Chương 318
Roland vung bút lông ngỗng, nhanh chóng viết một đoạn văn lên giấy.
Trước khi tới đây, cả ngày hắn nhìn máy tính vẽ bản vẽ cơ khí, hắn cho là mình sẽ có rất ít cơ hội dùng bút viết chữ, không ngờ bây giờ lại dùng tới loại phương pháp ghi chép cổ điển này.
Bên cạnh đặt hai chồng tài liệu, đều là kế hoạch tiếp theo mà hắn định áp dụng.
Một cái là sản xuất axit sunfurit quy mô lớn, thiết bị mới đã được Anna và Soria chế tạo xong, lọ phản ứng làm từ chì được cải tạo thành loại vỏ thiết có độ tin cậy cao hơn, bên trong được phủ một lớp phủ chống ăn mòn, so với phiên bản thí nghiệm trước thì nó lớn gấp ba lần.
Sợ giai đoạn hiện tại hoàn toàn không thể thu thập hoặc tinh lọc khí thải sinh ra khi sản xuất (chủ yếu đến từ quá trình đốt cháy lưu huỳnh và các oxit nitơ bị rò rỉ), bởi vậy Roland đặt nó ở khu công nghiệp phía nam, nằm bên bờ sông Xích Thủy và khu dân cư, xây dựng một công trình bằng gạch bao quanh nhà xưởng, mắc ống khói, nâng cao mức thải khí thải.
Bởi vì nâng cao sản lượng axit sunfurit hỗ trợ rất nhiều cho việc mở rộng chế tạo axit nitric đậm đặc quy mô lớn, cho nên đưa thiết bị vào sản xuất là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu. Nội dung trên văn kiện là lệnh cho Kaymer Schuider chọn ra một đám đệ tử phục vụ cho công tác sản xuất axit sunfurit số lượng lớn, Barov cũng phải chiêu mộ một ít dân địa phương đang tin cậy làm tạp công phụ trợ, toàn bộ nhân số trong nhà máy hóa chất khoảng chừng trăm người.
Văn kiện thứ hai là xây dựng hệ thống chữa bệnh công cộng.
Nói thật, đối với phương diện này Roland cũng chưa quen thuộc, nói đến y học hiện đại thì càng dốt đặc cán mai, nhưng mà như vậy cũng không ảnh hưởng hắn dựa vào thường thức vẽ ra một cái phương án phù hợp nhu cầu đơn sơ trước mắt.
Đầu tiên, tác dụng lớn nhất của cái này ngành là tuyên truyền và phổ cập khoa học, ví dụ như là nước phải nấu sôi lên mới uống, thịt phải nấu chín mới ăn, nguyên nhân sinh bệnh và phương pháp chữa trị, ký sinh trùng và vi sinh vật khác nhau vân vân... nhờ uy tín càng ngày càng tăng của mình, muốn cho lĩnh dân làm một việc dựa theo yêu cầu cũng không phải là việc khó, nhưng mà muốn cho bọn họ hiểu được tại sao phải làm như vậy thì nhất định phải có người chuyên môn tiến hành tuyên truyền giáo dục mới được. Chuyện này nói một lần không có tác dụng gì, phải giảng đi giảng lậy bảy tám lần, mấy chục lần, giống như quảng cáo treo trong ruộng, nói nhiều thì mọi người cũng sẽ dần dần tiếp thu quan điểm này.
Tiếp theo là cổ vũ sinh con, nhân viên của Toà thị chính có hạn, hắn không muốn một mình lập ra một ngành sinh sản nữa, tạm thời gộp nó vào trong chữa bệnh công cộng. Dân cư vẫn luôn là tài nguyên khan hiếm nhất trong thời đại này, lĩnh dân có thể sinh nhiều mới là tốt nhất, năng lực của Nanawa có thể giải quyết được nguy hiểm khi khó sinh và các vấn đề khó giải quyết khác, có nàng thì tỉ lệ sinh tồn sau sinh gần như có thể đạt tới trăm phần trăm. Mặt khác, vì tránh chuyện bỏ con gái, chỉ sinh mà không nuôi xảy ra, hắn cũng đưa ra chính sách phụ cấp và trừng phạt rõ ràng, ví dụ như là bé gái phụ cấp hơi cao hơn bé trai, phụ cấp phát theo giai đoạn, bỏ con thì sẽ bị phạt tiền hoặc phạt tù.
Một chuyện cuối cùng là phụ trách thu phí. Trừ trị liệu khi sinh con, bệnh viện chữa bệnh sẽ căn cứ vào ma lực của Nanawa tiêu hao nhiều ít mà thu phí tổn nhất định, để giảm bớt gánh nặng cho cô gái nhỏ, cũng lập nên nền móng cho hệ thống bệnh viện sau này. Người đứng đầu ngành Roland cũng đã chọn ra được, đó là phụ thân của Nanawa, tử tước Deco Pyne.
Văn kiện thứ ba là tấm đang viết, cũng là phương án xây thành của Biên Thùy Trấn, thứ phức tạp nhất và khổng lồ nhất trong số tất cả kế hoạch.
Nó liên quan đến việc mở rộng thị trấn và sáp nhập cứ điểm Epic vào, đến lúc đó chắc chắn phải ban bố một loạt pháp luật để thống trị nhân dân hai nơi, chế độ thẩm phán và hệ thống công an cũng phải được bổ sung. Muốn chế định tỉ mỉ những thứ này, chỉ bằng vào kiến thức của mình thì chắc chắn không đủ, Roland định làm một bản dự thảo trước, chi tiết sẽ thảo luận với tổng quản Toà thị chính Barov rồi hoàn thiện sau.
