Chương 181
Sau khi Barov rời đi, Roland đặt bảng thống kê vào ngăn kéo và nhìn Nightingale, muốn hỏi nàng xem đã xảy ra chuyện gì nhưng do dự một lúc rồi vẫn không hỏi ra được.
Trong lòng hắn đã có một câu trả lời mơ hồ nhưng chuyện như vậy nói ra thì luôn có chút xấu hổ, nếu đoán sai thì sẽ càng xấu hổ thêm, Roland đành phải nuốt những lời này vào trong bụng: "Tiếp theo, đến mỏ ở sườn núi Thang Bắc. "
“Muốn xem năng lực mới của Soraya có những thay đổi như thế nào không?” Mặc dù hành vi của Nightingale đã trở nên hơi kỳ lạ nhưng thái độ của nàng vẫn như trước, nàng cởi mũ trùm đầu, cười nói: “Đi thôi.”
Có lẽ là do hắn đã suy nghĩ quá nhiều, Roland nghĩ, nhìn phù thủy đang bước nhanh đến bên hắn, Roland nghĩ.
Ngày đó, ngồi khinh khí cầu tác động lên không chỉ một hai người.
Hắn không ngờ rằng Soraya sẽ trở thành phù thủy thứ hai biến đổi năng lực.
Trên thực tế, thậm chí bản thân nàng còn không nhận thấy sự thay đổi này.
Roland chỉ tình cờ nhận ra điều này hôm qua.
Kể từ dùng khi khinh khí cầu làm quà tặng cho Anna, nó vẫn được đặt trong sân của tòa thành. Ai muốn lên trời ngắm cảnh thì cứ gọi Anna và Lightning. Cho đến hôm trước khi trời đổ mưa, Roland mới chợt nhớ ra rằng cái giỏ treo bằng mây sẽ trở nên mềm và bong tróc sau khi bị ước, cho dù phơi khô rồi dùng lại thì nó cũng sẽ giảm độ dẻo dai, vì vậy hắn muốn lấy nó về tòa thành.
Hắn đã định nhờ người hầu làm việc này nhưng hắn nghĩ lại, khinh khí cầu là món quà hắn tặng Anna, hơn nữa dây thừng và túi khí rất dễ bị hỏng nên hắn quyết định tự mình chuyển nó về tòa thành. Gọi Hummer đến tiền đình, kết quả lại làm cho hắn giật mình.
Chỉ thấy chiếc giỏ treo được vẽ đầy hoa văn — tất cả đều là cảnh khi nhìn từ trên không của Biên Thùy Trấn, nhưng không giống như phương pháp vẽ theo kiểu chụp ảnh trước đây, lần này tranh của nàng có vẻ nổi bật. Roland không quan tâm đến những hạt mưa rơi, đi lại gần nhìn kỹ hơn thì mới phát hiện, những bức ‘vẽ’ của nàng có ‘độ dày’.
Không có gì phải ngạc nhiên khi tranh vẽ có độ dày. Theo lý thuyết thì tranh thật thì phải có độ dày - vì bản thân lớp sơn đã có độ dày. Trong các bức tranh sơn dầu, thậm chí còn có thể lợi dụng độ dày này: sử dụng bút pháp, cọ vẽ hoặc dạo cạo để tạo ra các kết cấu không đồng đều và sử dụng các lớp da cao thấp không đều để nâng cao kết cấu và nâng cao tính biểu cảm của bức tranh.
Nhưng Soraya thì khác, những bức tranh của nàng không được vẽ bằng bút và sơn mà là sự thể hiện của ma lực.
Vì vậy độ dày được tạo ra bởi những ma lực này vô cùng kỳ lạ.
Hắn vẫn còn nhớ khi nhẹ tay chạm vào những rừng cây nhô cao đó thì cảm giác giống như là đang chạm qua cành cây và lá xanh thật, chúng không phải là chất rắn cứng mà là dạng gel hơi mềm. Khi chạm đất, cảm giác khi chạm vào cứng hơn nhiều, như thể hắn đang chạm vào một viên đá thực sự.
Không thể tin được.
Mà những giọt nước mưa từ tranh phong cảnh chảy xuống thì không thể chảy vào dây leo một chút nào.
Trở lại lâu đài, hắn lập tức gọi Soraya tới, Nightingale cũng xác nhận điều này. Quan sát dưới sương mù, ma lực trong cơ thể Soraya không còn ở trong vòng xoáy khí màu vàng kim như trước nữa mà ngưng tụ lại thành một dải... sa tanh xoay tròn liên tục.
...
Bước vào khuôn viên nhà máy công nghiệp quân sự, Anna tươi cười chào và ôm Roland thật chặt.
Kể từ khi nàng làm rõ mối quan hệ, cử động thân mật của nàng với mình cũng tăng lên. Tâm trạng Roland rất tốt, xoa đầu nàng, chiếc kẹp bạc trên đầu lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nhưng mà tầm mắt hắn lại nhìn thấy Soraya đang chuẩn bị bước tới hành lễ nhưng lại đứng sững sờ tại chỗ không biết làm sao, cuối cùng đỏ mặt và quay đầu qua một bên, giả vờ rằng nàng không nhìn thấy gì.
"E hèm." Nightingale kéo Soraya lại bàn, cố ý hỏi lớn: "Mấy cái này đều là do ngươi vẽ hết sao?"
Roland mỉm cười lắc đầu, buông Anna ra, cùng nàng bước tới.
