Chương 327: Ngày lành của Đường Tam Tạng sắp chấm dứt rồi
Lý Thế Dân đập một cái thật mạnh lên tấm vải vàng đang trải trên bàn, chỉ thấy trên tấm vải vàng viết: "Đường Vương Lý thị, làm bị thương sứ giả của trẫm, giẫm lên tôn nghiêm của trẫm, nỗi nhục nhã này dù có tát cạn nước biển Đông cũng không cách nào rửa sạch. Nửa tháng sau, ở khu vực giao giới giữa hai nước, trẫm và ngươi nhất quyết thắng thua, chơi ba ván thần thoại Hồng Hoang quyết định thắng bại. Thằng nhãi Đường vương, ngươi có dám chấp nhận lời khiêu chiến này hay không?"
Lý Thế Dân căm tức nói: "Quốc vương nước Ngạo Lai này có phải điên rồi không? Đánh giặc thì cứ kéo nhau ra chiến trường đánh một trận cho xong, chơi thần thoại Hồng Hoang nhất quyết thắng thua là cái quái gì đây chứ!"
Các đại thần đều im lặng không biết nói gì, tự nhìn lẫn nhau, vô cùng bất đắc dĩ! Làm việc gì cũng cần chuyên môn, giờ họ có khóc cũng không giúp được gì cả.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cung kính nói: "Bệ hạ, chuyện này tốt nhất ngài nên hỏi thử ý của Trương Minh Hiên xem sao, dù là ra chiến trường chém giết thật hay là chỉ đấu một trận trong trò chơi thần thoại Hồng Hoang thì Đại Đường ta cũng không thể thua được."
Lý Thế Dân gật đầu nói: "Chính là ý này!"
Trên đảo Huyền Không, Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn Lý Thế Dân trên màn hình di động hỏi: "Các ngươi muốn chơi trò thần thoại Hồng Hoang, để nhất quyết thắng thua à?"
Lý Thế Dân gật đầu bất đắc dĩ nói: "Trẫm cũng thấy quá vô lý, nhưng công văn của nước Ngạo Lai viết vậy thật đó."
Trương Minh Hiên nghe vậy đầy hứng thú hỏi tiếp: "Vậy cũng tốt mà! Không hao tài tốn của, dân chúng cũng không cần chịu cảnh cửa nát nhà tan. Nhưng vì đảm bảo an toàn, có cần ta làm trọng tài giúp hai bên không?"
Lý Thế Dân do dự một chút mới nói: "Cảm ơn!"
Trương Minh Hiên tò mò hỏi: "Các người đặt cược thứ gì vậy?"
Lý Thế Dân kinh ngạc hỏi: "Đặt cược cái gì?"
Trương Minh Hiên kinh ngạc hỏi lại: "Không thể nào! Cả đặt cược cũng không thèm đặt cược luôn à? Không phải hắn bảo ngươi chơi thì ngươi chơi ngay đó chứ? Vậy cũng quá tuỳ tiện rồi đó, mấy chuyện làm xong không vớt vát được gì thế này mà ngươi cũng chịu làm à!"
Lý Thế Dân suy nghĩ một chút, mặt cười tươi rói trả lời Trương Minh Hiên: "Có lý lắm! Lát nữa ta sẽ bàn chuyện đặt cược với hắn, nhưng chúng ta phải thắng trận chiến này thế nào đây? Cho dù chỉ là một trận đánh trong trò chơi, trẫm cũng không muốn thua."
Trương Minh Hiên cười xấu xa nói: "Chờ một lát ta sẽ gửi danh sách cao thủ ở Đại Đường cho ngươi, ngươi tự tìm người, rồi tập họp họ lại huấn luyện một trận, thì không phải thắng chắc rồi à."
Lý Thế Dân cười ha ha đáp: "Được lắm! Được lắm! Vậy thì tốt rồi."
Lý Thế Dân vô cùng vui vẻ tắt điện thoại video đi.
Trương Minh Hiên mới vừa gửi danh sách cao thủ của trò Hồng Hoang thần thoại trong phạm vi Đại Đường qua cho Lý Thế Dân, đẵ nghe thấy có tiếng gọi mình vang lên từ ngoài đảo Huyền Không: "Sư đệ! Sư đệ!"
