Chương 183
“Đây là cái gì?” Nightingale hỏi, nhìn vào viên đá đen bóng trên bàn.
“Obsidian.” Roland không nhìn lên, tập trung vào việc vẽ những bức vẽ trên tay.
"Đá… gì?"
“Không, ta chỉ đang nói nhảm.” Hắn thở dài, nhìn hình dạng và màu sắc, có quỷ mới biết đó là loại đá gì. Hắn không nghiên cứu thăm dò địa chất, thuần kim loại hắn còn không phân biệt được chứ đừng nói chi là quặng. Một chút kiến thức duy nhất trong đầu hắn cho hắn biết rằng hầu hết các loại quặng là những hợp chất có thành phần phức tạp và các tạp chất khác nhau về màu sắc. Lấy quặng sắt làm ví dụ, hematit, pyrit và siderit nhìn bề ngoài của chúng thì hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là pyrit, đôi khi có ánh kim loại màu vàng nhạt, và thường bị nhầm với vàng, vì vậy nó còn có biệt danh là vàng lừa
Đối với khả năng chịu nhiệt độ cao... bản thân hợp chất không có nhiệt độ nóng chảy cố định, nó còn liên quan đến tạp chất và thành phần, chỉ riêng nhiệt độ thì không thể phân biệt được chuảng loại của nó. Hơn nữa, các nguyên tố kim loại tồn tại ở trạng thái ion, không biết phương pháp tinh chế thì có đốt cũng không có tác dụng gì.
“Còn có chuyện mà ngài không biết?” Nightingale ngạc nhiên hỏi.
"Nhiều lắm." Roland đặt bút lông xuống, tự mình pha một tách hồng trà: "Có muốn uống không?"
“Không.” Nàng xua tay: “Nhân tiện, thịt bò khô không ngon bằng cá phi lê nướng. Sau này ngài nên cất cá phi lê vào ngăn kéo của mình.”
"..." Roland im lặng trong chốc lát, quyết định xem như không có nghe được câu nói này. Hắn cũng định ném viên đá này cho nhà giả kim Kaymer Schuider xử lý, các khoáng vật ít nhiều gì cũng đều có tính phóng xạ, đặt trong văn phòng làm vật trang trí cũng không phải là một lựa chọn hay.
Gần đây, khi năng lực của Soraya tiến hóa, hắn phát hiện đột nhiên có thể chế tạo ra nhiều thứ.
Đầu tiên là hệ thống nước máy, có thể nâng tầm hạnh phúc của cư dân lên rất nhiều. Hãy thử nghĩ xem, trở về nhà sau một ngày bận rộn, người đầy mồ hôi, cố gắng lau sạch cơ thể nhầy nhụa của mình lại phát hiện thùng nước đã cạn, phải đi đến một cái giếng gần đó để lấy nước, cảm giác này chắc chắn rất là kinh khủng. Hơn nữa, Roland cũng rất mệt mỏi với công đoạn múc nước từ chum nước để rửa mặt, rửa tay, hắn luôn cảm thấy nước để trong chum cứ mấy ngày là có thể phát triển ký sinh trùng, chưa kể hiếm khi chum được vệ sinh một lần trong một tháng. Nhìn kỹ lại thì có thể thấy cặn lắng dưới đáy chum nổi như sâu róm đang bò.
Nếu sử dụng tháp nước để cấp nước thì không gặp khó khăn về kỹ thuật, sử dụng động cơ hơi nước để bơm nước từ sông Xích Thủy vào tháp nước rồi cho chảy vào từng hộ gia đình qua các đường ống dựa trên nguyên lý hút, tạo thành hệ thống cấp nước tự động. Lý do Roland chưa đưa nó vào thực tế là do... nguyên liệu.
Đường ống cấp nước bằng sắt hoặc đồng, nếu ống sắt không được xử lý chống rỉ thì dùng được vài năm là hỏng hết. Ống đồng là một loại ống cấp nước hoàn hảo, chống ăn mòn, không đóng cặn ở thành trong, không độc hại, thậm chí các ion đồng còn có tác dụng khử trùng nhưng sử dụng kim loại đúc tiền để làm đường ống nước? Lượng sản xuất của quặng mở ở sườn núi phía bắc còn không có nhiều đến mức có thể làm như vậy, ngay cả sau này, ống dẫn nước bằng đồng cũng chỉ được dùng cho những khu dân cư cao cấp.
Hiện tại, Biên Thùy Trấn không những không xuất khẩu được khoáng sản mà còn phải nhập khẩu phôi kim loại. Vì vậy, dù là ống sắt hay ống đồng thì Roland đều không nỡ sử dụng nó để tạo ra hệ thống cấp nước không mang lại lợi nhuận mà chỉ hoàn toàn dùng để hưởng thụ.
Nhưng bây giờ thì khác. Với lớp phủ của Soraya, điều đó có nghĩa là hắn có thể làm tay không bắt sói, chỉ sử dụng ma lực để sản xuất ống nước, ví dụ như lấy một ống sắt làm khuôn đút, dùng giấy bọc bên ngoài rồi cho Soraya dùng lớp phủ bao lấy nó, sau khi rút ra khỏi khuôn thì nó sẽ trở thành đường ống. Ngay cả khi các đường ống nước không chịu được áp lực thì cũng có thể đặt chúng trong rãnh ống nước có nắp đậy.
Thứ hai là hệ thống cung cấp điện... sợ rằng không thể phổ cập ra toàn trấn trong thời gian ngắn nhưng để cho tòa thành ngập tràn ánh sáng luôn là thứ mà Roland muốn đạt được, đọc sách với ánh sáng yếu ớt của ngọn nến thì nhức mắt và hại mắt lắm. Hơn nữa mùa hè sắp đến rồi, trong đêm nóng bức mà còn đốt đầy đuốc và nến sẽ như thế nào?
