Chương 162
"Nói dối thật hay, " Roland xử lý xong chuyện luyện kim sư, quay trở lại văn phòng liền nghe Nightingale nói, "Cái gì mà sách cổ bốn trăm năm mươi năm trước, "Sơ cấp hóa học" không phải là sách giáo khoa trong trí nhớ ngài viết ra cho Scroll xem sao? Vật đó sớm muộn gì cũng dạy cho dân thường mà ?"
"Lời nói dối thiện ý mà thôi, " Roland nhấp một ngụm trà, từ khi Margaret đến từ vương đô tặng hắn một bao hồng trà, hắn rốt cuộc không còn phải uống nước sôi hay rượu mạch nữa.
"Một hoàng tử ở chốn hoàng cung, làm sao có thể biết tường tận việc luyện kim, nếu có, đó cũng là do luyên kim sư ở vương đô dạy bảo. Cho hắn một quyển sách để hắn tự nghiên cứu thì dễ dàng tiếp nhận hơn là so với ta truyền thụ, người mà mình tin tưởng nhất vĩnh viễn là chính mình."
"A?" Nightingale cúi xuống, áp sát mặt Roland, "Vậy tri thức của ngài là ai truyền thụ cho?"
"Ách..." Roland vừa mở miệng, liền bị Nightingale dùng ngón tay đè lại, "Ngài nếu như không muốn nói, cũng đừng nói ra. Ta không muốn nghe ngài nói dối."
Hắn trừng hai mắt, đối phương mới thu tay lại.
"Thừa dịp tỷ thí còn cách đây năm ngày, " Roland nhân cơ hội thay đổi chủ đề, "Nên sớm cho Carter làm quen với vũ khí mới."
"Không phải là ngài nói, vấn đề đạn dược chưa được giải quyết sao?"
"Nitrocellulose quả là ảnh hưởng đến thực chiến. Nếu chỉ là tỷ thí thì súng trường ổ quay hiện tại vẫn đủ rồi. Dù sao tỷ thí không cần lo đến việc vận chuyển đạn dược và nạp lại đạn, mười phát đạn đã đủ kết thúc." Roland nói. Đương nhiên, bởi vì thiếu khuyết Nitrocellulose nên sẽ có vấn đề khi nổ súng, có xác suất xảy ra, cái này thì đành giao cho ông trời cùng Carter quyết định.
Phía tây trấn nhỏ, Carter đi đến nơi thử nghiệm thuốc nổ, tiếp nhận nhiêm vụ mới của điện hạ giao cho hắn.
"Cùng một phù thủy chiến đấu?" thủ tịch hiệp sĩ giật mình, 'Ta có thể đeo đá thần phạt sao?"
"Đương nhiên có thể, " Roland mỉm cười nói, "Bất quá đối mặt ngươi là một vị phù thủy đặc thù, đá thần phạt đối với nàng không có hiệu quả, mà phương thức chiến đấu của nàng cùng loại với võ sai, dùng đại kiếm chiến đấu."
"Ý của ngài là, nàng là một phù thủy tinh thông cận chiến?"
"Không sai biệt lắm, bất quá bởi vì năng lực của nàng là tự cường hóa bản thân, cho nên sức mạnh và tốc độ đều siêu việt người bình thường." Roland nói, "Ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt, tố chất của đối thủ so với tử tù lần trước còn cao hơn gấp mấy lần."
"Cao hơn gấp mấy lần... Điện hạ, ngài biết rõ ý nghĩa của việc đó là sao không?" Carter mở to hai mắt, "Rất có thể là ta dù nhìn kịp động tác của nàng, thân thể cũng không thể phản ứng kịp. Nếu nạng thật sự cường đại như thế, chỉ sợ ta không có phần thắng."
"Trên lý luận mà nói, xác suất thắng của ngươi là zero, " hoàng tử đưa qua một cây súng hình dạng kì lạ, "Nhưng có cái này, cơ hội chiến thắng của ngươi tăng lên rất nhiều."
"Đây là.... súng kíp loại mới?" Carter nhận nó bằng hai tay, vì nòng súng và cò súng của nó tương tự súng kịp, hắn đoán rằng nó phải là vũ khí cùng loại. thân súng không lớn, nắm trong tay lại nặng trịch, so với súng kíp còn nặng hơn vài lần. Đặc biệt hơn là, ngoài chuôi súng làm bằng gỗ, toàn bộ thân súng đều làm bằng kim loại, cái đường cong cùng chỗ rẽ kia, cùng với màu trắm xám sáng bóng của kim loại, có một loại cảm giác mỹ miều không nói nên lời.
Carter trong nháy mắt đã thích cây vũ khí này.
"Tên của nó là súng lục ổ quay, " Roland móc ra một cây súng khác hình dáng tương tự, phía bên trái lòi ra một cái ống hình trụ có nhiều lỗ như tổ ong, hình dáng như bánh xe, " Bây giờ ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng nó."
