Chương 117
Carter Lannister lần đầu tiên nhìn thấy dạng chiến đấu này.
Hơn ba trăm kỵ sĩ tạo thành một đội hình khổng lồ, ngay cả phòng tuyến ngoài cùng còn không chạm tới được đã tan rã. Ở 50 mét cự ly là đội súng kíp đang chờ sẵn, điện hạ đã lệnh là chỉ có kẻ nào vượt qua phòng tuyến 50 mét thì mới cho phép nổ súng.
Bốn họng pháo đã đem đối thủ mạnh mẽ ngăn lại tại 100 mét phụ cận. Ở khu vực 150 đến 100 mét nằm ngổn ngang hơn hai mươi cỗ thi thể, mà những người này đều là những kỵ sĩ tài nghệ tinh xảo như mình, nếu không bọn họ cũng không thể ở trong tiếng nổ vang và lửa đạn mà vẫn khống chế được ngựa chạy tốc độ cao.
Carter vui mừng là mình không phải là thành viên trong đó. Hắn cảm thấy rằng, từ nay về sau, chiến tranh sẽ thay đổi rất lớn, mà người nắm giữ lực lượng cường đại này Roland Wimbledon, việc đăng cơ hoàng vị chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Đệ nhất quân đoàn rất ít người từng chứng kiến cảnh tượng thê thảm này, đều xuất hiện phản ứng chóng mặt nôn mửa, nhưng bởi vì không phải là vật lộn giết người, là do đạn pháo gây nên cho nên cảm giác kinh sợ cũng nhỏ hơn nhiều so với việc tự cầm lưỡi đao giết địch, phản ứng cũng không quá nghiêm trọng. Carter lựa ra trong đám một số thợ săn quen nhìn thấy máu và đứt tay đứt chân đi tìm người còn sống.
Mặt trời đang lặn xuống từ từ, Carter nhìn qua bầu trời đỏ như máu, cùng với tiếng quạ vang lên từ trong rừng cây phương xa, hắn đột nhiên cảm thấy một sự hiu quạnh.
Thời đại của kỵ sĩ đã chấm dứt.
...
Công tước Ryan vẫn chưa thể hồi phục tinh thần. Hắn không rõ tại sao lại thất bại, rõ ràng đạo phòng tuyến đó mỏng như cánh ve, chỉ cần nhẹ nhàng đâm tới là xuyên qua, bọn kỵ sĩ lại như thấy ma quỷ, bỏ chạy tứ tán. Hắn thậm chí còn không thể trách cứ kẻ khác, vì xông lên trước nhất chính là kỵ sĩ tinh nhuệ của hắn. Thân vệ hắn chém ngã mấy người mới làm cho những lính đánh thuê này né khỏi vị trí của công tước, nhưng chỉ có thể mà thôi, dù cho hắn có rít gào thế nào thì cũng không ngăn được bộ hạ tan tác. Rơi vào đường cùng, công tước Ryan đành phải đi theo dòng người lùi lại, vừa lùi một cái là mười dặm.
Thẳng đến màn đêm buông xuống, công tước lựa một chỗ an toàn gần bờ sông để dựng trại, kỵ sĩ thất lạc cùng lính đánh thuê mới dựa theo ánh đuốc mà tập hợp lại, bất quá có một lượng lớn nhân thủ không rõ tung tích. Càng không xong là bọn dân thường vứt bỏ lại xe đẩy và lương thực, vì vậy đêm nay họ phải giết mấy con ngựa làm quân lương.
Trong lều trại lớn nhất, ngũ đại quý tộc tụ lại thành một đoàn, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía công tước Ryan, kẻ sau sắc mặt không khá hơn kẻ trước. "Ai có thể nói xem, bọn họ rốt cuộc sử dụng vũ khí mới gì? Cự ly so với cung nỏ xa hơn, lại không giống như máy ném đá, " công tước liếc về phía Rene," Ngươi lúc đó cũng ở tuyến đầu,ngươi có thấy được gì không?"
"Đại nhân, ta... Không rõ lắm, " Rene vịn đầu, " Chỉ nghe tiếng nổ vang lên không ngừng, bọn họ đã lần lượt ngã xuống, đặc biệt là mấy đợt cuối cùng, những kỵ sĩ xông lên trước như bị đâm thành cái sàng, ta nhìn thấy thân thể hắn chia năm xẻ bảy, giống như.... " Hắn nghĩ, " Giống như chúng ta là trứng gà bị ném từ trên đầu thành xuống đất."
"Chẳng lẽ là phù thủy?" Bá tước Elk rầu rĩ nói.
"Không có khả năng, " công tước nhíu mày nói, "Thủ hạ kỵ sĩ của ta đều đeo đá thần phạt trước ngực, phù thủy căn bản không thể tổn thương họ. Ngươi cũng không phải chưa chơi đùa qua phù thủy, các nàng dưới sức mạnh của đá thần phạt thì khác gì nữ nhân bình thường?"
"Đúng rồi đại nhân" Rene đột nhiên nhớ lại, "Khi nghe tiếng nổ, ta nhìn thấy trên tường thành họ có dàng ngang một loạt xe đẩy, trên xe mang theo một ống sắt to, trong đó toát ra ánh lửa hòa với sương mù."