Chỉ thấy chiếc bàn được phủ đầy những bức tranh của Soraya. Nội dung của những bức tranh này chính là khung cảnh có thể nhìn thấy trong sân. Điểm khác biệt duy nhất là độ dày của những bức tranh. Một số bức chỉ cao hơn khoảng một milimet so với tờ giấy, và một số bức gần bằng đến ba centimet - đây là nội dung của bài huấn luyện mà Roland đã sắp xếp cho nàng sáng nay, cố gắng kiểm tra ra được độ dày của "lớp sơn" được tạo ra bởi ma lực.
“Đây là cái dày nhất?” Roland đưa ngón tay chạm vào bức tranh cuộn tròn dày ba centimet, khi chạm vào trời xanh thì nước sơn mềm mại như không có vân, nhưng trượt xuống tường sân thì lập tức cảm nhận được cảm giác như chạm vào đá sỏi.
Xem ra là đúng như hắn đoán, sau khi Magic Pen tiến hóa, những thứ mà nó vẽ ra không chỉ phù hợp về hình dáng và màu sắc với vật thể thực tế mà ngay cả khi chạm vào cũng có cảm nhận gần giống như vật thể thực tế.
“Nó có thể dày hơn nhưng với độ dày này, lượng ma lực tiêu thụ sẽ trở nên rất lớn.” Soraya chỉ vào một chỗ lồi lõm màu nâu trên bàn: “Ta muốn vẽ một cái cây bên ngoài bức tường nhưng ta chỉ vẽ được thân cây thì đã tốn một nửa ma lực.”
“Hóa ra cái này là do ngươi vẽ?” Roland vươn tay ra so sánh, lớp sơn dày đến mười centimet. “Ta còn tưởng đó là võ cây thật.”
Tuy nói như vậy nhưng mối liên kết giữa nó và mặt bàn rất bền chặt, vương tử dùng tay nắm lấy vỏ cây và nhấc nó lên cho đến khi hai chân của chiếc bàn rời khỏi mặt đất nhưng vỏ cây cũng không tách rời khỏi mặt bàn.
Nightingale rút dao găm ra, mất một lúc lâu mới cắt được một lỗ nhỏ ở phía dưới: "Thứ này dường như được khảm vào trong bàn."
Cuối cùng vẫn do Anna cắt nó ra, ngọn lửa đen hóa thành sợi tơ đảo qua mặt bàn, lớp sơn bốc ra khói trắng rơi xuống. Vết gãy phẳng nhưng không nhẵn, có vết cháy đen. Roland nhặt mảnh sơn rơi xuống lên, cầm trong tay mới nhận ra rằng trọng lượng của nó nhẹ hơn hắn tưởng rất nhiều.
“Tại sao ngươi lại đột nhiên nghĩ đến việc thay đổi phong cách vẽ tranh… không, ý ta là sao ngươi lại đột nhiên quyết định tăng độ dày cho bức tranh?” Hắn hỏi.
"Ta nghĩ có thể là vì đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy phong cảnh như thế này." Soraya nhớ lại: "Khi ta quan sát mặt đất từ trên không trung mới cảm nhận được, những bức vẻ trước đây – cũng chính là những bức vẽ mà ngài nói nó gần như có thể sánh ngang với hiện thực “Chiếu Phiến Chi Tác” đó cũng không chân thực, nhất là khi ta ở trên giỏ treo, vẽ lại phong cảnh nhìn thấy thì càng cảm thấy là như thế. Nàng dừng lại một chút, chậm rãi nói: "Ngọn cây nhọn, sẽ lay động theo gió, núi cao thấp như lồng ngực nhấp nhô, sông khảm vào trong đất, thuyền đi trên đó." Đây là những gì ta đã thấy, không phải là một mặt phẳng mỏng. Vì vậy, ta muốn làm cho bức tranh trở nên thật hơn, và muốn nó giống như những khung cảnh tráng lệ này. Nhưng ta đã sơn lại nó nhiều lần mà không thành công... khi ta có chút uể oải thì đột nhiên nhớ tới nguyên tử mà ngài nói.”
“Nguyên tử?” Roland nhướng mày.
"Ừm." Nàng ngượng ngùng gật đầu: "Đó là kiến thức mà ngươi đã dạy cho chúng ta. Ta nghĩ nếu mọi thứ đều được làm từ những nguyên tử thì họa tiết được vẽ cũng giống như vậy? Ta đã thử thêm vài lần nữa. Tưởng tượng các họa tiết của đồ án dưới Magic Pen như những quả cầu đầy màu sắc xếp chồng lên nhau tạo thành một mảng màu. Sau đó... bức tranh đột nhiên biến dạng, rừng cây xanh biếc nhô lên phía trước, những dòng sông xanh thẫm chìm xuống phía dưới, và cuối nó biến thành dáng vẻ mà ngài nhìn thấy. Những thay đổi lúc đó khiến ta và Anna sợ hết hồn. Nếu không phải là ngài nhắc nhở ta thì ta hoàn toàn không ngờ được là năng lực của ta đã tiến hóa.”
"Ta hiểu rồi."
“Nhưng so với ngọn lửa đen của Anna thì dường như năng lực của ta tiến hóa chẳng có ích lợi gì ngoài việc khiến bức tranh trở nên sống động hơn.” Soraya lè lưỡi.
“Không… không phải như vậy!” Roland lắc đầu: “Trong mắt ta thì nó không chỉ là một bức tranh.”
Nếu chỉ sử dụng năng lực này để vẽ thì quá lãng phí. Hắn nhớ đến cảnh nước mưa lướt trên bề mặt của giỏ treo nhưng lại không thể thấm vào trong đó, nếu nói nó là thuốc màu thì chi bằng nói nó là một lớp sơn phủ do ma lực tạo thành thì đúng hơn.