Chương 317
Lightning chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Nàng lập tức nhớ tới những ác ma leo ra từ vực sâu, u linh đầy oán khí hoặc là kẻ bất tử luẩn quẩn không chịu đi qua lời truyền miệng của những nhà thám hiểm. Không một thứ nào trong số chúng nó mà không phải là ác mộng của nhà thám hiểm, cho dù bốn mắt nhìn nhau cũng có thể đoạt đi tính mạng của người khác, ảo giác và dụ dỗ đều là thủ đoạn chúng nó am hiểu, chẳng lẽ trong di tích này cũng che dấu quái vật như vậy?
Tuy nhiên, Thunder nói những lời truyền miệng này chỉ là lời nói vô căn cứ của những nhà thám hiểm dỏm, nhưng giờ khắc này nàng lại cảm nhận được trong lòng mình dao động. Nói cách khác, có ai bị ma quỷ vây công mà vẫn có thể không ngừng kêu lên suốt mấy tháng ở trong đó, ngay cả âm điệu và khoảng cách cũng không hề thay đổi?
Bây giờ nàng đứng trước hai lựa chọn khó chọn, nếu đúng là tà vật trong truyền thuyết, giết chết tất cả ma quỷ, mình tự tiện xông vào có vẻ như cũng khó trốn vận rủi. Nhưng nếu như đối phương đã kiên trì được tới bây giờ, vậy thì hẳn là ma quỷ đó vẫn còn ở trong di tích, như vậy phải làm như thế nào mới ổn?
Do dự một lát, nàng quyết định bay về tìm Macy thương lượng.
Kể sơ lược tình huống, Macy ngẩng đầu nói: “Chúng ta có thể tắt đuốc, lặng lẽ đi vào, groo, như vậy ma quỷ sẽ không nhìn thấy được chúng ta.”
“Ách, nhưng làm như vậy thì chúng ta cũng không thấy được chúng nó.”
“Ta có thể biến thành con cú mèo.” Bồ câu cọ cọ mặt nàng, nói: “Cho dù đêm đen cũng không thắng được ta, groo.”
Ánh mắt Lightning sáng lên: “Này cũng là biện pháp tốt, nhưng mà... những tà vật trong truyền thuyết đó cả đời đều sống trong vùng đất tối đen, ít nhất cũng phải có cách để phát hiện con mồi chứ? Nếu không thì chúng nó chết đói lâu rồi.”
“Không phải ngươi nói chúng nó đều do người khác bịa ra để hù người sao?”
“Không phải ta, là phụ thân của ta.” Cô gái nhỏ đính chính.
“Cũng giống vậy thôi, dù sao ta chưa từng nghe nói tới quái vật bất tử bất diệt ở ở Greyfort, groo, nếu như chúng nó có khủng bố như vậy thì không thể nào chỉ ở một chỗ nhỏ như Fiordland?” Trên người Macy tỏa ra một luồng sáng, bồ câu lập tức lớn lên, biến thành một con cú mèo màu nâu xám, trong ánh mắt tràn đầy kích động: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cảm thấy hứng thú đối với những truyền thuyết như thế.”
Đúng vậy, nếu như là một nhà thám hiểm đủ tiêu chuẩn thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội có thể nghiệm chứng truyền thuyết. Huống chi nàng còn có chướng ngại tâm lý phải vượt qua, bây giờ chạy trối chết thì chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Lightning do dự một chút, quyết định làm theo lời Macy.
Nhưng mà, chờ một chút... mình là vì phải vượt qua sợ hãi nên mới tới đây, còn nàng, sao cũng hứng thú với việc thăm dò di tích như thế? Chẳng lẽ...
“Ngươi gấp gáp như vậy không phải là vì một sọt trứng gà đó chứ?”
Con cú mèo chớp chớp cặp mắt to tròn, nghiêng đầu.
...
Một lần nữa đứng ở lối vào tầng hầm ngầm, Lightning hít thở mấy hơi thật sâu, nắm chặt súng lục ổ quay trong tay, rón rén đi vào trong bóng tối tĩnh mịch.
Đại khái là Macy ngồi xổm trên đầu vai, nàng cảm thấy mình bình tĩnh hơn trước đó nhiều.
Mặt đất ẩm ướt, thỉnh thoảng còn có một vũng nước đọng. Nơi này có địa thế thấp, nước mưa chảy vào trong tháp sẽ dần tụ lại, tuy tầng hầm ngầm có sắp đặt cống ngầm thoát nước nhưng trải qua hơn trăm năm gió táp mưa sa, sợ là những cống ngầm này cũng bị tắt gần hết rồi.
Macy dùng cánh vỗ vỗ đầu của nàng, như vậy có nghĩa là phía trước có một bậc thang đi xuống dưới.
Lightning bước chậm dần, từ từ mò ra biên giới của cầu thang, không một chút do dự, bước xuống mười bậc, vượt qua một chỗ rẽ, nàng chợt thấy ánh sáng.
Ánh sáng màu vàng nhạt từ dưới cuối cầu thang chiếu lên, rơi vãi trên mặt đất, chiếu ra từng đợt sáng lăn tăn.