"Ống sắt? Ảnh lửa hòa cùng sương mù? Đó không phải là là thùng mừng lễ hội sao, trước kia còn thấy ở vương đô các quý tộc đem ra dùng trong lễ lớn, hiện tại lĩnh chủ các nơi đều có một hai cái. Hắn cũng có hai cái thùng mừng lễ, bỏ phấn tuyết vào có thể nổ vang. Nhưng tiếng nổ hôm nay có thể so với tiếng sấm sét nổ, căn bản không thể so sánh được.
"Thùng mừng lễ cũng sẽ không thể phanh thây kỵ sĩ, " bá tước Lonicera nói, "Bất kể hoàng tử dùng vũ khí, chúng ta đã thất bại, kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?"
Ryan không vui liếc nhìn hắn, thất bại là một từ mà hắn nghe thấy rất chói tai, "Chúng ta còn không có thất bại, " hắn cường điệu nói, "Một lần chiến đấu thua thiệt cũng không ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc. Chỉ cần ta trở lại cứ điểm, ta có thể chiêu mộ đội ngũ khác, đồng thời cắt đứt mậu dịch trên sông Xích Hà. Không có lương thực bổ sung, trấn Bentham sẽ không qua nổi một tháng. Chỉ cần hắn dám đưa những thôn phu, dân làng ra, kỵ sĩ của ta cũng sẽ theo sau lưng đánh tan hắn."
Thắng lợi cuối cùng cũng sẽ thuộc về mình, hắn nghĩ, nhưng tổn thất mà trấn nhỏ gây ra xa xa không thể bù đắp được. Ý nghĩ nắm lấy miền bắc đã tan thành bọt biển. Đáng chết! Nếu có thể bắt được Roland Wimbledon, nhất định phải băm hắn thành vạn đoạn mới được.
"Thưa ngài, mậu dịch trên sông Xích Thủy không chỉ có cứ điểm Epic chúng ta mà còn có trấn Willow, đồi Fallen Dragon và thành phố Redwater, nếu chặn lại hết thì..."
"ta sẽ mua lại hết là được,chỉ cần chi đủ tiền, bọn họ bán cho ai cũng vậy thôi." Công tước lạnh như băng nói, " Mọi người về nghỉ ngơi đi,ngày mai sẽ sớm xuất phát. Chúng ta sẽ cưỡi ngựa dưới sự hộ tống của kỵ sĩ, những ai không có ngựa thì phụ trách dẫn đầu lính đánh thuê.
Không ai có thể hành quân đêm khuya, kể cả tứ hoàng tử, khi hắn đuổi tới thì sẽ gặp đám lính đánh thuê đầu tiên, cũng tranh thủ được cho mình không ít thời gian.
Ngày thứ hai, công tước cũng không nhận được tin hoàng tử đuổi theo, để xác nhận tin tức này, hắn đã phải ra thân tín của mình điều tra trên phạm vi lớn, báo về cũng giống như thế. Điều này làm hắn thở phào nhẹ nhõm, chắc là loại vũ khí kiểu mới giống như máy ném đá, rất khó di động,chỉ có thể sử dụng để phòng ngự. Vương tử nếu chỉ dựa vào đám thợ mỏ dân đen đó thì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đến ba giờ chiều, công tước lệnh cho kỵ sĩ ngừng lại, chờ đoàn người đi bộ đuổi kịp. Đến lúc hoàng hôn, lính đánh thuê và dân thường mới lục tục đuổi kịp kỵ binh. Mọi người lại một phen bận rộn, dựng lên một đám lều trại qua loa.
Chỉ cần qua đêm nay, ngày mai là hắn đã trở lại cứ điểm Epic, nơi có tường thành làm bằng đá xanh cao,mười mét, đối với vài trăm quân lính thì như một cách lạch trời, dù cho họ có được vũ khí tầm bắn cực xa, hắn cũng chỉ có dùng máy bắn đá để công kích. Khoản nợ này hắn nhất định sẽ trả lại cho vương tử.
Tuy nhiên công tước Ryan luôn cảm thấy có chút không thoải mái. hôm nay di chuyển, hắn luôn có cảm giác có người nhìn hắn chăm chú, đại khái chắc là ảo giác, hắn nghĩ là do bản thân quá mức khẩn trương.
Sáng sớm hôm sao, nghe tiếng pháo nổ, công tước liền bừng tỉnh. Khi hắn lao ra khỏi lều trại, phát hiện mọi người đang chạy trối chết, thỉnh thoảng có bùn đất và máu tươi bắn ra, nhìn về phía tây, thấy một đoàn dân binh đứng thẳng hàng lẳng lặng ở trước cửa vào doanh trại, công tước chỉ còn một cái ý nghĩ là làm sao bọn họ đuổi theo được??
Ngày hôm qua kỵ sĩ điều tra xung quanh vì sao không phát hiện có truy binh!?
"Công tước đại nhân đi mau!" Thân vệ dắt một con ngựa tới la lớn.
Ryan lúc này mới từ trong mờ mịt tỉnh táo lại. Hắn nhảy lên con ngựa, đi theo thân vệ hướng phía đông chạy như điên. Nhưng mới ra khỏi doanh trại không bao lâu, họ thấy một chi quân đội y đúc. Cũng mặc giáp da, trong tay cầm một cây côn kì quái, xếp hàng chỉnh tề, ngay cả biểu lộ trên mặt cũng như nhau.
Sau đó công tước nghe thấy tiếng nhạc đầy tiết tấu vang lên, bộ đội của vương tử điện hạ cất bước chỉnh tề tiến lên, hướng hắn xông thẳng tới.