Chương 328: Đến! Tổn thương lẫn nhau!
Trư Bát Giới và hòa thượng Sa Tăng đều kinh hãi liếc nhìn nhau, dưới sự cấm chế của sư phụ, cái con khỉ này lại dám làm như vậy sao? Sau đó lại lập tức khôi phục lại bộ dạng ngơ ngác ngây thơ, cười ngây ngô ngắm phong cảnh.
Đường Tam Tạng choáng váng nhìn bột phấn chảy ra trong tay, nói: “Cái này… đã xảy ra chuyện gì?”
Trong mắt Tôn Ngộ Không lóe lên vẻ vui mừng, nói: “Mất thì chính là mất, không cần để ý đến những thứ này, có lẽ là do chất lượng không tốt. Sắc trời cũng không còn sớm, sư phụ chúng ta lên đường thôi!”
Mấy ngày nay, lòng người Đại Đường rung chuyển, có người ý chí chiến đấu sục sôi, cũng có người kinh sợ, mỗi ngày bách tính đều bàn tán ầm ĩ, Dạ Lang quốc, Tây Dạ quốc, Ô Tư Tạng quốc, các nước đều rửa mắt mong chờ, mặc dù họ đều biết Đại Đường cường đại, khí vận sung mãn, nhưng đây là một cơ hội tốt để nhìn rõ thực lực của Đại Đường!
Dưới sự chờ đợi sốt ruột của mọi người, ngày này cũng đã đến, công nhân đình công, nông dân ngừng canh tác, học sinh nghỉ học, thương nhân cũng ngừng buôn bán, đến mấy người Đường Tam Tạng đang tây hành cũng dừng bước, ngồi trong khách điếm cầm điện thoại di động ngóng trông, thỉnh thoảng nôn nóng ấn vào ô Cập Nhật của “Ký sự triều sớm”.
Một ngày nay, cập nhật của “Ký sự triều sớm” vô cùng chậm chạp, phải mãi đến giờ Tỵ, phát sóng trực tiếp “Ký sự triều sớm” mới chính thức được mở, toàn bộ mọi người đều ấn vào.
Trong màn hình, Trương Tuấn tùy ý giới thiệu vài câu, sau đó liền chuyển đến giao diện phát sóng trực tiếp, hình ảnh đầu tiên khắc sâu vào mắt người xem chính là hình ảnh nhìn từ trên cao nhìn xuống của tòa thành trì nguy nga sừng sững tại biên cảnh, núi non trùng trùng điệp điệp ở hai bên tạo thành tấm chắn tự nhiên cho thành trì, thành trì xây dưới núi, cùng với độ cao của núi Tề, nhìn vào sinh ra một cảm giác bé nhỏ khó nói lên lời.
Hình ảnh gần lại, bên ngoài thành trì, bình sĩ bày trận dày đặc, đao thương lóe ra ánh sáng lạnh thấu xương, trong gió rét tinh kỳ bay phấp phới, thiết cốt hùng phong!
Vô số bách tính Đại Đường thông qua điện thoại di động ngắm nhìn cửa ải nguy nga cùng với binh lính tinh nhuệ, trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên cảm giác hào hùng vạn trượng cùng với tự hào khó nói thành lời, đây chính là quân đội Đại Đường ta, đây chính là thủ hộ của Đại Đường ta.
Người nước khác xem phát sóng trực tiếp cũng bị chấn động khó mà hồi phục, đây chính là quân đội vô địch!
Trong khách điếm, Đường Tam Tạng hài lòng nói: “Đại Đường thắng, binh hùng tướng mạnh như vậy không có lý gì không thắng!”
Tôn Ngộ Không khinh bỉ nói: “Gà đất chó sành, lão Tôn chỉ cần một gậy có thể quét sạch sẽ.”
Đường Tam Tạng không vui nói: “Ngộ Không, con nghịch ngợm quá.”
Tôn Ngộ Không tùy ý nằm trên giường nói: “Lão Tôn nói thật mà, với lại lão Tôn cảm thấy Ngạo Lai quốc thắng chắc.”
Đường Tam Tạng nghiêng đầu bình tĩnh nhìn Tôn Ngộ Không gằn từng chữ: “Con là khỉ của Đại Đường!”
Tôn Ngộ Không nhảy dựng lên.
Không một chút yếu thế nói: “Lão Tôn là nhân sĩ ở Hoa Quả sơn Ngạo Lai quốc.”
Đường Tam Tạng nói: “Gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó, con đã bái ta là thầy thì chính là người của Đại Đường.”
Tôn Ngộ Không nhe răng cười nói: “Cũng không phải như vậy, người vu khống con!”
Trư Bát Giới cùng với hòa thượng Sa Tăng tránh sang bên cạnh một đoạn, tránh để cho thân mình bị liên lụy máu văng tung tóe.
Mí mắt Đường Tam Tạng nhảy lên hai lần, ba ngày không niệm lại bắt đầu phản rồi! Nhắm mắt lại bờ môi khẽ nhúc nhích, niệm Khẩn Cô Chú.
Tôn Ngộ Không lập tức che đầu kêu: “Đau quá! Đau quá!”
Đột nhiên, Đường Tam Tạng kêu lên một tiếng thảm thiết, che đầu ngã xuống giường.
Tôn Ngộ Không buông hai tay ra khỏi đầu, chống nạnh đắc ý cười ha ha: “Hòa thượng, ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Tay Đường Tam Tạng run run chỉ vào Tôn Ngộ Không, bi phẫn nói: “Con… con ám sát vi sư!”
