Chương 145
Tasian đi vào trong quán rượu, mùi ẩm ướt oi bức chen lẫn với hương rượu xông vào mũi hắn.
Dưới ngọn đèn mờ mờ, một đám đàn ông cởi trần lộ ra lưng mồ hôi ròng ròng đang ngồi ở bàn rượu trung tâm, dốc loại bia rẻ tiền vào trong miệng, nói chuyện vui đùa lớn tiếng với bạn cùng bạn. Những cô phục vụ ăn mặc hở hang qua lại giữa các bàn rượu, rót đầy chén cho khách.
Hắn nhìn quanh một chút, sau đó tìm được mục tiêu của mình, một tên trẻ tuổi ngồi ở góc kín ít người chú ý, trên bàn trước mặt có một đóa hoa tường vi héo úa.
Tasian trước hết đi đến quầy rượu, gọi một ly bia. Hắn vừa chậm rãi nhấm nháp vị đắng của nó vừng đánh giá tình huống xung quanh, nhìn xem có người nào khác đang âm thầm theo dõi tên trẻ tuổi kia không. Kết quả làm cho hắn rất hài lòng, mặc dù đôi khi cũng sẽ có người nhìn về góc phòng, nhưng phần lớn chỉ là vô tình mà thôi, ngoại trừ một người ngồi bên cạnh bàn trung tâm, giả vờ nâng chén lên để quan sát góc phòng.
Một người ra mặt, một người bảo hộ, phong cách hành động của bọn chuột phố xá, điều này phù hợp với nhận thức của Tasian.
“Thêm một ly,” hắn nói với phục vụ, “Lạnh.”
”Thưa ngài, bia lạnh giá đắt gấp đôi.” Phục vụ nhắc nhở.
Tasian ném ra một miếng ngân lang, “Càng lạnh càng tốt.”
Cầm ly bia toát ra hơi lạnh, hắn đi đến chỗ tên trẻ tuổi đối diện, rót bia xuống cây tường vi. Bia lạnh như đá chảy xuống cánh hoa, đối phương ngẩng đầu lên, mặt thiếu kiên nhẫn. “Bia ngon không uống lại đổ lên bàn, ngươi bị bệnh hả?”
“Mời cây tường vi một ly,” Tasian cười ngồi xuống đối diện, “Ta tìm các ngươi đã lâu.”
“Chuyện đó chỉ có thể chứng minh rằng ngươi tìm sai cách,” hắn tức giận nói, “Nếu là khách hàng… vậy thì nói đi, tìm ta để làm gì? Tìm manh mối, muốn trộm thứ gì, lấy lại vật thất lạc hay là thủ tiêu tang vật?”
“Đều không phải, ta hy vọng cách ngươi có thể giúp ta phát tán một lời đồn.”
“Chuyện này không nằm trong phạm vi nghiệp vụ của cây tường vi.” Hắn lắc đầu.
“Không không không, chỉ cần có kim long để trả thì chuyện gì các ngươi cũng đều có hứng thú cả,” Tasian lắc lắc ngón tay, “Ta không phải người ngoài nghề, nhóc à. Có đôi khi, để làm cho con mồi mắc câu, cần phải có người tạo ra một chút mồi nhử, mà tin đồn là thứ mồi nhử tốt nhất, không chứng cớ, không dấu vết. Chuyện này an toàn hơn nhiều so với trộm cắp các loại.”
“Nghe cũng hơi hơi có lý,” đối phương ngồi thẳng dậy, lộ ra vẻ tươi cười, “Ngươi đã từng hợp tác với cây tường vi?”
“Một đồng nghiệp khác của các ngươi, ở một địa phương nhỏ. Tên tuổi không được tao nhã như của các ngươi, việc có thể làm cũng không nhiều.”
“Phạm vi nghiệp vụ nếu như quá nhỏ thì rất khó tìm được việc làm phù hợp, thành phố Silverlight này cạnh tranh kịch liệt lắm.” Hắn lắc lắc cây tường vi rồi bỏ vào trong túi áo, “Nói đi, ngươi cần phát tán tin đồn như thế nào?”
“Tin đồn liên quan đến phù thủy,” Tasian cười cười, “Một tổ chức tên là hội cứu trợ tìm được thánh sơn ở miền Tây, đã thoát khỏi nỗi khổ tà ma nhập thể, lấy được sự bình yên vĩnh hằng.”
“Người anh em à, tin tức thế này thật là quá sức…” Tên trẻ tuổi chậc lưỡi, “Quá sức thô kệch. Mặc dù ta rất ít khi xúi giục khách hàng lừa người thế nào, nhưng mà cái lời đồn này của ngươi ít ra phải bịa thế nào cho người ta thấy đáng tin một chút chứ. Để ta đoán xem, ngươi nếu không phải là muốn dụ dỗ phù thủy thì là muốn rình giết giáo hội. Chuyện thứ hai sẽ chỉ dẫn đến một đống thẩm phán quân đưa ngươi lên đài hành hình mà thôi, cho tên ta nghĩ là chuyện thứ nhất…” Hắn lộ ra một khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi, “Đáng tiếc theo ta biết thì những kẻ muốn bắt phù thủy bán lấy tiền phần lớn đều chết cả rồi. Mặc dù bọn chúng mang theo đá thần phạt trên người, nhưng đám phù thủy kia cũng không phải là bọn ngu ngốc.”
“Vì sao lại không đáng tin?” Tasian tò mò hỏi.