Một con khỉ mặc áo xám, lăn lộn mấy vòng bay vào trong, nhảy tới trước mặt Trương Minh Hiên, tóm lấy vai Trương Minh Hiên, hai mắt sáng rực nhìn hắn, kêu lên: "Sư đệ, đệ mau giúp sư huynh ta đi!"
Trương Minh Hiên rút tay ra, ngượng ngùng lùi ra sau mấy bước mới nói: "Sư huynh, huynh muốn đệ giúp huynh làm gì đây? Hòa thượng lại bị yêu quái bắt đi rồi à?"
Tôn Ngộ Không căm tức kêu lên: "Hòa thượng đó bị yêu quái bắt đi thì đỡ biết mấy, lão Tôn ta đây lười cứu hắn, để Như Lai đổi người khác đi lấy kinh đi."
Trương Minh Hiên nhìn Tôn Ngộ Không không ngừng căm tức, buồn cười hỏi: "Đường Tam Tạng lại làm sao vậy?"
Tôn Ngộ Không nhảy lên trên đỉnh núi giả, ngồi xếp bằng bên trên, nhìn Trương Minh Hiên oán giận nói: "Hòa thượng đó thay đổi rồi, nhớ lúc trước vừa ra khỏi Đại Đường, hắn ta thuần phác thiện lương biết bao nhiêu, một lòng chỉ biết niệm Phật, đôn hậu thành thật. Giờ chưa tới một năm, ăn ngon ngủ ngon, suốt ngày coi di động, thế là biến thành cáo già ngay, suốt ngày nói cằn nhằn liên thuyên, một lời không hợp là niệm chú Cẩn Cô uy hiếp lão Tôn ta đây. Lão Tôn ta đây nhịn hắn đủ lắm rồi."
Hắn nhảy xuống núi giả, đáp xuống trước mặt Trương Minh Hiên, hai mắt sáng rực nhìn Trương Minh Hiên chỉ vào vòng kim cô trên đầu mình, nói: "Sư đệ, lão Tôn ta đây biết sư đệ thần thông quảng đại, mau giúp ta chém đứt cái vòng kim cô này đi!"
Trương Minh Hiên cười nói: "Sư huynh, sao huynh chắc chắn là đệ có thể giúp huynh chém đứt cái vòng kim cô này vậy?"
Tôn Ngộ Không khì khì nói ngay: "Lão Tôn ta đây không phải đồ ngu, trong suốt thời gian lên mạng từ đầu tới giờ, lão Tôn ta đây đã phát hiện ra, tam giới này sâu không thấy đáy! Quả cầu đỏ đập nát Thục Sơn, nữ tử bị nhốt trong Thục Sơn, nữ tử hạ trần đáp xuống Thiếu Lâm tự đều mạnh hơn lão Tôn ta đây nhiều, sư đệ lại càng thêm thần thông quảng đại, bội kiếm của đệ vừa ra khỏi vỏ, cho dù là chúng thần trên trời cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống nghênh đón, chém đứt cái vòng kim cô này chắc chắn không làm khó được sư đệ đâu nhỉ!"
Trương Minh Hiên cười ha ha nói: "Sư huynh, đúng là quá lợi hại, vậy mà cũng nhìn ra được nhiều chuyện như vậy!"
Tôn Ngộ Không đắc ý nói: "Đương nhiên rồi!" Lại chớp mắt nói: "Sư đệ có biết thân phận của mấy người đó không? Không biết họ là thần thánh phương nào nhỉ?"
Trương Minh Hiên bí ẩn nói: "Không thể nói, không thể nói!"
Rồi hắn lại nghiêm mặt, nói tiếp: "Muốn bỏ vòng kim cô này của sư huynh không phải chuyện khó gì, sư đệ vung kiếm một cái là chém đứt được nó ngay. Nhưng chưa diệt trừ Như Lai, cho dù đệ giúp huynh chém vòng kim cô, cũng sẽ có vòng ngân cô, đồng cô, thiết cô xuất hiện mà thôi."
Tôn Ngộ Không nghiến răng nghiến lợi cả giận quát: "Như Lai!"
