Chương 197
Lúc Roland biết được có một đội nhân mã lớn đang đến gần bọn họ là vào buổi sáng ngày thứ hai, Thiểm Điện đi tuần tra theo thường lệ phát hiện một đội ngũ đang thong thả đi về phía bọn họ.
"Cái gì, hơn một ngàn người?" Hắn giật mình, không phải nói đoàn sứ giả chỉ có năm mươi người thôi sao?
"Đúng vậy. " Macy bổ sung nói, "Nhưng không có nhiều người cưỡi ngựa, chỉ có sáu người!"
"Vậy người đi bộ. . . Bọn họ có mặc áo giáp và đeo vũ khí không ?"
"Phần lớn không mặc áo giáp, chỉ mặc quần áo vải bố bình thường." Thiểm Điện nói, "Vũ khí cũng có đủ loại, nhưng có vài trăm người vác đoản mâu sau lưng."
Trình độ trang bị kém cỏi như vậy, chẳng lẽ chỉ là bình dân hoặc nông nô bình thường sao? Roland nghi hoặc nghĩ, thời đại này căn bản không có huấn luyện chuyên môn cho dân binh, nói trắng ra chỉ là đội hậu cần phụ trách vận chuyển lương thảo và đồ quân dụng cho kỵ sĩ, có khi còn sung làm pháo hôi, tiêu hao mũi tên của quân địch.
Nếu Deflick muốn dùng vũ lực giải quyết mình, không có khả năng không biết đến trận chiến bộc phát tại cứ điểm Epic và trấn biên thùy kia. Liên quân hơn hai trăm kỵ sĩ của công tước Llane đều không thể sờ đến trấn nhỏ, càng không nói đến đám dân binh chỉ dựa vào hai chân chạy trốn này. Biết rõ quá trình chiến đấu và kết quả trận chiến còn tiến quân đến trấn nhỏ, chỉ có thể nói bọn họ nắm chắc có thể đột phá phòng tuyến hỏa lực.
Roland không khỏi nghĩ đến loại thuốc kia của giáo hội.
Trước đó, hắn đã suy đoán giáo hội giúp đỡ mình và Garcia, phải chăng có liên quan đến Deflick. Nếu những người này đều có thuốc, tình huống sẽ hoàn toàn không giống bình thường.
Trong thời gian ngắn, nó có thể khiến tốc độ chạy của con người sánh ngang với ngựa, đồng thời không có chút đau xót, nói cách khác, phòng tuyến hoả lực sẽ phải đối mặt với hơn một ngàn kỵ sĩ trùng kích, chỉ cần có một người xông vào đội ngũ, đều mang đến thương vong cho đệ nhất quân.
Cũng may hiện tại đệ nhất quân cũng không phải quân đội của hai tháng trước.
Mặc dù chuyển luân súng trường mới thay đổi khoảng một trăm chiếc, nhưng hỏa lực và mật độ đã vượt xa đội súng kíp lúc trước, đặc biệt phân phối cho xạ thủ chuyện môn, kẻ địch tiến vào phạm vi ba trăm mét sẽ gặp phải công kích không ngừng. Sau chiến tranh, đội pháo binh cũng được mở rộng, bốn tổ lúc trước đã biến thành hai mươi tổ, mỗi tổ được phân phối pháo mười hai poud, gia tăng bội kính, lực sát thương đã vượt ngoài ngàn mét.
Nhưng Roland lại nghĩ tới một vấn đề khác.
"Các ngươi có chú ý đám người đi bộ kia có đeo đá Thần phạt không?"
"Ta không dám đến quá gần. " Thiểm Điện chỉ vào Macy, "Tên này biến thành ưng, còn nhìn rõ hơn ta nhiều."
Macy lại lắc đầu nói, "Không nhìn thấy, có lẽ giấu trong quần áo rồi!"
"Nói như vậy. . ." Roland suy nghĩ nói, "Ngươi lại dẫn theo Dạ Oanh bay đến đó lần nữa. Có thể bay ở độ cao cách lưng người khoảng mười mét đúng không? Ngươi bay dọc theo sông Xích Thủy, Macy phụ trách cảnh giác phía trước, gặp thuyền nhỏ qua lại thì nói với Dạ Oanh đi vào trạng thái sương mù." Hắn nhìn về phía Dạ Oanh, "Sau khi tiếp cận địch nhân, ngươi đứng ở phía xa quan sát đội quân kia có mang theo đá Thần phạt không, nhớ kĩ không được tự tiện công kích."
"Vâng." Dạ Oanh và Thiểm Điện đồng thời nói.
Lúc ba người chuẩn bị xuất phát, Roland gọi các nàng lại, "Nhớ kỹ, an toàn là quan trọng nhất, bảo vệ tốt chính mình."
"Không có vấn đề." Dạ Oanh trừng hai mắt, cười nói.
Sau khi các phù thủy rời đi, hắn mơ hồ có chút bất an, câu nói kia phải không lập flag rồi chứ?
Hơn nữa hắn cũng ý thức được sai lầm to lớn trong công tác của mình, chính là lực khống chế tình báo tại cứ điểm Epic quá yếu, nếu không phải Pelor phái người mang tin tức tới, rất có thể hắn sẽ rơi vào tình huống kẻ địch đánh đến cửa mới biết. Một khi lâm vào chiến đấu trên đường phố, đệ nhất quân mất đi ưu thế hỏa lực rất khó vãn hồi cục diện.
