Chương 26: Hệ thống Phù Văn, buff toàn diện cho thành viên!
[Keng, chúc mừng chủ nhân trở thành bộ trưởng câu lạc bộ Tennis Seishun, đã khóa lại câu lạc bộ Tennis Seishun, kích hoạt công năng Phù Văn Đội Ngũ.]
[Keng, chúc mừng chủ nhân nhận được: Huấn Luyện Phù Văn.]
"Cái quái gì vậy!"
"Ngươi không phải hệ thống chỉ biết khóa đồ vật thôi sao, sao còn có cả hình thức bồi dưỡng nữa?"
Rinan trợn tròn mắt, trong lòng tràn ngập kinh ngạc.
[Việc khóa lại không chỉ giới hạn ở những người mang khí vận, mà còn áp dụng cho cả đội ngũ.]
"Ngon lành cành đào!"
Rinan ngẩn người.
Cái hệ thống này chiều kí chủ đến vậy sao?
Lắc lắc đầu, gạt bỏ những ý nghĩ viển vông, dù sao gần trăm con mắt bên dưới đang nhìn mình chằm chằm.
Rinan hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc tuyên bố: "Nếu ta đã trở thành bộ trưởng, vậy ta sẽ nói rõ mục tiêu với mọi người, toàn quốc tam liên bá chính là mục tiêu của chúng ta!"
Toàn quốc tam liên bá?
Nghe vậy, tất cả mọi người ngẩn người.
Ngay cả vị bộ trưởng tiền nhiệm hô hào "nhất bá" cũng chỉ dám đặt mục tiêu lọt vào giải đấu Kanto, kết quả còn chẳng vượt qua nổi vòng loại.
Không thể phủ nhận thực lực của Rinan rất mạnh.
Nhưng giải đấu toàn quốc là cuộc chiến của cả tập thể, một người mạnh đến đâu cũng không thể gánh cả đội để giành chức vô địch.
Thậm chí, việc lọt vào vòng chung kết toàn quốc cũng đã là một thử thách lớn, đừng nói đến chuyện đoạt tam liên bá.
Ngay lập tức, ngay cả các thành viên chính thức cũng lộ vẻ khó xử.
Không phải họ không muốn, mà thực lực hiện tại của họ chỉ có thể đáp ứng đến thế, cần phải đối mặt với thực tế.
Rinan không hề bất ngờ trước phản ứng của mọi người.
Dù sao, thành tích của Seishun trong những năm gần đây đều rất tệ, việc đột nhiên tuyên bố muốn đoạt quán quân toàn quốc chẳng khác nào nói chuyện trên trời.
Rinan chậm rãi nói: "Ta dám nói ra, tự nhiên sẽ dẫn dắt mọi người đạt được mục tiêu."
Tuy rằng hắn chưa hiểu rõ công năng bồi dưỡng đội ngũ mới của hệ thống là gì, nhưng dựa trên nguyên tắc "hàng hệ thống sản xuất, ắt là hàng chất lượng cao", màn "chém gió" này hoàn toàn xứng đáng!
Đến lúc đó, hắn sẽ tìm đến lão già Nanjiro để vạch ra một kế hoạch huấn luyện.
Với trình độ của Echizen Nanjiro, dù có "mù" đến đâu cũng có thể giúp mọi người cải thiện đáng kể.
Không để cho các thành viên kịp phản ứng, Rinan tiếp tục: "Trong hai tuần tới, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi tuyển chọn thành viên chính thức, bất kể là học sinh năm nhất hay các học sinh năm hai, năm ba, đều có thể tham gia!"
"Ngoài các thành viên chính thức, những người còn lại sẽ thay phiên nhau trực nhật nhặt bóng và làm vệ sinh!"
Hai câu nói này ngay lập tức gây ra một cuộc tranh luận sôi nổi bên dưới.
"Hả... Học sinh năm nhất cũng có thể tham gia thi tuyển thành viên chính thức sao?"
"Thật sao, tuyệt vời!"