Tôn Ngộ Không nhảy lên trên giường, nhìn xuống Đường Tam Tạng nói: “Một chút chuyện nhỏ liền niệm Khẩn Cô Chú, thật sự nghĩ lão Tôn dễ bắt nạt sao?”
Khóe miệng Đường Tam Tạng lại bắt đầu chuyển động, Tôn Ngộ Không lập tức che đầu kêu: “Đau quá!” Sau đó cũng niệm.
Đường Tam Tạng lại kêu thảm một tiếng, hai tay ôm đầu, nhưng miệng chưa từng dừng lại.
Hai người Tôn Ngộ Không, Đường Tam Tạng nằm trên giường lăn lộn đến vặn vẹo, liên tục rên rỉ.
Một lúc sau, đầu Đường Tam Tạng đầy mồ hôi dùng hết sức nói ra: “Ngộ không, đừng niệm.”
Tôn Ngộ Không cũng tạm nghỉ nói: “Chúng ta cùng nhau dừng lại!”
Hai người thở phì phò, hận thù nhìn nhau.
Đường Tam Tạng thở dốc nói: “Con giỏi lắm!”
Tôn Ngộ Không hì hì nói: “Hòa thượng, nghị lực không tệ!”
Đường Tam Tạng đứng lên, trong lòng đầy đắng chát! Sau này Hầu tử khởi dậy rồi.
Trư Bát Giới nâng cao bụng lớn đi đến cười hì hì nói: “Sư phụ! Đừng nóng giận, chúng ta nên tiếp tục xem trực tiếp thôi! Xem Đại Đường tiêu diệt Ngạo Lai quốc, lúc đó Hầu tử còn đắc ý nổi không!”
Tôn Ngộ Không không chút thiện cảm nói: “Đầu heo, đệ nói cái gì? Có phải ngứa da hay không? Hiện giờ không ai có thể giúp đệ.”
Nghe Tôn Ngộ Không nói, da mặt Đường Tam Tạng run run, không phản bác được.
Trư Bát Giới liền vội vàng kêu lên: “Hầu ca đừng xúc động, chúng ta là người một nhà, nàng dâu của đệ còn đang ở núi Thiên Môn!”
Tôn Ngộ Không suy nghĩ một chút nói: “Vậy thì cho sư đệ thể diện.”
Trong lòng Đường Tam Tạng hơi động, hỏi: “Chú pháp này là do Trương Minh Hiên đưa cho con?”
Tôn Ngộ Không đắc ý nói: “Dựa vào cái gì con phải nói cho người biết?”
Đường Tam Tạng im lặng, bắt đầu phản rồi, trước kia nghe lời thế mà!
Hòa thượng Sa Tăng cũng đi đến nói: “Đại sư huynh, sư phụ, chớ ồn ào! Cãi nhau không giải quyết được vấn đề.”
Trư Bát Giới cười ha ha tiếp lời: “Đúng! Nàng dâu của ta nói, sự tình có thể động thủ nhưng cũng đừng làm ầm ĩ. Ừm! Đây là danh ngôn của Trang đảo chủ.”
Đường Tam Tạng im lặng nhìn Trư Bát Giới, ngươi là ngại bần tăng chết không vui đúng không! Lại liếc qua hòa thượng Sa Tăng, trước kia ngươi đặt tên của ta lên hàng đầu, hiện tại Hầu Tử đứng trước mặt, ngươi cũng xem thường ta rồi phải không?
Đường Tam Tạng cảm thán một câu: “Lòng người rời rạc, dẫn dắt đội ngũ không tốt! Xem phát sóng trực tiếp đi!”
Bốn người mỗi người một cái điện thoại di động, nhìn lại.
Bên ngoài An Đông phủ, hai đội ngũ khổng lồ cách xa nhau đối mặt, đại kỳ của hai bên bây phấp phới trên cao, một bên viết chữ Đường, một bên viết chữ Ngạo, trong không khí đều tràn ngập hơi thở khẩn trương, bách tính trước điện thoại di động cũng không dám thở mạnh, khẩn trương nhìn vào màn hình âm thầm cầu nguyện.
Trong quân đội Ngạo Lai quốc, ngồi trên loan giá, quốc vương Ngạo Lai quốc vẫn đang cười ha hả chơi điện thoại di động, trái phải còn có hai thị nữ đang quỳ gối dưới loan giá bóp chân cho hắn.
Linh Lung võ trang đầy đủ phi ngựa đến, ôm quyền cung kính nói: “Bệ hạ, ngài thực sự muốn làm thế này sao?”
Quốc vương Ngạo Lai quốc tùy ý nói: “Không phải đã quyết định sao? Yên tâm ta nhất định sẽ giết Đường hoàng không chừa mảnh giáp, bắt hắn phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.”
Linh Lung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khuyên nhủ: “Bệ hạ, ngươi là quân vương của một nước, há xem đây như chuyện trẻ con.”
Quốc vương Ngạo Lai quốc không nhịn được hỏi: “Ban đầu ngươi nhất định muốn nâng đỡ ta lên làm hoàng đễ, hiện tại trẫm đã làm hoàng đế, ngươi phải nghe theo ta.”
Linh Lung bất đắc dĩ ôm quyền nói: “Thần tuân chỉ!”
Một lát sau, quốc vương Ngạo Lai Quốc cười ha ha nói: “Lại thắng!”
Cầm điện thoại di động vừa đặt xuống, nói: “Lái xe tiến lên phía trước, ta đi chiếu cố Đường hoàng một chút.”
Một lão tướng quân phía trước ôm quyền nói: “Tuân chỉ!”
Binh sĩ bảo vệ tách ra chừa một đường, loan giá chậm rãi đi về phía trước, đi lên đứng đầu quân trận.
Trang 165# 2