Carter rất nhanh phát hiện, phương pháp thao tác nó so với súng kíp còn muốn đơn giản hơn, viên đạn cùng thuốc nổ hòa thành một thể, chỉ cần bỏ vào bánh xoay ở giữa liền có thể nổ súng. Phía trên bánh xoay có năm lỗ thủng, có thể nhét nhiều nhất năm viên đạn, đây là nguyên nhân đại khái nó gọi là súng lục ổ quay. Phần đuôi súng ngắn tương ứng với bánh xoay có một lỗ nhỏ, chỉ cần bóp cò, sẽ có tia lửa từ trong lỗ nhỏ bắn ra, đồng thời phát ra tiếng ma sát. Có lẽ trong đó có giấu một khối đá lửa, hắn nghĩ. Bất quá viên đạn chế tác cũng khá tinh diệu, màu vàng nhạt bên ngoài là do đồng mỏng chế thành, toàn thân bóng loáng, nhìn không thấy dấu vết của khe hở. Viên đạn trước mỏng sau dày, phần đuôi nhỏ gọn như ngón trỏ, có thể nhét vào lỗ thủng bánh xoay vừa vặn, đây rốt cuộc là thế nào làm được?
"Đây vẫn chưa phải là sản phẩm hoàn thiện, cho nên ngươi mọi lúc đều nên chú ý viên đạn cuối cùng bắn ra," Roland làm động tác bắn súng, "Giống như ta, họng súng hơi chúi xuống phía dưới, đừng cho thuốc nổ từ trong lỗ rơi ra. Mỗi lần bắn xong thì phải dịch chuyển bánh xoay, tránh cho thuốc nổ bên trong lỗ thủng rơi ra."
"Chưa phải hoàn thiện?"
"Đúng vậy," hoàng tử nhún vai, " Còn một kỹ thuật mấu chốt đang giải quyết, nếu mà thuận lợi thì đến ngày quyết đấu sẽ giải quyết xong. Đến lúc đó viên đạn cuối cùng bắn ra xong, súng sẽ được đóng kín lại, ngươi không còn phải lo chuyện thuốc nổ. Tới bắn vào cái bia kia thử xem."
Tóm lại mà nói, làm thể nào để nhét viên đạn vào trong thuốc nổ? Carter nghĩ ngợi, quyết định bỏ qua cái nan đề khó giải này, hắn không giống điện hạ kiến thức rộng rãi, học rộng tài cao.
Không sai, là học rộng tài cao. Carter hiện tại đã phục hoàng tử điện hạ sát đất, vô luận là học sĩ cung đình, luyện kim đại sư, chiêm tinh gia, không có ai có thể phát minh ra nhiều thứ quý hiếm cổ quái như điện hạ, hơn nữa những thứ này đều có giá trị sử dụng rất cao, không giống phấn tuyết, diều chở người,các loại phát minh này chỉ là đồ chơi cho quý tộc. Mà điện hạ phát minh ra máy hơi nước dùng cho vận chuyển khoáng thạch và bơm nước, súng kíp và đại bác đáng lùi tà thú cùng liền quân của công tước. Bây giờ Carter tin tưởng vững vàng rằng, chỉ cần đợi một thời gian nữa, người leo lên vương tọa chắc chắn sẽ là Roland Wimbledon điện hạ.
Bia ngắm ở ngoài mười mét, ở khoảng cách này, bia hình người chỉ to khoảng lòng bàn tay lớn. Hắn dựa theo cách điện hạ dạy, hai tay cầm thương, hơi nghiêng thân thể, nhắm chuẩn nòng súng ngay bia ngắm, bóp cò súng.
Tia lửa và khí đốt từ hai bên bánh xe phun ra, tiếng vang cực lớn chấn động lỗ tai hắn, hắn cảm thấy có ai đó đẩy mạnh mình một cái, cổ tay bất giác nâng lên phía trên. Đợi khói bụi tản đi hết, phía trên bia ngắm hoàn hảo không bị tổn thương gì.
"Tiếp tục." Roland nói.
Carter thở sâu, đem bốn viên đạn còn lại bắn hết, kết quả vẫn không có một phát trúng bia.
"Cái này... "Carter nhìn về phía điện hạ, ngài có vẻ không quan tâm lắm.
"Súng ngắn vì độ dài nòng, tầm bắn, cùng độ chặt chẽ không bằng súng trường, bắn không trúng là hoàn toàn bình thường. Đường kính viên đạn tiếp cận mười hai cen-ti-met, sức giật so với súng kíp đều lớn hơn nhiều." Hắn lại bắt đầu nói những thứ mà Carter không hiểu được, "Tóm lại ngươi cứ theo phương pháp ta hướng dẫn mà luyện tập đi, trước khi tỷ thí, phải làm sao năm phát đều trúng bia ngắm, ngươi mới có cơ hội chiến thắng. Đúng rồi... Đừng quên gom vỏ đạn lại, chúng nó còn có thể tái sử dụng nhiều lần."