“Một tổ chức do phù thủy thành lập, quả thật là như trăng sáng trên bầu trời đêm vậy. Nếu nó thật sự tồn tại thì giáo hội nhất định sẽ đua nhau tới, nếu ta là phù thủy tất nhiên sẽ không đi đến nơi nguy hiểm đó, còn nếu như là giả vậy thì việc gì phải đi. Còn về phần thoát khỏi tà ma nhập thể, người anh em à, ngươi nghiêm túc sao? Phù thủy vốn là hóa thân của ma quỷ đó, lời nói dối thế này bọn họ nghe được chỉ biết cười khinh bỉ mà thôi.”
“Vậy thì cứ truyền tin đồn y như vậy ra đi,” Tasian lơ đễnh nói.
“Tùy ý khách hàng thôi,” tên trẻ tuổi nhún vai, “Dù sao ta đã nhắc ngươi rồi. Chi phí hai mươi kim long.”
“Thanh toán một lần?”
“Không sai, cây tường vi không nhận tiền đặt cọc, cũng không lấy tiền kết khoản.” Hắn buông tay nói, “Mua bán hoàn toàn tự nguyện.”
Tasian thở dài, móc ra một cái túi da từ trong áo, đổ ra 19 miếng kim long lên bàn, sau đó lại móc từ trong thắt lưng ra một nắm ngân lang, đếm đủ 100 miếng, đổ ra trước mặt tên trẻ tuổi.
Lấy được tiền rồi, thái độ của tên thanh niên cũng tốt hơn nhiều, “Chuyện cây tường vi đáp ứng rất ít khi không làm được. Vừa mới nói cho ngươi rồi, thành phố Silverlight cạnh trang vô cùng ác liệt, nếu như phát sinh ra chuyện lừa gạt khách hàng thì danh dự của bọn ta sẽ bị giảm xuống. Nếu ngươi không vội trở về miền Tây chờ cá cắn câu, có thể ở lại đây chờ vài ngày, ngươi sẽ rất nhanh nghe được tin đồn này lan truyền khắp nơi.”
“Truyền được đến tai của phù thủy luôn chứ?”
“Đó là tất nhiên, nhưng mà bọn họ có muốn đi hay không thì xin miễn bình luận. Tóm lại, chúc ngươi thành công, chỉ cần bắt được một nàng bán cho giáo hội là thu hồi vốn rồi, bán cho quý tộc có khi còn có lời nữa. Trong trường hợp ngươi không tìm được cách bán ra mà lại sợ bị giáo hội phát hiện thì có thể tìm đến bọn ta, chỉ lấy một phần phí môi giới mà thôi.”
Tên trẻ tuổi vỗ tay, đứng dậy rời đi. Chỉ một lát sau, tên phụ trách bảo hộ cũng đứng dậy đi theo. Chờ thêm một phút đồng hồ, Tasian mới uống cạn bia còn lại trong ly, nấc một cái rồi đi ra ngoài.
Giờ thì xem như hoàn thành nhiệm vụ Roland điện hạ giao phó rồi, hắn nghĩ. Núi Fallen Dragon, thành Xích Thủy, thành phố Silverlight hắn đã qua lại nhiều lần, tìm đến bọn chuột nhắt thế giới ngầm để phát tán tin đồn đi ra ngoài. Mỗi một cái thành thị đều có các thế lực nằm trong bóng tối, thậm chí được lãnh chúa ngầm cho phép, bọn chúng tự hình thành những tổ chức bí mật, thậm chí ngay cả vương đô Greyfort cũng không ngoại lệ. Bọn họ có thể làm được nhiều chuyện hơn so với những tổ chức quang minh chính đại ngoài ánh sáng, còn về phần làm được đến đâu thì được quyết định chủ yếu bởi kim long mà khách hàng chịu chi trả.
Khó khăn duy nhất ở đây là làm thế nào móc nối được với bọn chuột, không thể không nói, với thân phận người bên ngoài muốn lấy được tín nhiệm của đối phương vẫn còn hơi chút khó khăn, chỉ riêng cái ám hiệu lúc nãy đã tốn của hắn gần năm miếng kim long. Tasian cảm khái trong lòng, nếu không phải đã có kinh nghiệm từ trước ở vương đô chỉ e hiện tại mình vẫn còn đang mò mẫm trong núi Fallen Dragon.
Trên đường trở lại khách sản, hắn nhận ra có gì đó không đúng.
Mình đang bị theo dõi.
Mặc dù đối phương hành động rất bí mật, nhưng thân là thị vệ hoàng gia, Tasian đã nhận ra sự tồn tại của đối phương. Hắn rút dao găm bên hông ra, quẹo vào một ngõ nhỏ bên cạnh.
Là cây tường vi? Khi nãy trả tiền hắn có tình dốc hết túi ra chỉ được có 19 miếng kim long là để tránh cho người khác ngấp nghé hắn. Theo lẽ thường, chỉ mấy trăm miếng ngân lang sẽ không đủ để cho bọn chúng làm ra loại sự tình cướp bóc khác hàng này chứ.
Hắn dựa lưng vào tường, đếm tiếng bước chân ngày càng đến gần, khi đối phương vừa đến đầu hẻm, hắn lao nhanh ra ngoài, dao chỉ trong chớp mắt đã kề trên cổ đối phương.
“Đừng nhúc nhích!” Tasian quát khẽ.
Nhưng không ngờ đối phương bỗng nhiên biến thành một đám khói rồi biến mất.
Phù thủy! Hắn nhận ra, đang định nói gì đó thì bị đánh mạnh một phát vào gáy. Ngay lập tức hắn thấy trời đất quay cuồng, vô lực té nhào xuống đất.