Chương 165
Lightning bay xuyên qua khu vực đồi núi phía Nam trấn Border, cầm trong tay tấm da dê đầy ô vuông, ghi chép vào.
Đây là nhiệm vụ gần nhất của nàng, phối hợp cùng Soria, vẽ ra bản đồ miền Tây.
Mang theo Soria phi hành, độ cao bị giảm xuống thật lớn, rất khó nhìn xuyên suốt cả khối rừng cây. Bởi vậy Soria lần lượt vẽ đại khái hình dáng của nó, lúc sau Soria quy về một chỗ, vẽ ra cả một khu vực lớn. Dưới ngòi bút và ma lực của nàng, địa đồ nhìn từ phía trên và bao quát không trung hiện ra rất sống động.
Sau khi lấp kín tấm da dê, Lightning quay trở lại trấn Border. Hôm nay sau mấy tháng luyện tập, tốc độ bay của nàng càng lúc càng nhanh, tốc độ cao nhất của nàng, tính theo phương thức tính toán của Roland điện hạ thì đã không sai biệt lắm khoảng một trăm hai mươi cây số một giờ. Tại tốc độ này, gió đập vào mặt mạnh đến nổi nàng hầu như mở mắt không ra.
Nàng tưởng rằng đây là cực hạn của mình rồi, nhưng vào hôm trước, nàng đưa cho nàng một cái lễ vật đó là một cái cột đầu bằng da trâu, chính giữa bao vây lấy hai khối đồng, mặt giữa hai khối đồng khảm một thứ tinh khiết trong suốt như pha lê, chỉ cần đeo nó lên, có thể tránh được gió làm khó.
Điện hạ nói cái này là kính mắt thông khí, là do ngài thuận tay làm ra khi chế pha lê, còn nói cái này là nàng nhỏ con nên đội vào càng giống Ezreal ( tướng trong LoL) hơn nữa.
Lightning không biết Ezreal là ai nhưng nàng hiểu rõ là chỉ đem da trâu, miếng đồng cùng thấu kính gắn cùng một chỗ là việc phí công đến cỡ nào. Mỗi khối da đều có hai tầng kín che khe hở, miếng đồng hướng phía trong được bao bọc bởi một lớp da để bảo đảm nàng không bị xước da khi đeo, đằng sau là loại dây lưng cài đa năng, có thể tùy ý điều chỉnh độ chặt của dây, thấy thế nào cũng không phải là tùy tiện làm ra.
Nàng lập tức yêu thích cái lễ vật này, đến cả khi ngủ cũng muốn đeo nó trên đỉnh đầu. Bây giờ, chỉ cần kéo cái kính xuống, nàng liền có thể muốn bay nhiều thì bay nhiều, bay nhanh thì bay nhanh, rốt cuộc không còn bận tâm đến gió tạt nữa.
Chốc lát sau, Lightning đã bay tới trên trấn nhỏ, đang định trở về thành chủ giao tấm địa đồ cho Soria.Một thân ảnh màu trắng xẹt qua. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy một con bồ câu đang sải cánh, bay về hướng cứ điểm Epic. Bồ câu cũng không phải là chim chóc quý hiếm gì, nhưng con chim này thì khác, nó thật sự quá to mọng, chỉ đôi cánh kia, mình phải gặm được cả ngày.
Lightning nuốt ngụm nước miếng, nàng nhớ lại tình khi mình lưu lạc ngoài hoang đảo tự tay bắt cá bắt chim, dựng lên đống lửa mà ăn. Hoàng tử điện hạ cung cấp thức ăn tuy rằng rất phong phú, nhưng một tháng liên tục ăn mỡ bò bánh mì cùng súp nấm đã có chút chán ngấy, nếu có thể bắt con bồ câu mang nướng thì... Nàng sờ túi bên hông chứa muối và tiêu, làm ra quyết định.
Chuyển hướng một cái. Lightning trực tiếp phóng về hướng bồ câu, con bồ câu rất nhanh chú ý tới vị khách không mời này. Nó thu hẹp cánh lại, lao xuống dưới, dường như tính chui vào rừng cây để thoát khỏi thế lao tới của kẻ truy đuổi.
Lightning thoáng sững sờ, không ngờ con bồ câu này rất thông minh. Lập tức nhếch miệng cười, đột ngột chuyển hướng, bám theo đuôi nó. Từ sao khi dụ dỗ dị chủng tà thú lúc Tà Nguyệt, tiểu cô nương tự tin là không có vật gì có thể chạy trốn dưới mí mắt của mình.
Bồ câu xẹt qua ngọn cây, đem độ cao giảm cực thấp, bay sát mặt đất, nhưng cự ly của hai người càng lúc càng ngắn, bất luận nó bay thế nào cũng không bỏ rơi được Lightning. Rừng cây mau chóng bị bỏ lại phía sau, xuyên qua nhánh cây rậm rạp, cây cối bắt đầu thưa thớt, cho đến khi xuyên qua một đoạn gò đất, xung quanh trở nên trống trải sáng ngời. Lightning bắt lấy cơ hội, đem tốc độ gia tăng đến cực hạn, trong nháy mắt lao tới ôm lấy bồ câu, đè nó trên mặt đất.
Bồ cau ra sức dãy dụa cũng không thể tránh thoát, Lightning từ bên hông lấy ra đao nhỏ, chuẩn bị kết liễu con mồi, đối phương đột nhiên mở miệng, "Đừng mà cô! Cứu mạng cô!"
Tiểu cô nương sợ run cả người, thiếu chút nữa ném đao đi mất. Bất quá nàng rất nhanh hồi phục tinh thần lại, "Ngươi là phù thủy?"
Bồ câu gật đầu liên tục.
"Ta còn tưởng là có thể thay đổi khẩu vị rồi, " Lightning tiếc nuối thở dài, thu hồi đao nhỏ. "Ta tên Lightning, ngươi tên gì?"
Đối phương liền bành trướng lên, sau đó hóa thành hình người, "Macy, ngươi lại muốn ăn một con chim !" Nàng lên án.
"Trước kia nếm qua không ít." Lightning nhún vai, đưa tay kéo lấy nàng. Đột nhiên một hạt châu từ trong ngực nàng lăn xuống, bật trên mặt đất hai lần, rơi vào một hố đất nhỏ. Lightning đi tới nhặt hạt châu, muốn đưa trả lại cho Macy, bỗng dưng phát hiện cái viên giống như pha lê trong suốt màu đỏ này trên bề mặt có khắc một chuỗi ký tự kỳ lạ, thoạt nhìn rất quen mắt.
Nàng nhíu mày suy tư một lát, sau đó kéo sợi dây chuyền trên cổ, móc trong ngực ra một viên màu đỏ thẫm. Đặt hai viên lại gần nhau, nàng phát hiện ký tự bên trên giống như đúc.
"Ủa?" Macy từ phía sau nhô đầu ra, "Ngươi cũng có đá truy tung?"
"Đá truy tung.... Là cái gì?"
"Ngươi không biết? Thứ này có thể bị ma thạch cảm ứng được, có thể định vị được vị trí của người cầm nó." Nàng dừng một chút, "Không đúng, ta tại sao phải nói cho ngươi, ngươi vừa rồi còn muốn ăn ta."
"Ngươi có ma thạch sao?"
"Có" Macy gật đầu.
"Cho nên ngươi có thể định vị vị trí của ta?" Lightning tò mò hỏi.
"Không được, phải là một cặp thì mới định vị được vị trí của đá truy tung." Nàng lần này trả lời rất lưu loát, "Hơn nữa chỉ có phù thủy mới có thể sử dụng nó. Ngươi cái gì cũng không biết, làm thế nào có được nó?"
"Khi còn bé cha của ta đưa cho ta, " Tia chớp trả lại hạt châu cho đối phương, "Còn ngươi?"
"Không nói cho ngươi nghe," Macy làm mặt quỷ, sau đó tò mò đánh giá Lightning, "Ngươi chính là phù thủy hội cứu trợ? Nghe Ashes nói, các ngươi không ai nguyện ý rời trấn Border."
"Ngươi là người của nàng?" Lightning bĩu môi, "Ta còn tưởng rằng ngươi là người mới nghe đồn đãi mà tới đây. Mọi người ở đây sống rất tốt, tại sao phải rời đi."
"Bởi vì nguy hiểm, giáo hội bất cứ khi nào cũng có thể tiến quân đến đây."
"Nhà thám hiểm sẽ không vì nguy hiểm mà trở nên khiếp đảm, " Lightning nói tới đây mặt hơi đỏ lên, ây.... Lần tới thạch tháp kia không tính. Đợi lần tiếp theo đi di tích, mình phải là người đầu tiên bước vào tầng hầm, "Hơn nữa trong tay Roland điện hạ có rất nhiều phát minh không thể tưởng tượng, chỉ cần ngươi thấy nó, sẽ bị chúng nó hấp dẫn. Trong đó có một loại có thể bắn ra quả cầu sắt to bằng nắm tay lớn, ai bị đụng phải sẽ bị phá tan thành từng mảnh."
"Thật sự? Có thể mang ta đi nhìn xem không?" Macy sợ hãi nói.
"Khó lắm, trừ phi ngươi gia nhập liên minh phù thủy, trở thành một thành viên trong số chúng ta."
"Nhưng ta cần mang Ashes trở về... " Nàng do dự nói.
"Vậy ngươi làm xong có thể tới đây nữa, " Lightning dụ, " Nơi này có rất nhiều đồ chơi hay, có máy móc tự di động, có vũ khí công kích đối phương ngoài ngàn mét, ách... Ngàn mét có xa lắm không? Tóm lại là rất xa, ngươi nhìn người đứng khoảng cách một ngàn mét chỉ thấy nhỏ như nhánh cây." Nàng khoa tay múa chân nói, "Hơn nữa trong rừng rậm Dodge có nhiều nơi để chơi đùa, chọc tổ ong, hái nhiều nấm đến mức đếm không hết, săn chim và săn lợn rừng cũng rất vui. Lột da xong nướng trên đống lửa, lại bỏ thêm một nhúm muối và hồ tiêu, cắn một miếng toàn là mùi thịt ngon."
"Thật sự?" Macy không khỏi liếm môi.
"Lừa ngươi làm gì," Lightning ôm bả vai đối phương, "Nếu không chúng ta bây giờ đi bắt con chim nướng ăn đi!"