Công chúa Cao Dương trừng hai gã thái giám chằm chằm, một lúc sau thấy thật sự không cách nào vào được, nàng đành xoay người chạy về phía hậu cung.
Trang 162# 1