Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 134

Chương 134


Roland ghi lại trên giấy phương pháp xử lý của Prius xong, buông bút lông ngỗng ra, vuốt vuốt cổ đau nhức.
Bên tai, giọng Nightingale vang lên, "Điện hạ, cần ta giúp ngài thả lỏng thoáng một phát không?"
"Còn có hơn ba mươi cá nhân cần xử lý, cứ thế này đi." Roland cười lắc đầu, lay cái chuông ở trên bàn vài cái. Sớm đem những việc vặt này hoàn thành là hắn sớm một ngày có thể quay về trấn Bentham triển khai công tác giáo dục. Hơn nữa năng lực mới của Anna cũng khiến hắn đầy chờ mong.
Bi thân vệ mang vào là một kỵ sĩ cao lớn, cảm giác đầu tiên là anh tuấn phi phàm, so với Carter có khuôn mặt nam thần thì không thua kém bao nhiêu. Đương nhiên, phân loại hạng mục này là do mắt của Roland phân loại. Hắn quét mắt qua danh sách, "Fillin Syrte." Cùng những người khác bất đồng, sau tên của đối phương còn có thêm một dòng chú thích, hắn cũng đọc ra, " Đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Lions, biệt danh Morning Light, phương tây đệ nhất kỵ sĩ... Ngươi danh hiệu thật nhiều đó."
"Vâng thưa điện hạ." Fillin quỳ xuống.
"Ta tưởng đoàn trưởng, đệ nhất kị sĩ trên chiến trường đều là những người dẫn đầu tấn công, " Roland nhíu mày, " Ngươi làm thế nào mà sống sót"
"Ta núp ở đằng sau." Hắn thản nhiên nói," Chỉ cần khống chế tốt bước đi của ngựa, nhìn thì như đang chạy nước rút nhưng thật ra tốc độ ngựa cũng không cao lên bao nhiêu."
Câu trả lời dứt khoát gọn gàng của hắn làm Roland ngoài ý muốn, hắn tưởng đối phương sẽ tìm một cái cớ để làm nhạt đi việc mình sợ hãi chiến đấu, lâm trận bỏ trốn. Xem ra vấn đề này không đơn giản như hắn nói vậy. Quả nhiên Fillin nói tiếp :" Ngài tiến hành truy kích vào ngày thứ ba, cái ngày công tước bại vong, ta một mực ở bên cạnh hắn, muốn tìm cơ hội giết hắn. Đáng tiếc thân vệ hắn còn khá đông, lại đang cực kỳ căng thẳng, ta không tìm được cơ hội thích hợp hạ thủ. Khá may là binh lính ngài đã giết chết hắn, " nói đến đây, kỵ sĩ cúi đầu thật sâu, "Điện hạ tôn kính, nhớ việc này ta cảm tạ ngài, bất luận cần ta làm việc gì, xin ngài tùy ý phân công."
Câu nói sau cùng có thể xem là tuyên thệ thần phục, Roland sửng sốt một lát liền nói :"Ngươi trước đứng lên. Nói rõ xem, chuyện gì xảy ra"
"Vâng", hắn đứng dậy nói, "Thê tử của ta Irene, vốn là một cô gái bình thường công tác ở rạp hát tại cứ điểm Epic. Chúng ta tình cờ quen biết nhau, sau đó rơi vào bể tình. Ta muốn cưới nàng vào nhà, nhưng cha và mẹ ta không ủng hộ việc này, ta chỉ có cách chuyển ra ngoài lãnh địa, tại gần cứ điểm thuê một căn phòng trong nông trại, hôn lễ cũng cử hành ở đó. Không lâu sau khi kết hôn, Irene rốt cuộc cũng có cơ hội diễn xuất đầu tiên." Kỵ sĩ thanh âm có chút trầm thấp, "Không nghĩ tới công tước cũng xem vở kịch này, cũng xem trọng nàng. Không lâu sau, hắn thừa dịp ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, xâm nhập vào nhà cường bạo nàng."
"Qua lâu sau ta mới từ trong miệng nàng biết rõ mọi việc, ta tính tìm công tước làm cho ra lẽ, nhưng Irene quỳ xuống cầu xin ta đừng lỗ mãng. Ta cũng biết rõ, nếu đối mặt động thủ, không nói thành công không, dù cho ta giết hắn cũng vô phương đào thoát, mà Irene... rất có thể sẽ bị người thừa kế của Ryan coi là đối tượng trả thù. Cho nên ta nhịn, thẳng đến khi hắn đi trấn Bentham."
"Tuy không thể tự tay báo thù, nhưng Irene cuối cùng cũng có thê an tâm ngủ ngon giấc, không còn lo lắng buổi tối có ai lẻn vào phòng nàng, ta cũng cảm thấy mình được giải thoát. Cho nên xin phép ta cảm tạ ngài một lần nữa."
"Thì ra là thế." Roland dùng bút lông ngỗng gõ lên bàn, đây là ám hiệu mà hắn cùng Nightingale đã định trước, để kiểm tra xem đối phương có nói láo hay không thì gõ vào bàn một cái. Rất nhanh xương bả vai trái của hắn bị véo một cái, chứng tỏ đối phương nói thật... Chỉ có điều cú véo này dùng sức hơi nhiều, làm Roland nhịn không được nhếch miệng lên." Ngươi biết chữ không ? Biết đọc chứ?
"Ách..." Fillin giật mình, tựa hồ không theo kịp suy nghĩ của điện hạ, "Ta đều biết."