Nàng cẩn thận quan sát một phen, sau đó mới phát hiện mặt đất hơi lắc lư lại là một vũng nước. Căn cứ gần nửa khung cửa chìm ở trong nước thì có thể thấy được nước ở cuối tầng hầm ngầm đại khái không cao quá gối.
Nàng cẩn thận đi đến chỗ giao thoa giữa bậc thang và mặt nước, hai chân cách mặt đất, chậm rãi bay tới cạnh cửa, nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy trong cửa là một khu vực trống trải, không gian dưới mặt đất của tháp đá to đến có chút không thể tưởng tượng nổi, cũng đã vượt xa bộ phận trên mặt đất. Nàng cũng không có nhìn thấy bất cứ cây đuốc đang cháy nào, ánh sáng vàng đến từ những tảng đá khảm xung quanh vách tường. Chúng nó vòng quanh tầng hầm ngầm, đồng thời cũng làm cho Lightning thấy rõ tất cả trong phòng.
Trong phòng có một bệ đá, trên đó có vài bóng người, từ giáp xác sau lưng và thân hình khôi ngô thì có thể nhận ra, chúng nó đều là ma quỷ. Cũng may kẻ địch còn chưa có chú ý tới động tĩnh cạnh cửa, chỉ giơ trường mâu và đại thuẫn vây chặt một cột đá lập phương màu lam.
Lúc này, tiếng cầu cứu cũng càng ngày càng rõ ràng, giống như vang lên bên tai nàng vậy.
“Cứu… cứu ta, cứu… cứu ta...”
Lightning nuốt một ngụm nước miếng, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?
“Chúng ta...”
“Nhanh đi cứu nàng, groo.” Macy nói nhỏ bên tai nàng.
“Ôi chao?” Cô gái nhỏ giật mình: “Nhưng mà chỗ đó có nhiều ma quỷ như vậy... chúng ta không thể đánh lại chúng nó!” Nàng cảm nhận được lòng bàn tay nắm súng đã tràn đầy mồ hôi: “Nếu như Nightingale tỷ ở đây thì chắc chắn không có vấn đề, nhưng một mình ta... thì làm không được.”
“Đó chính là ma quỷ ngươi nói sao?” Macy nghiêng đầu nói: “Hình như chúng nó đều chết rồi, groo.”
“Cái gì, chết rồi?”
Còn chưa dứt lời, Macy đã bay lên trời, bay tới chỗ đài cao, khiến cho Lightning sợ tới mức nhất thời sững sờ tại chỗ, thậm chí đã quên đưa tay giữ nàng lại. Khi kịp phản ứng lại thì nàng đã nhào tới trên người một con ma quỷ, Lightning đành phải cắn môi, giơ súng đuổi kịp, trong nội tâm mặc niệm bí quyết ngắm bắn mà Nightingale chỉ.
Kết quả là một màn khiến cho người ta kinh ngạc xuất hiện, chỉ thấy hai con ma quỷ bị cú mèo đụng trúng ầm ầm sụp đổ, giống như là một tảng đá đã tải qua phong sương gió bão, chớp mắt đã hóa thành một đống tro bụi.
Cái này... là chuyện gì xảy ra? Lightning bay đến bên cạnh Macy, kinh ngạc dò xét ba con ma quỷ khác.
Dưới ánh sáng vàng chiếu rọi, trên thân thể chúng nó tràn đầy vết rạn nhỏ, giữa hai chân còn có dấu vết con nhện giăng tơ, nhìn xuyên qua cái mũ dữ tợn thì có thể chứng kiến con mắt và làn da có màu xám trắng, hoàn toàn không có chút sức sống. Thì ra là thế, nàng nghĩ, dưới ánh sáng mờ, thị lực của con cú mèo tốt hơn mình mấy lần, cho nên Macy mới nói như vậy.
Nhưng mà không đợi nàng bình tĩnh lại, ánh mắt Lightning đã bị một thứ khác hấp dẫn.
Trong đài cao bị ma quỷ vây xung quanh, một hình lập phương cực lớn đứng sừng sững ở đó, nhìn từ xa thì giống như cột đá, tới gần xem mới phát hiện nó trong suốt. Trong tinh thể lập phương là một người phụ nữ mặc quần áo hoa lệ, hai mắt nàng nhắm nghiền, hai tay giang ra, mái tóc dài màu lam xõa ra phía sau, giống như còn giữ lấy tư thế tung bay theo gió.
“Đây là phù thủy, groo?” Macy bay đến phía trên tinh thể, mổ mạnh, nhưng mà nó không có vỡ ra, ngược lại còn phát ra tiếng vang trong trẻo: “Cứng quá, groo!”
“Ta không biết.” Lightning lẩm bẩm nói, nàng để tay lên tinh thể, hàn ý lạnh buốt xuyên thấu qua làn da truyền đến, mặt ngoài tinh thể đóng một lớp tro bụi dày đặc, hiển nhiên người phụ nữ này đã ở trong “quan tài băng” này một thời gian rất dài. Ánh mắt của nàng trông rất sống động, lông mi nhíu chặt cong vút lên, nhìn như đang bối rối, lại có vẻ lo lắng.
“Cứu… cứu ta...”
Giọng nói lại vọng từ phía sau tinh thể ra.