Chương 144
Đằng sau phòng đốt chế, mỏ quặng sườn núi Bắc.
Nightingale cầm lấy những cái ly rượu thủy tinh trên bàn, đưa lên mắt nhìn. Thân ly trong suốt long lanh tỏa sáng, không hề có chút tạp sắc nào.
Nàng biết những thứ này gọi là ly thủy tinh, phương thức và quy trình chế tạo đều là thông tin tuyệt mật của xưởng luyện kim hoàng gia. Chỉ riêng cái ly chân dài này thôi đã có giá trị tầm một miếng kim long rồi. Đồ thủy tinh kết hợp với dụng cụ ăn bằng bạc tinh xảo vẫn là thứ mà đám quý tộc và thương nhân giàu có yêu thích lấy ra để khoe khoang tài lực nhất.
Mà hiện tại, đống đồ thủy tinh mang đến từ trong hoàng cung này, sắp sửa bị biến thành nguyên liệu dung luyện.
“Điện hạ, thứ ngài đang đốt không phải là ly, mà là kim long đó.” Nightingale cảm thán.
“Ta không có thời gian đi nghiên cứu kỹ thuật nấu cát thành thủy tinh không màu, nên đành phải dùng phương pháp này xử lý trước.” Roland ném một cái bình thủy tinh tạo hình tinh xảo vào bên trong lò nấu bằng lửa đen của Anna. Nightingale cón nhớ rõ hoàng tử từng dùng nó để đựng rượu lúa mạch rót ra chén cho các chị em trong buổi tiệc ăn mừng chiến thắng Tà Nguyệt ở vườn hoa phía sau, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Dưới nhiệt độ ổn định, cái bình rất nhanh mềm đi rồi biến thành một đống chất sền sệt.
“Dùng hạt cát… để nấu thủy tinh?” Anna hỏi, “Bọn chúng được làm từ cùng một loại vật chất sao?”
“Ừ, thành phần chính không khác biệt lắm, chẳng qua là hạt cát có rất nhiều tạp chất trong đó, nấu ra thủy tinh sẽ có màu rám nắng và xanh lá, không thể thỏa mãn yêu cầu sử dụng được.”
“Vậy có nghĩa, thủy tinh chính là hạt cát tinh khiết?”
Roland nở nụ cười, “Có thể cho là như vậy. Chờ ta ghi chép những tri thức này thành sách, nàng đọc một lần rồi sẽ hiểu rõ những viên tròn kia làm thế nào tạo thành vật chất.”
Dù sao mình cũng sẽ không hiểu… Nightingale bĩu môi.
Hơn nữa, màu sắc không đúng cũng đâu có ảnh hưởng đến công dụng của chúng, đằng nào ngài cũng đâu có dùng nó để làm đồ đựng nước đâu chứ, sao lại phải dùng thủy tinh trong suốt này. Nàng đến bên cạnh Anna, đánh giá những dụng cụ đã qua xử lý kia.
Mặc dù nhìn bọn chúng vẫn là không màu trong suốt, nhưng hình dạng xấu hơn nhiều so với trước đây.
Có cái nhìn như một cái ống, phần đuôi hình tròn, vừa mịn vừa dài. Có cái lại giống cái chai, bên dưới phình to ra như ấm nước, miệng bình phía trên chỉ lớn bằng ngón cái.
Kỳ quái nhất là một cái ống uốn cong lại thình hình móng ngựa, hai bên đều để trống, làm sao có thể dùng để đựng nước được chứ.
“Ngài tính dùng những dụng cụ thủy tinh này để làm gì?” Nightingale không nhịn được hỏi.
“Không phải ta dùng, mà là để cho luyện kim sư của trấn Border sau này dùng,” Roland dùng gậy thủy tinh quấy chất sệt bên trong ngọn lửa đen, “Bọn họ sẽ dùng những dụng cụ này tạo ra cho ta một vài thứ chua chua mặn mặn, để làm sản phẩm hóa chất cần thiết giúp ta sản xuất vũ khí mới.”
Chua chua mặn mặn? Sản phẩm hoát chất? Nightingale mở to mắt, nhận ra mình không hiểu điện hạ đang nói cái gì, loại cảm giác này khiến cho nàng có chút bị đè nén. Nhưng mà nếu như hỏi rõ chi tiết thì lại có vẻ quá mức quấy rầy, nàng không muốn làm như vậy trước mặt Anna, đành phải tập trung sự chú ý ở từ duy nhất nàng hiểu được.
“Trong trấn làm gì có luyện kim sư? Thậm chí ngay cả cứ điểm Epic cũng không có xưởng luyện kim. Ngài chỉ có thể đến thành Xích Thủy mới mong tìm được luyện kim sư, hơn nữa nghe nói lương của bọn họ còn cao hơn cả đại thần của lãnh chúa, chỉ dựa vào kim long không thể nào chiêu mộ được đâu.”
“Cô cũng biết nhiều thông tin đó,” Roland cười đáp lời, “Quả thật cô nói không sai. Ta đã phái người trên đường đến thành Xích Thủy, đại khái tầm hai tuần sau sẽ nhận được tin tức. Chẳng qua ta cũng không phải dùng kim long chiêu mộ bọn họ, mà là một ít bí mật trong luyện kim thuật. Còn về phần có thể chiêu mộ được hay không ta cũng không nắm chắc, dù sao cũng phải thử xem.”
