Chương 27: Seishun nghênh đón lãnh tụ đích thực
Buổi chiều ngày hôm sau,
Thời gian hoạt động của câu lạc bộ.
Rinan tiến vào phòng huấn luyện, mang theo phương án huấn luyện mà Nanjiro đã vạch ra.
Lúc này, Ryuzaki Sumire cau mày, xem xét kỹ phương án huấn luyện trong tay một hồi lâu mới mở miệng: "Liệu điều này có hơi... vượt quá lượng huấn luyện thông thường không? Nanjiro đã xác nhận nó sao?"
"Kế hoạch là do lão già kia xác nhận, tôi chỉ là tăng gấp đôi trên cơ sở vốn có, tiện thể thêm một vài phương pháp nghỉ ngơi của riêng tôi."
Thực chất, cái gọi là phương pháp nghỉ ngơi chỉ là một cách để các đội viên phục hồi sức lực nhanh chóng.
"Ngay cả khi giảm đi một nửa, lượng huấn luyện ban đầu đã rất khó khăn rồi..."
Không đợi Ryuzaki Sumire nói hết, Rinan tiếp tục: "Lượng huấn luyện này vốn dĩ không chỉ để xem họ có thể hoàn thành hay không."
"Vậy ngươi đây là..."
Lời này khiến Ryuzaki Sumire bối rối. Nếu không hy vọng họ hoàn thành, tại sao còn đặt mục tiêu cao như vậy?
"Huấn luyện viên, nếu cô đã chọn ủy quyền cho tôi, hãy tin tưởng vào sự sắp xếp của tôi."
"Cứ làm theo lời tôi, đây là biện pháp trực tiếp nhất để giành quán quân!"
Nói xong, Rinan rời khỏi phòng huấn luyện, để lại Ryuzaki Sumire đang vô cùng hoang mang.
Thực ra, đạo lý rất đơn giản: đó là nhược điểm trong bản chất con người. Mục tiêu càng cao, dù biết rõ không thể hoàn thành, người ta vẫn sẽ liều mạng để đạt được 50%. Và 50% đó sẽ là lượng chất lượng nhất.
Kiếp trước, Rinan vốn học chuyên ngành tâm lý học, nên mấy trò vặt vãnh này cậu vẫn hiểu. Giống như việc mẹ cậu mở tiệm ăn sáng ở kiếp trước, bà đã đổi câu "Thêm trứng hay không?" thành "Thêm trứng gà hay giăm bông xông khói?" để tiềm thức ép buộc đối phương đưa ra lựa chọn. Chỉ một câu nói nhỏ thay đổi đã giúp doanh số bán bữa sáng có trứng tăng gấp đôi. Dù sao thì thêm một quả trứng cũng tốn hai đồng, nên nhiều hơn một quả thì vẫn phải cân nhắc một chút.
...
Các thành viên câu lạc bộ lục tục kéo đến sân tennis. Lúc này, Ryuzaki Sumire đã dán kế hoạch huấn luyện mới lên bảng thông báo. Ngay khi tiến vào sân, các thành viên đều bị nội dung huấn luyện mới thu hút.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình. Hầu như ai nấy đều lộ vẻ mặt kinh hãi.
"Chuyện này... bảng huấn luyện này là thật sao?"
"Xác định đây là huấn luyện chứ không phải giết người?"
"Một vòng tôi đã cảm thấy muốn chết rồi, còn phải làm hai vòng."
"Sẽ có người chết mất."
"Xong rồi, nghe nói là bộ trưởng mới đưa ra, hắn nhất định là muốn giết chúng ta!"
Những tiếng kêu rên liên tiếp vang lên trong câu lạc bộ tennis.
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Tất cả đi khởi động đi, sau đó hoàn thành huấn luyện mỗi ngày, đừng ai nộp đơn xin rút khỏi câu lạc bộ!"
Thấy Rinan đến, những thành viên vừa oán giận đều im bặt. Bọn họ vẫn chưa quên Rinan đã trở thành bộ trưởng như thế nào ngày hôm qua, dù trong lòng có vạn phần không muốn cũng không dám nói gì. Việc rút khỏi câu lạc bộ lại càng không thể. Thế giới Prince Of Tennis, trường Nhật Bản rất coi trọng hoạt động câu lạc bộ, nó chiếm tỷ lệ trong tổng thành tích cuối kỳ. Nếu điểm câu lạc bộ không đủ, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc học lên và tốt nghiệp.
Mọi người tha thiết nhìn Rinan.
Một lúc sau, Yamato Yudai ngập ngừng nói: "Bộ trưởng, lượng huấn luyện này không thể hoàn thành, thậm chí hoàn thành một vòng đã rất khó khăn rồi, còn phải hoàn thành hai vòng..."
Rinan đảo mắt nhìn mọi người, nói: "Không làm được và có làm là hai chuyện khác nhau. Thực lực của ta có được là nhờ thế, muốn mạnh như ta thì cứ theo mà luyện!"
Lời này nói không hề đỏ mặt tía tai. Sống hai đời người, khả năng "chém gió thành thần" của cậu vẫn còn đó. Mọi người nghe xong á khẩu không trả lời được, nhưng không ai nghi ngờ lời Rinan nói, dù sao thực lực của cậu đã được chứng minh. Nếu nói Rinan chưa từng huấn luyện thì họ không tin.
"Muốn an nhàn mà vẫn mạnh lên, các ngươi không cảm thấy đang nằm mơ sao?"
Rinan lạnh lùng mở miệng. Trên đời này, loại mộng đó chỉ có ta mới có thể làm!
"Tất cả động lên luyện tập!"
"Vâng!"