Nói rồi hắn lại căm tức: "Lão Tôn ta đây đường đường là Tề Thiên đại thánh chẳng lẽ phải bị tiểu hoà thượng đó ức hiếp hoài như vậy à?"
Trương Minh Hiên chợt nhớ ra một chuyện, thần thần bí bí nói: "Cũng không phải là hết cách!"
Tôn Ngộ Không nghe vậy vội hỏi: "Cách gì vậy?"
Trương Minh Hiên duỗi tay ra, một miếng ngọc phù đã xuất hiện trong tay hắn, trên ngọc phù ẩn hiện hình một thanh kiếm.
Tôn Ngộ Không tò mò hỏi: "Cái này là gì?"
Trương Minh Hiên cười hì hì nói: "Đây là pháp thuật cấm chế độc môn do sư đệ sáng tạo, cho dù là Như Lai tới cũng không cởi bỏ được, huynh trở về cấy nó vào người hoà thường đó, rồi đọc chú ngữ. Ha ha… sẽ đã lắm cho mà xem!"
Tôn Ngộ Không vươn tay cướp ngay miếng ngọc phù, lòng đầy vui mừng nói: "Rất hay! Rất hay! Mau nói chú ngữ cho ta biết đi."
Môi Trương Minh Hiên khẽ nhúc nhích vài cái, truyền một đoạn chú ngữ qua cho Tôn Ngộ Không, còn không quên căn dặn: "Lúc huynh niệm chú phải thật cẩn thận đấy, tuyệt đối đừng bỏ thêm pháp lực vào, lỡ đâu niệm mạnh quá giết chết hoà thượng đó, đệ cũng không cứu được huynh đâu đấy nhé."
Tôn Ngộ Không tùy ý khoác khoác tay vài cái, nói: "Ta biết rồi! Trong lòng lão Tôn ta tự biết đắn đo chừng mực thế nào mà." Ngay sau đó hắn bay lủi lên không trung, hoá thành một luồng ánh sáng bay ra khỏi đảo Huyền Không.
Trương Minh Hiên vuốt cằm, cười hì hì nói: "Lần này vui rồi đây." Nói rồi, hắn xoay người đi về đảo Huyền Không.
Trên đường Tây Du, đoàn người của Đường Tam Tạng đang chịu đựng ánh mặt trời chói chang, chậm rãi bước về trước.
Một đám mây bay ngang qua chân trời, chỉ lát sau đã từ trên không đáp xuống. Tôn Ngộ Không xuất hiện trước mặt họ.
Bạch Long Mã dừng lại ngay, Đường Tam Tạng lên tiếng : "Ngộ Không, có lấy được bạc về không vậy?"
Tôn Ngộ Không gãi đầu gãi tay, đáp: "Lấy được rồi! Lấy được rồi! Ở đây này."
Hắn duỗi tay ra, một cái túi nhỏ đầy vung xuất hiện trên bàn tay đầy lông lá của hắn.
Hai mắt Đường Tam Tạng sáng lên nói ngay: "Mau đưa cho vi sư xem thử nào."
Tôn Ngộ Không vừa nhảy vừa bước lại, đưa túi tiền cho Đường Tam Tạng, Đường Tam Tạng cầm túi tiền mở ra xem thử, cẩn thận đong đong trong tay thử, vừa lòng cười nói: "Không tệ chút nào!"
Tôn Ngộ Không khì khì cười nói: "Sư phụ, sư đệ ta còn tặng cho chúng ta một thứ khác nữa này."
Đường Tam Tạng cất túi tiền vào, khôi phục dáng vẻ của một cao tăng đắc đạo, mặt cười hoà ái dễ gần: "Trương công tử quá khách khí rồi, còn tặng quà cho vi sư nữa chứ. Hắn tặng cái gì vậy?"
Tôn Ngộ Không lấy miếng ngọc phù ra, như hiến vật quý: "Sư phụ, ngài xem! Đây là một miếng ngọc phù loại cực tốt đó!"
Hai mắt Đường Tam Tạng sáng lên, cầm thử miếng ngọc phù, miếng ngọc phù vừa vào tay hắn, lập tức hoá thành bột phấn, ngay sau đó trên trán Đường Tam Tạng chợt xuất hiện một hình xăm hình kiếm.
Trang 165# 1