Viết xong phần mở đầu, hắn xoay xoay cổ tay mỏi nhừ, đi tới trước cửa sổ thủy tinh sát đất.
Hôm nay thời tiết rất âm u, sáng sớm đã không thấy được mặt trời, đến xế chiều thì mây đen đã che kín trên bầu trời, giống như sắp có mưa to. Gió thu có chút lạnh đảo qua hậu hoa viên của thành bảo, có thể nghe được rừng cây oliu phát ra tiếng vang sàn sạt.
Nhưng vào lúc này, một chấm đen xuất hiện ở chân trời, đang bay về phía thành bảo.
“Là Lightning.” Giọng Nightingale vang lên sau lưng.
“Đại khái là lại đến rừng rậm Dodge hái nấm chứ hả?” Roland cười nói. Bình thường, dưới tình huống không có nhiệm vụ điều tra, bài luyện tập của Lightning và Macy chính là bay lượn tự do, cho nên giữa trưa không về thành bảo ăn cơm là chuyện bình thường, nghe hai người bọn họ nói, bọn họ thường xuyên kiếm chút trứng chim và tổ ong trong rừng hoặc là bắt chút động vật nhỏ kỳ lạ quý hiếm nướng ăn, hẳn là tất cả nhà thám hiểm đến cuối cùng thì đều sẽ trở thành người giống như Bear Grylls.
Mặt khác, mặc dù nấm Birdsnout hầu như đều mọc trên tán cây nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nghĩ tới điển cố ‘cô gái hái nấm’.
“Điện hạ, ngươi... cười có chút quái lạ.”
“Khụ khụ, nghĩ tới một chuyện cổ thú vị, ngươi muốn nghe không?”
“Ừ?”
Roland hắng giọng: “Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái nhỏ, nàng thích vừa hái nấm vừa đếm... hả.” Bóng đen càng lúc càng lớn, bất ngờ, đối phương không có bay qua thành bảo mà lạ hạ độ cao xuống, vọt thẳng tới cửa sổ sát đất của văn phòng. Roland giật mình, đưa tay mở cửa sổ ra, Lightning không hề dừng lại, xông thẳng vào trong phòng.
“Điện, điện hạ!” Nàng vừa đáp xuống thì kích động hét lên: “Ta tìm được một phù thủy!”
“Phù thủy?” Roland tò mò hỏi: “Ở đâu?”
“Trong tháp đá trong rừng rậm Dodge.” Lightning chỉ Macy vừa mới bay vào văn phòng: “Nàng có thể làm chứng!”
“Groo groo!” Macy ngửa đầu nói.
“Tháp đá?” Hắn nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi kể lại chi tiết cho ta nghe.”
Nghe Lightning miêu tả, Roland nhịn không được hít một hơi khí lạnh, nàng cũng quá lớn gan, chỉ dẫn một con bồ câu theo mà dám đi thám hiểm di tích cổ đại có thể có ma quỷ tồn tại. Nhưng mà đáng sợ hơn là trong di tích còn phong ấn một phù thủy? Đương nhiên, cũng có thể là người bình thường bị phù thủy phong ấn... không cần biết là như thế nào, đây là một tin tức không thể tưởng tượng được.
“Tiếng kêu cứu là sao?”
“Là thứ này, ta tìm được nó trên mặt bàn ở sau lưng nàng.” Lightning móc một hộp sắt vuông lớn cỡ chừng bằng bàn tay từ trong túi quần ra, thoạt nhìn thì nó giống như là một cái gương nhỏ dùng khi hóa trang. Mở cái nắp ra, trong đó khảm một viên bảo thạch màu hồng, nàng nhấn cơ quan bên cạnh bảo thạch, một giọng nói đầy lo lắng vang lên bên tai mọi người.
“Cứu… cứu ta...”
Roland lập tức rùng mình một cái, giọng nói này chợt xa chợt gần, đúng là có chút đáng sợ, nếu như mình nghe được tiếng kêu cứu vọng ra từ trong tầng hầm ngầm u ám như vậy, chắc chắn không nói hai lời, quay đầu bước đi.
“Trong bảo thạch có ma lực.” Nightingale hiện hình, tặc lưỡi làm lạ, nói: “Ta có thể nhìn thấy dòng xoáy ma lực yếu ớt trong đó, vận chuyển giống như trong có thể phù thủy.”
Được rồi, xem ra nó là một máy ghi âm ma lực có thể liên tục phát ra tiếng, khả năng đối phương là phù thủy lại tăng thêm một phần.
“Trong tầng hầm ngầm của tháp đá còn có những bảo thạch tương tự như vậy không?”
“Ta không có nhìn kỹ, rất nhiều chỗ trong phòng đều bị ngập trong nước.” Lightning lắc đầu: “Lúc ấy ta chỉ nghĩ phải trở về báo tin tức này cho ngài biết sớm.”
“Từ nay về sau không cần làm như vậy, nhất là tự tiện đi mấy chỗ nguy hiểm.” Roland vỗ vỗ đầu của nàng, sau đó nhìn về phía Nightingale: “Triệu tập tất cả thành viên trong Liên Minh Phù Thủy và Iron Axe đến văn phòng, kế hoạch điều tra di tích phải tiến hành sớm.”
………………………………………………………………………………...