"Như vậy ta tuyên án," Roland lặp lại tuyên cáo đã nói rất nhiều lần, "...Lựa chọn của ngươi là?"
"Điện hạ, ngài không cần ta chiến đấu vì ngài sao? Vô luận là đơn đấu hay là đoàn chiến ta đều làm tốt"
"Không, ta không cần, " Roland ngắt lời, " Quân đội của ta không có quý tộc, từ nay về sau cũng sẽ không chiêu mộ quý tộc. Bọn họ là một đội quân hoàn toàn từ người dân tạo thành. Mà ngươi cũng không có khả năng cầm vũ khí lần nữa."
"Như vậy sao..." Fillin trầm mặc hồi lâu mới gật đầu, "Ta hiểu được, đã vậy, ta lựa chọn trở thành một vị giáo sư."
"Lựa chọn sáng suốt. Giáo sư có thể được nhà ở, cùng thù lao tương đối khá. Ta sẽ phái người đón vợ ngươi, hãy sống thoải mái ở nơi này đi." Roland làm cái thủ thế kêu hắn rời đi.
"Xin chờ một chút, điện hạ, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu," hắn do dự nói, "Ngài đối với những kỵ sĩ khác cũng sẽ nói như vậy sao Nếu họ không cách nào thành giáo sư, bọn họ liền đi đào quặng mỏ hai mươi năm?"
"Không sai."
"Điện hạ..., ta có một bộ hạ gọi là Haron, hắn là lão kỵ sĩ kinh nghiệm phong phú, hắn có thể không biết chữ. Ta có thể dùng đồng kim long đến đổi lấy hắn không bị sung công đến đào mỏ không?"
"Đương nhiên không được," Roland buông tay nói, "Nếu như dùng tiền có thể chuộc tội của các ngươi, ta để các ngươi lại cứ điểm là được."
"Hắn đã sắp năm mươi tuổi, loại việc chân tay không thấy mặt trời đó sẽ khiến thân thể hắn suy sụp."
"Không có thể lực đào quáng mà có khí lực tấn công trấn Bentham?" Hơn nữa quặng mỏ của ta không phải là nơi tối tăm, ở đó có máy chạy bằng hơi nước giúp vận chuyển khoáng và bơm nước, còn có ngày nghỉ cố định. Roland cầm lấy chuông, chuẩn bi gọi vị kế tiếp.
"Điện hạ!" Fillin cắn răng quỳ xuống, nói "Ta có một tấm bản đồ kho báu trong gia tộc truyền xuống đã bốn trăm năm lịch sử, ta nguyện ý dùng nó để đổi lấy Haron tự do."
"Bốn trăm năm bản đồ..." Vương tử cau mày, "Ngươi xác định không phải tổ tiên ngươi tùy tiện cầm bút vẽ ra đó chứ?"
"Không, đây không phải là vết bút than hay vết mực," hắn khẽ lắc đầu, dường như đang nhớ về bản vẽ đó, "Ta không nói được nó dùng cái gì để vẽ ra, đường vân thật nhẵn nhụi, sờ lên trơn nhẵn mềm mại, đặt ở tầng hầm ngầm mấy chục năm, đồ hình cùng văn tự cũng không hề bị phai màu. Phụ thân nói đây là tổ tiên nhiều đời lưu truyền tới nay. Nó miêu tả vị trí bảo tàng, đại khái ở sâu trong rừng rậm Dodge phía tây bắc, có thể chỗ đó giờ đã là đất man hoang, người bình thường không cách nào đến được."
Roland lại dùng bút lông ngỗng gõ cái bàn, Nightingale véo vẫn là bên trái.
"Được rồi, nếu như ngươi nói là sự thật, cái bản đồ này cũng giấu trong tầng hầm ngục gia tộc Syrte đi. Ngươi đã buông tha quyền kế thừa gia tộc, chỉ sợ họ cũng không vui vẻ gặp lại ngươi."
"Đúng là như thế," Fillin gật đầu nói, "Bất quá nội dung bản vẽ, ta hoàn toàn ghi tạc trong đầu, đồ án cùng văn tự trên đó ta đều có thể miêu tả đại khái ra."
"Vậy ngươi vẽ ra thử xem, " Roland đem giấy bút để lên bàn bên cạnh, "Nếu như là thật, ta sẽ phá lệ đồng ý thỉnh cầu của ngươi."
"Điện hạ nhân từ." Hắn đến bàn bên cạnh, bắt đầu vẽ lại bản đồ.
Trên thực tế, Morning Light không chỉ giỏi về chiến đấu, hội họa cùng thư pháp đều rất có thiên phú. Rất nhanh một tấm bản đồ địa hình đại khái đã xuất hiện trước mặt Roland.
Đồ hình đại khái là ở sau lưng dãy núi tuyệt địa, từng dãy núi nhỏ lớn liên miên bao phủ hầu hết trang giấy, một cái tam giác được vẻ ở trung ương, ba góc nhọn nằm ở ba vị trí, trong đó một điểm rơi vào cuối đường chân núi phía bắc, một cái khác rơi vào trong rừng rậm Dodge, dùng sao sáu cánh đánh dấu, đại khái được gọi là điểm chứa bảo tàng.
Nhưng lực chú ý của Roland hoàn toàn bị cái đỉnh thứ ba của tam giác hấp dẫn, ở trên một đỉnh núi hình răng cưa, trên đó ghi một chữ : Taquila.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất