Chương 316
Nhìn thấy vương tử điện hạ rời đi, Lightning kéo Macy đến một góc sảnh lớn.
“Groo?”
Tóc của nàng gần như sắp dài tới mặt đất, khi di chuyển thì nhìn giống như u linh. Vẹt mái tóc trắng che bên má ra, hai má Macy phồng lên, cái miệng nhỏ nhắn còn ngậm nửa miếng sườn lợn rán còn chưa ăn hết.
“Ta phát hiện một chỗ thú vị.” Lightning nói nhỏ: “Nằm trong rừng rậm Dodge, ta định ngày mai đi thám hiểm, ngươi muốn đi theo ta không?”
“Ực.” Macy nuốt đồ ăn trong miệng xuống, liên tục gật đầu: “Tốt tốt, phải chuẩn bị những gì?”
“Ba bộ thám hiểm... không đúng, ba món đồ thường dùng nhất.” Lightning phát bây giờ thỉnh thoảng khi nói chuyện mình sẽ dùng mấy câu kỳ quái mà Roland điện hạ hay dùng: “Dao đánh lửa, lương khô và dao găm. Cự ly không xa, đem lượng đồ ăn của một ngày theo cũng đủ, ngươi đừng nhét đầy túi như lần trước.”
“Được, groo.” Macy vỗ vỗ ngực, khi chuẩn bị rời đi thì Lightning gọi nàng lại.
“Nhớ kỹ, lần thám hiểm này là bí mật của chúng ta, ngươi đừng nói cho những người khác.” Cô gái nhỏ dặn dò: “Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Nhìn Macy không thể chờ đợi, vọt tới chỗ bàn ăn, nàng bĩu môi, bắt đầu suy tư kế hoạch ngày mai.
Mặc dù ném bom đã lấy được thành công, không có phụ sự chờ mong của điện hạ nhưng nàng phát hiện bây giờ mình bay không được linh hoạt như trước, giống như có thứ gì đó trói buộc hành động của nàng. Chỉ cần tăng tốc độ thì Lightning sẽ cảm thấy sau lưng như có ma quỷ đang đuổi theo nàng.
Đây là di chứng của sợ hãi, nàng nhận ra được nguyên nhân nằm ở hành trình đến tháp đá lần đó, khi nhìn thấy bóng dáng khiến cho người ta sợ hãi ở cửa ra vào tầng hầm ngầm, nàng mất đi tỉnh táo và trấn định, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi đó, sau đó nàng bắt đầu hoài nghi thân phận nhà thám hiểm.
Sợ hãi cũng không đáng sợ, đáng sợ là không biết. Muốn vượt qua nó thì phải tiếp cận nó.
Lightning đọc thầm những lời dạy bảo của phụ thân, có lẽ ngày mai sẽ gặp được nguy hiểm nhưng nhà thám hiểm không nên e ngại nguy hiểm, càng không nên lùi bước không tiến, nếu như không thể vượt qua điều ấy thì sợ là từ nay về sau nàng rất khó tự do bay lượn được nữa.
Đây cũng là lý do Lightning quyết định gạt Roland điện hạ, tự tiện hành động. Dựa theo kế hoạch của điện hạ, sau Tà Nguyệt thì mới điều tra tháp đá, hơn nữa đến lúc đó sẽ phái ra Đệ Nhất Quân và phù thủy cùng nhau đến đó. Nàng sợ đến lúc đó cho dù mình lại đến tháp đá thì cũng rất khó chinh phục được sợ hãi, dựa vào mọi người mới có can đảm đến gần nơi nguy hiểm hoàn toàn không thể coi là một nhà thám hiểm.
Có lẽ điện hạ sẽ quở trách nàng, tịch thu kem ly của nàng, những tỷ muội trong Liên Minh Phù Thủy cũng sẽ lo lắng, nhưng nàng vẫn hạ quyết tâm.
Thân là con gái của nhà thám hiểm vĩ đại nhất Fiordland, Thunder, Lightning không thể chấp nhận bản thân là kẻ nhu nhược.
Nhưng mà quyết định lần này không phải là làm việc lỗ mãng, so với mấy tháng trước không hề chuẩn bị thì bây giờ nàng có súng lục ổ quay điện hạ tặng cho, hiểu nhiều về ma quỷ hơn, còn có Macy ở bên cạnh.
Đặc biệt là cái cuối cùng... nếu như gặp được một đám ma quỷ trong tháp thật thì cho dù Macy không thể biến thành hình dạng tà thú cưỡng chế di dời kẻ địch thì ít nhất cũng có thể chở mình đào tẩu.
Nhà thám hiểm không cần một đội người tăng thêm can đảm cho mình, nàng nghĩ, nhưng nếu có vài đồng đội đáng tin cậy thì có thể được.
Sau khi tiệc tối kết thúc, Lightning để thịt ướp mật tích góp từng tí vào trong túi vải, tiếp theo là vũ khí, cây đuốc và túi đựng nước.
Thành công hoàn thành nhiệm vụ oanh tạc đã khiến cho nàng tìm lại được chút tự tin, điện hạ cổ vũ và gò má hơi râu ria cũng làm cho lòng can đảm của nàng tăng nhiều. Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, ngày mai chính là thời gian xuất phát tốt nhất.
Sáng sớm, nàng đã bay lên đỉnh thành bảo, Macy đang ngồi xổm ở đầu tường đợi nàng.
“Kiểm tra lại túi đồ của ngươi.”
“Những gì ngươi dặn ta đều có đem theo.” Nàng biến trở lại nguyên dạng, mở túi đeo bên hông ra cho cô gái nhỏ kiểm tra. Lúc này, đồ ăn bên trong từ đầy túi đã giảm bớt một nữa, nhưng ít nhất cũng có trang bị dao đánh lửa và dao găm.
“Được rồi, lần này coi như ngươi đủ tiêu chuẩn... chúng ta xuất phát.” Lightning bay lên trời, dẫn theo bồ câu bay về hướng rừng rậm Dodge.
...
Đoạn đường này lặp đi lặp lại trong đầu Lightning rất nhiều lần, dù cho nhắm mắt lại thì cũng có thể tìm đúng phương hướng. Hôm nay thời tiết thoáng có chút âm trầm, nhưng so với mây đen rậm rạp lần trước thì tốt hơn không ít. Màu đất chậm rãi lùi về sau, càng tới gần khu vực tháp đá thì Lightning càng căng thẳng.
“Chỗ thú vị mà ngươi nói tối hôm qua là sào huyệt mới của diều hâu hả?” Macy hỏi.
"Không, thú vị hơn nó nhiều." Lightning lắc đầu: "Mục tiêu chúng ta muốn thăm dò là một di tích cổ đại, nó là tháp đá của hơn bốn trăm năm trước để lại, tầng hầm ngầm không sụp đổ, nói không chừng có thể tìm được một ít sách cổ miêu tả tình huống lúc ấy ở trong đó.”
“Sách cổ?” Macy run cánh: “Nghe có vẻ không thú vị bằng đi trộm trứng diều hâu, groo.”
“Một tổ diều hâu tối đa chỉ có mấy quả trứng, ăn mấy miếng là hết rồi.” Cô gái nhỏ hướng dẫn từng bước, nói: “Nếu như có thể tìm được sách vở như vậy, mang chúng nó về cho Roland điện hạ, chắc chắn hắn sẽ ban thưởng cho ngươi một sọt trứng gà, cho dù là nấu hay luộc đều tùy ngươi, mỗi ngày ăn ba quả đều có thể ăn được một thời gian rất dài.”
“Thật sự?” Macy lập tức tỉnh táo tinh thần: “Vậy thì chúng ta tranh thủ đi tìm sách cổ đi! Groo groo!”
Khi tới gần giữa trưa, hai người thuận lợi đến trên không chỗ cần đến.
Tháp đá bị dây và rêu xanh bao trùm một nửa vẫn đứng sừng sững ở trong rừng cây, thoạt nhìn, mọi thứ xung quanh vẫn giống như mấy tháng trước, không có có thay đổi gì. Lightning hạ độ cao, bay vòng quanh tháp đá một vòng, xác nhận an toàn mới nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Chính là chỗ này sao, groo?” Bồ câu đậu lên đỉnh đầu của nàng, hỏi.
“Suỵt.” Lightning ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng, trong rừng rậm yên tĩnh, giọng nói của hai người có vẻ cực kỳ lớn: “Nói nhỏ một chút, chỗ này có thể có ma quỷ.”
“Ma quỷ?” Macy lập tức dựng đuôi lên.
“Ngươi ở phía trên chờ ta.” Nàng chỉ chỉ đỉnh tháp, nói nhỏ: “Ta xuống xem tình hình trước.”
Dẫm nát đám cỏ dần héo rũ, dưới chân phát ra tiếng sàn sạt rất nhỏ, lối vào tháp đá cũng không có bị thực vật phủ kín, Lightning còn có thể chứng kiến một ít dây leo bị mình dùng dao găm cắt đứt lần trước. Nàng ngừng thở, theo đường cũ chui vào trong tháp, từng chút từng chút tới gần tầng hầm ngầm trong tháp. Nhìn bậc thang kéo dài vào trong bóng tối trước mặt, nàng thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập bình bịch.
Sợ hãi bắt đầu từ không biết, vượt qua sợ hãi, tới gần không biết... cô gái nhỏ không ngừng cổ vũ cho mình, đốt đuốc lên, từng bước đi xuống thang.
Đi đến một góc rẽ trong thông đạo, nàng lặng lẽ liếc một cái, cửa gỗ sụp đổ đã vỡ thành mảnh nhỏ, cửa vào tầng hầm ngầm cũng không có bóng dáng ma quỷ, chỉ còn lại bóng đen tĩnh mịch sau cửa, giống như một cái miệng rộng có thể nuốt người bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, nàng nghe được một giọng nói từ trong bóng tối vọng ra, như có như không, lại vô cùng quen thuộc
Lightning nhịn không được sợ run cả người, trong sát na lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, gần như ức chế không nổi muốn xoay người mà chạy! Nàng cắn chặt răng, quyết tâm áp chế sợ hãi dâng lên từ đáy lòng, che miệng lại, nghiêng tai lắng nghe.
Lúc này, tiếng gọi rõ ràng hơn nhiều, hơn nữa âm điệu cũng giống y như lần trước.
“Cứu… cứu ta...”
………………………………………………………………………………