Bây giờ đã có máy phát điện và dây điện, việc lâu đài bước vào thời đại điện dường như không còn xa nữa. Về phần dây tóc của bóng đèn... hắn mơ hồ nhớ ra rằng trước khi sử dụng dây tóc vonfram thì người ta thường sử dụng dây tóc bằng cacbon tre để làm đèn sợi đốt. Tre không phải là thứ hiếm, có thể tìm thấy nó ở trong rừng cây phía nam sông Xích Thủy.
Tuy nhiên, thứ mà Biên Thùy Trấn cần nhất là các cơ sở luyện sắt. Sản lượng của sắt liên quan trực tiếp đến quy mô sản xuất máy móc và chế tạo vũ khí, đồng thời cũng là cơ sở cho sự tồn tại của trấn nhỏ.
“Đây là… một ngọn tháp?” Nightingale tò mò ngồi vào bàn, hỏi.
Roland gật đầu: "Gần như vậy, nhưng bên trong trống rỗng. Nó được dùng để đổ nhiên liệu và quặng. Nó có chức năng giống như một cái lò trục. Nó có thể nấu chảy quặng sắt thành gang."
Đây là phiên bản nâng cấp của lò trục cao cổ.
Hắn đã từng đến hiện trường thi công quan sát lò trục do Lasia thiết kế ra, thành thật mà nói, ngoài công suất nhỏ và nhiệt độ lò thấp ra thì cấu trúc của lò này rất gần với lò cao. Nếu không phải năng lực của Soroya tiến hóa khiến cho trấn nhỏ có năng lực sản xuất gạch chịu nhiệt thì hắn đã lên kế hoạch xây dựng tầm hơn mười cái lò như vậy.
Nhưng với gạch chịu lửa, đương nhiên phải xét tới lò cao với nhiệt độ lò cao hơn, sản lượng lớn hơn.
Chiều cao của lò cao được thiết kế mới là gần tám mét, gấp bốn lần so với lò trục, thân lò có dạng tháp, đường kính trong tối đa là ba mét. Để chống sập thì cần có một giá đỡ được dựng ở phía dưới. Thành lò phần trên mỏng, phần dưới dày, bụng lò dày nửa mét, trong cùng bằng gạch chống cháy được phủ sơn thương hiệu Soraya, đồng thời có một cửa tròn để lấy khí và động cơ hơi nước để hút khí vào bụng lò.
Để tận dụng hết sức mạnh của động cơ hơi nước, Roland còn thiết kế một bộ thiết bị cấp liệu tự động cho lò cao, bao gồm một ray leo và một xe cấp liệu đặc biệt có cửa di động ở phía dưới. Sau khi xe được đẩy lên đỉnh lò dưới sức kéo của động cơ hơi nước thì khóa ở đáy xe sẽ được lắp vào móc, từ đó mở cửa rót và đổ nhiên liệu hoặc quặng vào lò. Đối với thời đại này, một hệ thống như vậy cũng đủ để được coi là công nghệ hàng đầu.
Khác với lò trục có độ mở lớn, nhiệt lượng thấp, một khi đưa lò cao vào sản xuất thì sẽ không ngừng hoạt động trong thời gian dài, nhiên liệu và quặng phải được nhập liên tục, sản lượng cũng nhiều hơn so với lò trục. Chỉ cần xây dựng năm sáu lò cao như vậy thì sản lượng gang của thị trấn sẽ tăng theo cấp số nhân.
...
Sau khi vẽ xong tất cả các bản vẽ, Roland xoa xoa cổ tay có phần đau nhức, lấy một chiếc hộp từ dưới bàn ra và đẩy nó đến trước mặt nàng.
Nightingale giật mình: "Đây là...?"
"Ừm... mới đầu ta định đưa nó cho ngươi sớm nhưng lại tốn một chút thời gian để khắc hoa văn. Dù sao thì ta cũng không thạo dùng các máy móc trong nhà máy lắm." Roland cười, nói: "Hãy mở nó ra xem thử đi."
Nàng đưa tay mở hộp ra, trong lòng không khỏi cảm thán.
Chỉ thấy hai khẩu súng lục ổ quay được đặt so le trái phải với nhau ở trong hộp, khác với khẩu súng nguyên mẫu được Carter sử dụng. Hai khẩu súng lục này có màu bạc sáng bóng và bề mặt bóng lưỡng đủ để phản chiếu hình người, tay cầm và thân súng đều được chạm khắc hoa văn tinh xảo. Trên nòng súng có in tên Nightingale: "To Veronika."
Kế hoạch này đã được Roland ấp ủ trong đầu từ rất lâu. So với súng kíp gắn phía trước bất tiện và rắc rối, súng lục ổ quay mới được phát triển khá hoàn hảo, cả về độ an toàn và tốc độ bắn đều được duy trì ở mức cao hơn. Đối với một phù thủy có độ cơ động cực cao như Nightingale thì súng ống trong tay nàng có thể phát huy ra uy lực như thế nào, đúng là khiến cho người ta chờ mong.
"Cảm ơn!" Nàng cười và cầm hai khẩu súng lục lên, nhảy khỏi bàn và làm động tác bắn: "Ngài sẽ dạy ta sử dụng chúng sao?”
“Đương nhiên.” Roland gật đầu, đối phương mặc một bộ quần áo thích khách trắng noãn, cộng thêm nụ cười rực rỡ đến chói mắt khiến cho hắn lập tức hiểu được cái gì gọi là đẹp vô song: “Không khó, chỉ cần lẻn vào bên cạnh mục tiêu, bóp cò súng, đồng thời hét lên rằng buổi trưa đã đến rồi là được."