Tuổi tác của hắn còn rất trẻ, nghĩ rất đơn giản, Roland nghĩ, cái sau trận chiến này phải bổ sung chuyện này, hơn nữa không chỉ là tình báo, cũng phải xếp người của mình vào bên cạnh Pelor.
Tâm thần Vương tử không yên ngồi ở trước bàn, cũng không có tâm trạng ăn uống, mãi đến khi Thiểm Điện và Dạ Oanh như sao băng bay vào phòng, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Macy vỗ cánh rơi xuống đầu vai Dạ Oanh, cao giọng nói: "Không có, không có!"
"Không có đá Thần phạt?"
"Phần lớn đều không có." Dạ Oanh tháo mũ trùm xuống, một đầu tóc vàng rơi ra, "Ta vẫn luôn quan sát đội ngũ đến cuối cùng, ngoại trừ mười người lĩnh đội, trong đội dân binh chỉ có ba bốn hố đen."
"Rất tốt." Trong lòng Roland hiện lên một phương án tác chiến sơ bộ, "Các ngươi có đói bụng không? Đến phòng ăn trước, muốn ăn cái gì thì nói với đầu bếp."
"Thịt nướng mật!" Macy giang hai cánh ngẩng đầu nói.
Bên ngoài trấn nhỏ.
Vannah liếc mắt nhìn đám thợ đá và công nhân đang bận rộn ở hai bên đường, "Rốt cuộc bọn họ đang xây dựng cái gì vậy?"
Đầu tiên, mấy trăm người đào ra nhiều cái hố to trên mặt đấy, tiếp theo lại xây tường gạch bên cạnh, hắn vốn tưởng rằng hai đầu tường này sẽ nối liền với nhau, dùng để ngăn cách con đường, không nghĩ tới lại xây vây quanh hố.
"Mặc kệ nó, ta chỉ biết sắp có thể đánh kẻ địch rồi." Peels vừa cố định khung pháo đúng chỗ, vừa hưng phấn nói.
Đúng là như thế, Vannah nghĩ. Từ lần trước đánh bại liên quân của công tước, vương tử điện hạ tự tay ban phát cho mỗi thành viên của tổ pháo một miếng kí hiệu làm bằng đồng. . . Không đúng, là huân chương. Trên huân chương là đồ án tường cao của cứ điểm Epic, mặt sau có khắc niên hiệu và chiến tích, chế tác vô cùng tinh mỹ, đám người của đội súng kíp hâm mộ đến sắp hỏng.
Hơn nữa ngoại trừ phần vinh dự này, tất cả mọi người sẽ tăng lên một bậc, bây giờ Vannah đã là đội trưởng đội hỏa pháo, chưởng quản mười tiểu tổ hỏa pháo. Mà huynh đệ Rodney, Miêu Trảo và Peels, đã tấn thăng làm tổ trưởng, trong đó ba người được điều đi thành lập tổ nhỏ mới, dạy những người mới gia nhập thao tác hỏa pháo.
Khiến người khác phấn chấn là, vương tử điện hạ thực hiện lời hứa của mình, tại sườn đông của trấn nhỏ, dưới chân một dãy núi tuyệt cảnh, Vannah được phân một mảnh đất nhỏ, mặc dù trước mắt chỉ là một rừng cây, nhưng trên mặt đất đã dựng một tấm bia đá, biểu tượng quyền sử dụng nơi đó đã thuộc về hắn.
Cho nên khi biết được có kẻ địch muốn xâm chiếm trấn nhỏ, đệ nhất quân lập tức sôi trào, tất cả mọi người xoa tay, hy vọng có thể lập được công tích trong trận chiến lần này.
Đợi đến hoàng hôn buông xuống, chấm dứt một ngày diễn luyện, Vannah lau mồ hôi trên trán, ngồi dựa trên kệ pháo nghỉ ngơi. Suốt trưa đến giờ hắn vẫn luôn kiểm tra tân binh của các tổ pháo có chấp hành trình tự nã pháo đúng lệ hay không, cuống họng đã khô đến mức sắp nứt ra.
"Uống miếng nước đi." Peels đưa một cái túi da qua.
"Cám ơn." Vannah vặn mở cái nắp, uống một hơi cạn sạch.
"Ta nghĩ ta đã biết bọn họ muốn xây cái gì rồi." Peelsa nhếch khóe miệng, đắc ý nói.
"Phải không?" Hắn trả lại túi da cho đối phương. Lúc này tường gạch đã cao đến nửa người, vây hố đất thành hình sáu cạnh. Nhưng mỗi mặt tường, cách đất ba bốn mươi xăng ti mét, đều lưu lại một khe hở hẹp dài, có chút giống cửa sổ, nhưng lại nhỏ hẹp hơn chút."Không phải là phòng ở chứ?"
"Nói là phòng ở cũng không sai, ta vừa đến hỏi một vị thợ đá." Peels gật đầu, "Hắn nói với ta đây là vương tử điện hạ nghĩ ra. chỉ cần đội súng kíp tránh trong cái nhà chôn dưới mặt đất này nổ súng, sẽ không cần lo lắng nữa. Nó có một cái tên đặc biệt, điện hạ gọi nó là lô-cốt."