"Đã đoán trước được rồi, bộ trưởng cũng là học sinh năm nhất, chắc chắn cậu ấy sẽ đưa ra những thay đổi như vậy."
"Dù là Yamato năm ngoái, hay bộ trưởng năm nay, đều cho thấy rõ rằng học sinh năm nhất có rất nhiều người tiềm năng, sự thay đổi này là một điều tốt."
"Chỉ là việc nhặt bóng..."
"Việc học sinh năm nhất cũng có thể tham gia thi tuyển thành viên chính thức khiến tôi có chút không cam tâm."
"Cảm giác như Seishun sắp có một cuộc lột xác khó lường!"
Các thành viên đưa ra những đánh giá trái chiều về những quy định mới của Rinan, nhưng nhìn chung, họ đều ủng hộ.
Bởi vì thực lực!
Rinan đã hoàn toàn chinh phục họ bằng thực lực của mình.
Mặc dù thực lực của Seishun không được tốt cho lắm, nhưng dưới sự "truyền lửa" của Ryuzaki Sumire, nội bộ câu lạc bộ luôn rất đoàn kết.
Mọi người đều hy vọng Seishun có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Ở thời điểm hiện tại, các thành viên không tin rằng Seishun có thể giành chức vô địch toàn quốc, nhưng một "hạt giống" đã được gieo, và tất cả đều trông chờ vào cách Rinan vun trồng nó.
...
Buổi tập của câu lạc bộ kết thúc.
Rinan rời trường.
"Hệ thống, công năng bồi dưỡng đội ngũ là cái gì vậy?"
[Chủ nhân có thể thu thập các phù văn thông qua các trận đấu, sau đó gắn chúng lên trang bị phù văn để cung cấp hiệu ứng cho đồng đội. Chủ nhân sẽ được hưởng mức gia trì cao nhất từ trang bị phù văn.]
"Phù văn?"
Sau khi xuyên đến thế giới này, hắn đã rất lâu rồi chưa nghe thấy từ này.
[Ngài hiện đang có một phù văn chưa sử dụng, ngài có muốn kiểm tra không?]
"Kiểm tra."
[Huấn Luyện Phù Văn]: Tăng 100% hiệu quả huấn luyện cho các thành viên, tăng 300% hiệu quả huấn luyện cho các thành viên chính thức, chủ nhân được hưởng 500% hiệu quả huấn luyện; Tăng tốc độ hồi phục mệt mỏi và vết thương cho toàn bộ thành viên lên 500%!
[Số lượng phù văn có thể cấy ghép: 0/8.]
Quá ngon!
Đây đúng là một phù văn "mưa đúng lúc".
Với tình hình hiện tại của Seishun, không cần nói cũng biết hiệu quả mà phù văn này mang lại sẽ lớn đến mức nào.
"Tiếc là nó không có tác dụng gì với mình."
Rinan xoa xoa mũi.
Đừng nhìn việc hắn được hưởng năm lần hiệu quả, nhưng hắn xưa nay không hề huấn luyện, thực lực của hắn hoàn toàn dựa vào việc "cày cuốc" Ryoma.
"Giúp ta trang bị Huấn Luyện Phù Văn đi."
[Đã cấy ghép Huấn Luyện Phù Văn, số lượng phù văn có thể cấy ghép hiện tại: 1/8]
Về đến nhà.
Echizen Rinko và Nanako đang chuẩn bị bữa tối.
Rinan chào một tiếng rồi đi ra phía sau vườn.
Như mọi ngày, Nanjiro nằm nghiêng trên tấm ván gỗ, một tay chống đầu, tay còn lại cầm một cuốn tạp chí.
"Về rồi à nhóc con?"
Nanjiro không quay đầu lại, chỉ cần nghe tiếng bước chân là có thể đoán ra đó là Rinan: "Hôm nay thế nào?"
"Yếu hơn tôi tưởng tượng rất nhiều."
Trước khi thi đấu, hắn còn có chút mong chờ vào Yamato Yudai, nhưng hắn ta vẫn còn quá yếu.
Nghe được câu trả lời này, Nanjiro cũng không ngạc nhiên.