Nửa câu đầu khen ngợi của hoàng tử điện hạ lập tức làm tan biến sự đè nén trong lòng Nightingale, nàng cảm thấy vui vẻ quay lại trong sân, bốc một nắm đồ ăn nhẹ đặt trên bàn tròn lên bỏ vào miệng.
Từ khi Roland chuyển địa điểm thí nghiệm chính từ sân sau lâu đài đến phòng đốt chế sườn núi Bắc này, tiệc trà chiều cũng theo hắn đến đây.
Trên bàn tròn đều là những thứ đồ ăn vặt hoàng gia hoàng tử điện hạ cho đầu bếp cung đình chuẩn bị.
Ví dụ như cái gọi là bánh bao điểm tâm này, lớp vỏ bên ngoài là do bột lúa mạch làm thành, không biết xử lý bằng cách gì trở nên mềm mại dẻo thơm vô cùng. Bên trong còn có một cục thịt bằm nhỏ, trộn chung với nước… không như là thịt mặn vừa cứng vừa khó nuốt. Chỉ cần cắn một miếng, thịt bằm sẽ hòa cùng với nước thịt thành một thể.
Nightingale đút ngón tay vào miệng mút sạch, nằm dựa xuống ghế, trong lòng hơi có cảm giác bối rối.
Hình như dạo này bản thân ngày càng lười thì phải?
Ánh nắng chiều chiếu trên người nàng, như một màn sương ấm áp từ từ bao phủ lấy nàng. Tiếng gió xuân đùa nghịch lá cây nghe xoàn xoạt khiến cho lòng nàng cảm thấy tĩnh lặng. Nàng cởi giày ra, co hai chân lên, nghiêng người nằm xuống.
Góc nhìn này có thể nhìn thấy cánh cửa hông đi vào phòng chế tạo thuốc nổ, cửa ra vào còn treo rèm cửa, hẳn là hồi đó điện hạ dùng để đề phòng bị mình lén lút đi vào. Nghĩ đến đó, Nightingale cảm thấy hơi buồn cười, cho dù là tường ngăn bên ngoài hay là rèm che gì đó đối với nàng cũng như đi qua đất bằng mà thôi. Nàng đã từng tiến vào căn phòng thần bí đó, im lặng ngồi một bên nghe điện hạ chỉ bảo phương pháp chế tác, chẳng qua là nàng không lấy đi thành phẩm thuốc nổ mà thôi.
Nhưng hắn thì cứ tưởng là mình làm được thần không biết quỷ không hay, hoàn toàn không biết mình mới là người nằm ngoài sáng.
Nightingale nhích đầu nhìn về phía Anna.
Anna hiện đang cầm một cái bình đáy bằng vừa tạo ra, nói chuyện gì đó với điện hạ, thần sắc vô cùng chăm chú.
Đối với cô gái thiên tài hơn người xuất thân từ gia đình bình dân này, Nightingale nội tâm tràn đầy kính nể.
Các chị em hội cứu trợ có thể thoát khỏi vận mệnh lang thang khắp nơi, được giải thoát khỏi tra tấn ma lực phát tác, phần lớn đều là nhờ Anna cả. Nếu như không phải nàng làm thay đổi cách nhìn về phù thủy của điện hạ thì tất cả chuyện sau đó đều sẽ không có khả năng phát sinh.
Nếu như quả thật điện hạ sẽ cưới một phù thủy làm vợ, vậy thì Anna là nhân tuyển duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến.
Mặc dù trong lòng nàng vẫn có một tia chờ mong, nhưng Nightingale lựa chọn chôn giấu nó thật sâu bên trong. Chỉ cần được ở bên cạnh điện hạ là đủ để cho nàng thỏa mãn rồi.
Nàng nhắm mắt lại, trong đầu không tự chủ được hiện lên một cảnh tượng.
Roland đăng cơ vương vị tại đại điện hoàng cung, hắn đội vương miện hoàng kim, cầm trong tay quyền trượng bảo thạch, đi về hướng ban công lâu đài để đón nhận sự kính ngưỡng và hoan hô của dân chúng.
Bên cạnh hắn là một cô gái mặc váy tơ lụa màu trắng tinh, tay trong tay cùng đi tới, chính là Anna. Trên đầu nàng cũng đội mũ miện hoàng kim, phủ khăn che mặt, mỉm cười đưa tay vẫy về phía dân chúng.
Lightning bay vòng trên không, ném từng bó cánh hoa hồng tươi xuống, gác chuông vương thành phía xa vọng lại tiếng chuông vang du dương.
Chính nàng cùng với các chị em đứng ở một bên, vỗ tay đưa lên lời chúc phúc.
Cơn buồn ngủ mãnh liệt chiếm lấy cơ thể nàng, ý thức dần dần trở nên mông lung.
Roland quay người, vén tấm khăn che mặt cô gái lên, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.
Khung cảnh cuối cùng trở nên vô cùng mờ ảo, cùng với chiếc khăn che mặt rơi xuống, Nightingale hoảng hốt nhận ra, cô gái đang nhắm mắt đón nhận cái hôn kia… chính là nàng.
Miệng nàng nhếch lên, chìm vào trong giấc mộng đẹp.