Chương 7: Em có điên đâu (2)
“Mời anh, xuống xe chậm chút, cẩn thận đầu.” Người mở cửa xe mỉm cười nói.
“Xuống xe thôi.” Trịnh Vũ nói.
Nói xong, Trịnh Vũ xuống xe trước.
Thế nhưng Hứa Diệp lại không nhúc nhích.
Trần Vũ Hân ở hàng ghế sau nghi ngờ nói: “Tiểu Diệp, sao cậu không xuống xe?”
Hứa Diệp chậm chạp nói: “Chị Trần, chị xuống trước đi, em thu dọn ít đồ.”
Trần Vũ Hân cũng không khách sáo, hai người đã thân quen lâu rồi.
Sau khi cô ấy đeo kính râm lên, từ hàng ghế sau đi ra, đôi chân trắng nõn chợt lóe lên trước mặt Hứa Diệp.
Chỉ là lúc này Hứa Diệp hoàn toàn không có lòng để chú ý đến đôi chân trắng nõn kia.
Bởi vì trước mặt hắn xuất hiện nhắc nhở của hệ thống.
【Lúc này không nhắng nhít còn đợi đến bao giờ, chỉ có kẻ yếu mới quan tâm đến ánh mắt của người khác!】
Lúc xe dừng lại ở đây, trong lòng Hứa Diệp nhảy ra một ý tưởng to gan.
Làm khùng làm điên tới bến luôn.
Nhưng hắn có chút do dự, nhắc nhở của hệ thống chợt hiện ra.
Hứa Diệp nhìn thoáng qua Trịnh Vũ và Trần Vũ Hân ở bên ngoài, hai người vừa mới xuống xe, Trịnh Vũ đang nói chuyện với người mở cửa xe.
Một lát sau, Trịnh Vũ và người mở cửa xe đã nói chuyện xong.
Anh ấy nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Diệp.
“Sao cậu còn chưa xuống?”
Trần Vũ Hân cũng nhìn lại.
Hứa Diệp nuốt một ngụm nước bọt, hạ quyết tâm.
“Anh Vũ, em xin lỗi.”
Trong lòng anh thầm hô một tiếng, ngay sau đó nói với tài xế: “Bác tài, phiền anh mở hết cửa xe ra.”
Bác tài nghi ngờ nhìn về phía Hứa Diệp, đôi mắt mang đầy vẻ nghi ngờ.
“Cậu làm gì thế?”
“Anh cứ mở đi.” Hứa Diệp nói.
Tài xế cũng không hỏi nhiều, ấn nút mở cửa.
Tất cả cửa xe của chiếc xe thương vụ lập tức mở ra.
Hứa Diệp tiếp tục nói: “Bác tài, phiền anh mở cả cửa cốp sau nữa.”
Tài xế không lên tiếng, ấn nút mở.
Cửa phía sau cũng từ từ mở ra.
Bên ngoài, hai người Trịnh Vũ và Trần Vũ Hân trợn to mắt.
Cậu mở cốp sau làm gì đấy?
Xuống xe mà thôi, có cần phải phí sức vậy không?
Lúc này ngay cả người mở cửa xe cũng có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp, tràn đầy thắc mắc.
Lúc này, Hứa Diệp chậm rãi đứng lên.
Thế nhưng hắn không xuống xe, sau khi đứng dậy lập tức đi về phía hàng ghế sau.
Đợi sau khi đến hàng ghế sau, hắn leo lên trên chỗ ngồi.
Sau đó xoay người một cái, nhảy lên chỗ dựa ở hàng ghế phía sau, đáp xuống cốp sau.
Hứa Diệp nhảy xuống xe từ cốp sau, chỉnh trang lại quần áo một chút, xoay người đóng cốp lại một cách ngầu lòi.
Hắn đi đến trước mặt Trịnh Vũ và Trần Vũ Hân.
“Được rồi, anh Vũ, chị Trần, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Hứa Diệp mỉm cười nói.
Trước cửa lớn, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Trong xe, tài xế há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp.
Còn người mở cửa xe cho khách thì hóa đá tại chỗ.
Đậu má, bị điên à?
Mở cửa xe lại không ra, ra từ cốp sau làm gì?
Khuôn miệng vẫn luôn lạnh lùng của Trần Vũ Hân cũng há hốc, cũng may kính râm đã che mắt cô ấy lại, che khuất ánh mắt cô ấy.
Còn Trịnh Vũ thì câm nín khoảng ba giây.
“Tên này là ai vậy? Em quen không?” Anh ấy hỏi Trần Vũ Hân.
Trần Vũ Hân có chút ngốc nghếch lắc đầu một cái.
“Không quen thì tốt, chúng ta đi thôi.”
Trịnh Vũ xoay người trực tiếp đi vào trong cửa.
“Anh Vũ, em có điên đâu!”
Hứa Diệp hô to một tiếng, đuổi theo.
Ngoài cửa chỉ còn lại người mở cửa xe và tài xế trợn tròn mắt.
Hai người nhìn đối phương một cái, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Người mở cửa xe phá vỡ tình cảnh yên tĩnh này.
“Anh tài xế, đây là mới ra hả?”
Tài xế gãi cái đầu trọc, cau mày nói: “Lúc trước cậu ấy có thế đâu, tôi thấy bộ dạng này của cậu ấy chắc là phải vào rồi.”
“Xin anh nén bi thương.” Người mở cửa xe cho khách nói.
“Làm liên lụy đến cậu rồi.” Tài xế trả lời.
Nói xong, tài xế vội vàng đóng cửa xe lại, lái xe rời khỏi chỗ này.
Trong phòng bao của quán ăn.
Trịnh Vũ chau mày, Trần Vũ Hân cũng chẳng khác là bao.
Còn Hứa Diệp thì ở một bên cười ha hả.
Trần Vũ Hân có chút lo lắng nói: “Anh Vũ, hay là anh dẫn cậu ấy đến bệnh viện xem thử đi.”
Hứa Diệp lập tức nói: “Em bình thường mà, em khỏe lắm á, em thật sự không sao mà.”
Trịnh Vũ liếc mắt nhìn hắn, thở dài nói: “Bệnh này cũng không nhẹ.”