Rinan tiếp tục: "Lão già, giúp ta vạch ra một phương án huấn luyện đi, nhắm vào các thành viên bình thường của Seishun."
Nghe vậy, Nanjiro luyến tiếc đặt cuốn tạp chí xuống, nghi ngờ hỏi: "Sao tự nhiên lại nghĩ đến việc bồi dưỡng bọn họ?"
"Hiện tại ta là bộ trưởng của Seishun."
Hả?
Câu nói này khiến Nanjiro hơi sững người, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ lười biếng: "Con mụ Ryuzaki cuối cùng cũng khai sáng rồi sao."
"Khai sáng?"
Rinan nghi hoặc.
Echizen Nanjiro không có ý định giải thích, chỉ lười biếng nói: "Ngày mai ta sẽ đưa cho ngươi, nhưng phương án huấn luyện của ta sẽ khá cực đoan đấy."
"Không sao."
Rinan nhún vai.
Cực đoan thì cứ cực đoan đi, thực lực đã kém như vậy thì không có lý do gì để nhàn nhã cả.
Hơn nữa, đã có Huấn Luyện Phù Văn ở đây, chỉ cần không luyện đến chết, hắn sẽ luyện bọn họ đến "thân tàn ma dại".
...
...
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Tại sân tennis đầu phố vang lên những tiếng bóng nảy.
Một bóng người đang chạy qua chạy lại, không ngừng vung vợt, tập khống chế bóng vào bức tường.
Điều kỳ lạ là, tất cả động tác của Yamato đều có vẻ như đang đánh bóng về phía bức tường phía trước, nhưng điểm chạm bóng cuối cùng lại ở phía bên kia.
"Vẫn chưa đủ, cần phải mở rộng phạm vi lớn hơn nữa."
Nhìn những vết bóng trên tường ngày càng lan rộng, chàng trai trẻ đeo kính râm gọng tròn tiếp tục hăng say tập luyện.
Yamato Yudai.
Sau giờ học, hắn đến sân tennis này để tập luyện.
Trận đấu hôm nay đã gây ra cho hắn một cú sốc lớn.
Hình ảnh Rinan với tư thái vô địch và bá đạo cứ như ác mộng ám ảnh tâm trí hắn.
Chưa bao giờ hắn khao khát trở nên mạnh mẽ như lúc này.
Theo quan điểm của hắn, cú đánh "sai lệch" vẫn còn rất nhiều tiềm năng để phát triển, bức tường trước mặt chính là Rinan, và cú đánh "sai lệch" của hắn chỉ cần vượt qua khu vực phòng thủ mới là có thể ghi điểm.
Hắn muốn phát triển cú đánh "sai lệch" đến mức không ai có thể đỡ được.
Để làm được điều đó.
Nhất định phải khiến góc chạm bóng thực tế của cú đánh "sai lệch" mở rộng ra ngoài khu vực phòng thủ.
Thậm chí là vượt qua khỏi "lĩnh vực" phòng thủ.
"Lĩnh vực" có mạnh đến đâu cũng phải chạm vào bóng mới có thể phát huy được.
Nếu có thể khiến Rinan thậm chí còn không chạm được vào bóng, thì "lĩnh vực" tự nhiên sẽ không thể hình thành.
Ầm!
Thời gian tập luyện dài khiến Yamato kiệt sức.
Yamato dừng động tác, hai tay chống đầu gối, thở dốc từng ngụm, mặc cho những quả bóng tennis nảy vào bụi cỏ.
Hắn không nhặt bóng ngay mà ngước nhìn bức tường với vẻ nghi hoặc.
Từ những vết bóng, có thể thấy rằng hiệu quả của buổi tập hôm nay là rất tốt, điểm chạm bóng liên tục di chuyển ra phía ngoài với góc độ lớn hơn.
Trước đây, có khi hắn phải tập luyện mấy ngày mới có thể khiến góc chạm bóng di chuyển ra ngoài thêm một chút.
"Có phải là do bị kích thích hay không?"