Một đám thành viên lớn tiếng đáp lại, sau đó chạy về phía sân tập. Hạng mục huấn luyện đầu tiên là chạy bộ, và đây cũng là hạng mục đơn giản nhất trong toàn bộ kế hoạch huấn luyện, đằng sau mới thực sự là địa ngục. Một vài thành viên đến muộn, sau khi nhìn thấy bảng kế hoạch và những thành viên đang chạy bộ, dù không tình nguyện cũng chỉ có thể chạy theo.
Còn về Rinan, cậu nghiễm nhiên đi đến bên sân xem mọi người chạy.
"Ngươi không chạy sao?" Ryuzaki huấn luyện viên nghi ngờ hỏi.
"Những bài huấn luyện này không có tác dụng nhiều với tôi." Rinan tinh tướng trả lời.
Huấn luyện ư? Không thể huấn luyện, đời này cũng không thể. Có thể nằm ườn ra thì tại sao phải huấn luyện? Những việc khổ cực này cứ giao cho lũ trâu ngựa là được.
...
Sau một thời gian ngắn, Yamato là người đầu tiên hoàn thành mục tiêu chạy bộ.
"Hộc... hộc... hộc..."
Yamato thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu, trong cổ họng dường như mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt. Dù tố chất thân thể của hắn tốt, suýt chút nữa cũng gục ngã dưới hạng mục huấn luyện đầu tiên này.
"Đừng ngồi, đứng lên, mười phút nữa bắt đầu hạng mục huấn luyện tiếp theo." Thấy Yamato chuẩn bị ngồi xuống, Rinan lên tiếng ngăn cản. Vừa vận động kịch liệt xong mà ngồi xuống ngay thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
"Quá... quá mệt mỏi."
"Ta hiện tại không muốn nói chuyện, tim rất khó chịu."
"Chưa bao giờ thử chạy liên tục lâu như vậy."
"Đều tại... đều tại các ngươi, ta vốn định chạy chậm thôi, ai ngờ các ngươi chạy nhanh như vậy."
"Ta cũng bị người ta kéo theo nhịp độ mà."
Các thành viên lục tục chạy xong, ai nấy đều như xác chết trôi. Có người thậm chí còn chạy đến mức nôn khan. Bộ dạng chật vật của họ khiến những học sinh đi ngang qua sân tennis đều lộ vẻ sợ hãi.
"Câu lạc bộ tennis tình hình thế nào vậy?"
"Đây là lần đầu tiên thấy họ huấn luyện đến mức này."
"Lúc đó ta còn muốn vào câu lạc bộ tennis, ai ngờ bị câu lạc bộ bóng rổ lôi đi."
"Thật là đáng sợ..."
...
"Những người chạy xong, nghỉ ngơi mười phút rồi bắt đầu hạng mục huấn luyện tiếp theo!"
Không đợi họ nghỉ ngơi quá lâu, Rinan đã tuyên bố nội dung huấn luyện tiếp theo. Sân tennis vang lên những tiếng kêu rên tuyệt vọng. Giờ có thêm bùa huấn luyện gia trì 500% tốc độ phục hồi, mười phút nghỉ ngơi có thể so với dĩ vãng tốt hơn rất nhiều.
"Nếu đã quyết định mục tiêu năm nay là quán quân toàn quốc, thì hãy thể hiện bộ mặt của kẻ muốn giành quán quân đi. Muốn có thực lực như ta thì cứ chiếu theo mà luyện!"
"Thiên phú quyết định giới hạn tối đa, nhưng nỗ lực quyết định thực lực. Bất cứ ai cũng có khả năng thành công để được chọn vào đội chính, đều có thực lực vươn tới đỉnh cao!"
"Nghĩ mà xem, Seishun đã từng giành quán quân toàn quốc chưa? Các ngươi vẫn nguyện ý gia nhập câu lạc bộ tennis Seishun, lẽ nào thật sự chỉ vì ở câu lạc bộ này không có lý tưởng sao?"
"Muốn lờ đờ uể oải qua hết cấp hai, hay là nỗ lực hết mình để không hối tiếc? Quyền quyết định nằm trong tay các ngươi."
Kiếp trước xem bao nhiêu phim "gà" đâu phải để không. Mỗi lời nói đều đang tác động đến trái tim của các thành viên.
"Đều đứng lên tiếp tục huấn luyện đi. Ta nghĩ... Ta muốn giúp Seishun giành quán quân, các ngươi không muốn sao!"
Yamato bỗng nhiên hét lớn một tiếng khi thời gian nghỉ ngơi vừa kết thúc. Ngay lập tức, các đội viên còn chưa hết thời gian nghỉ ngơi dồn dập đứng lên, tiếp tục bắt đầu hạng mục huấn luyện thứ hai.
Khóe miệng Rinan giật giật. Nói nhiều như vậy, vẫn không bằng một câu của Yamato Yudai. Quả không hổ là người nắm giữ thiên phú "Cổ vũ sĩ khí".
Một bên khác, trở lại phòng huấn luyện, Ryuzaki Sumire quan sát toàn bộ câu lạc bộ tennis, hai mắt lấp lánh những cảm xúc khác nhau: "Rất lâu rồi chưa thấy một Seishun như vậy."
Toàn bộ Seishun từ trên xuống dưới tràn đầy sức sống. Dù huấn luyện rất mệt, nhưng cũng không ai lười biếng, nghiêm túc hoàn thành các bài tập. Tất cả những điều này dường như đều là sự thay đổi mà Rinan mang đến. Trận đấu ngày hôm qua, cộng thêm câu nói "Muốn mạnh như ta" hôm nay đã gây ra phản ứng hóa học, trực tiếp khiến cả câu lạc bộ tennis tràn đầy sức sống.
"Rinan..."
"Seishun sắp nghênh đón lãnh tụ đích thực."