Chương 334
Andrea vừa leo lên một góc tường thành thì thấy được cảnh tượng khiến cho nàng khiếp sợ.
Chỉ thấy một loạt chiến sĩ ăn mặc như dân binh đứng trên đầu tường, bọn họ cầm một cây vũ khí kỳ quái trong tay, nói chung thì chính là súng kíp mà Ashes nói. Theo đàn tà thú tới gần, súng kíp phun ra ngọn lửa và khói đặc, tiếng nổ vang không ngừng quanh quẩn ở bên tai.
Đó là một loại vũ khí giống như cung nỏ nhưng nàng hoàn toàn không nhìn thấy đối phương bắn ra mũi tên, đại khái là do bụi mù quá nhiều. Tà thú xông lên phía trước nhất như bị thứ gì đập mạnh, thân hình dừng lại, liên tiếp ngã xuống đất.
Nhưng các chiến sĩ không có quan sát chiến quả, cũng không có nhét mũi tên vào mà tiếp tục bắn vào kẻ địch, tốc độ còn nhanh hơn mình nhặt cung cài tên mấy phần.
"Đây vũ khí đáng sợ mà ngươi nói?" Andrea cảm thấy bờ môi hơi khô khốc: "Hoàn toàn chính xác là tốc độ bắn rất nhanh, nhưng có vẻ như tỉ lệ chính xác..."
"Trước khi những người này được nhận vào Đệ Nhất Quân thì đều là thợ mỏ, nông phu và thợ săn." Ashes cắt ngang: “Bọn họ học sử dụng loại vũ khí này còn chưa tới nửa năm."
Một cái chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh thì tốn năm năm bồi dưỡng, cung thủ thì càng dài, cho dù là cung nỏ có thời gian huấn luyện ngắn nhất thì cũng tốn chừng nửa năm mới có thể để cho nông phu không đến mức để ngược mũi tên trong lúc hốt hoảng. Còn chiến đấu thực tế? Có trời mới biết bọn họ có thể bắn trúng cái gì, đa số tình huống đều chỉ dẫn theo để tăng thêm thanh thế.
Andree không nhịn được nuốt ngụm nước bọt, nàng cũng không xa lạ gì với mấy cái huấn luyện này, gia tộc đã từng bồi dưỡng kỵ sĩ kiệt xuất, bởi vậy nàng cũng hiểu chừng nửa năm là có thể tham gia thực chiến có ý nghĩa như thế nào. Chỉ cần có thể cung ứng đầy đủ vũ khí và lương thực, Roland có thể chắp vá ra một nhánh quân đội khổng lồ trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa cũng không sợ nhánh quân đội này dễ dàng sụp đổ khi chiến đấu cận thân, công kích không ngừng chút nào, cho dù là kỵ sĩ tinh nhuệ cũng khó có thể tới gần.
Chuyện này không liên quan đến dũng cảm và ý chí của dân binh, là vũ khí mang đến cho bọn họ lực lượng mạnh mẽ.
"Ngươi có biết thêm gì về thương hỏa không?" Tilly trầm tư một lát, sau đó hỏi Sylvia.
Người sau gật gật đầu: "Ta đã quan sát kỹ rất nhiều lần, nó đúng là một loại vũ khí giống như cung nỏ, mũi tên bắn ra rất ngắn, không có cán tên cũng không có lông đuôi. Khác nhau ở chỗ mũi tên cũng không dựa vào lực đàn hồi của dây cung mà là lực trùng kích khi một loại bột phấn màu đen nổ tung, trong nháy mắt đẩy tốc độ của mũi tên lên cực cao."
"Bột phấn màu đen?" Ashes hỏi: "Đó là cái gì?"
"Đại khái là một loại sản phẩm giả kim." Nàng lắc đầu: "Thành phần cụ thể ta cũng không rõ ràng."
"Hẳn là cực kỳ đắt đỏ." Andrea: "Những thứ nhà giả kim tạo nên chưa bao giờ có giá rẻ."
Ashes bĩu môi: "Thật sao... nhưng mà nhìn thần thái bọn họ khi bắn, hoàn toàn không giống như là đang dùng một loại vật phẩm đắt đỏ."
"Chờ một chút, có thứ gì đến đây." Đang quan sát chiến trường, Sylvia nao nao: "Trời ạ, đó là tà thú sao? Cao gần bằng tường thành! Thoạt nhìn như là một con rùa đen to lớn, trên lưng còn có giáp xác to lớn."
Andrea lập tức tỉnh táo tinh thần: "Giáp xác? Sợ là những súng kíp này hiệu quả có hạn, chỉ cần để ta tới gần phạm vi mười bước thì cho dù là tường thành cũng không ngăn được mũi tên ma lực của ta. Ashes, ngươi yểm hộ ta."
"Hô, được rồi." Ashes bất đắc dĩ gỡ đại kiếm sau lưng xuống: "Ta nói trước, ngươi đừng làm đại nhân Tilly mất mặt."
"Các ngươi đừng đi…" Sylvia ngăn lại: "Bọn họ còn có…"
Andrea không có nghe được nửa câu sau của đối phương, nàng chỉ nghe được một tiếng nổ đinh tai nhức óc, giống như là sấm nổ vang ở bên tai. Quay đầu lại, trên tường thành đặt từng vật như ống sắt, không hẹn mà cùng phun ra lửa, lần này, nàng mơ hồ nhìn thấy được quỹ đạo bay của mũi tên, bọn chúng giống như là từng u linh, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, bay tới chỗ quái vật vừa hiện thân ở xa xa.
Mấy hơi sau, bên người quái vật bốc lên vài trụ tuyết cao gần trượng, đánh bay bông tuyết bay xuống, sau đó tà thú xấu xí to lớn vẫn dùng tốc độ cố định đi lên, hiển nhiên lần công kích này không đánh trúng đối phương.
Nhưng ngay cả như vậy thì cũng đã đủ khiến cho Andrea cảm thấy kinh ngạc vạn phần... khoảng cách này, đã vượt xa trường cung và trọng nỏ: "Đây là..."
"Điện hạ gọi nó là pháo dã chiến, nói một cách đơn giản, nó là một thanh súng kíp phóng đại." Sylvia buông hai tay đang che lỗ tai xuống: "Uy lực lớn hơn súng kíp nhiều, tầm bắn cũng xa hơn không ít, hắn lợi dụng thứ này dễ dàng đánh tan đội thuyền dân binh của Deflick ở ngã ba sông Xích Thủy."
Tà thú không có may mắn tiếp, lần pháo kích thứ hai có hai phát đánh trúng vào giáp xác của nó, Andrea thấy hết sức rõ ràng, trong một tiếng va đập trầm trầm, giáp xác gập ghềnh phun ra sương mù, một chỗ gần đầu bị đánh thủng hai cái lỗ lớn, máu đen và nội tạng từ trong đó phun ra, tung tóe khắp nơi.
Chiến đấu cũng được bao lâu thì kết thúc, trước tường thành là vô số thi thể tà thú, máu nóng chảy xuống khiến cho trên mặt tuyết bốc lên từng đợt sương trắng, các chiến sĩ bắt đầu giải quyết hậu quả, mà nàng từ đầu đến giờ vẫn chưa có cơ hội ra tay.
"Xem ra ta tính sai." Tilly bất đắc dĩ cười nói: "Hắn cũng không cần phù thủy chiến đấu trợ giúp."
"Lần trước khi ta đến thị trấn, loại vũ khí này còn không có phổ cập, chỉ có thủ tịch kỵ sĩ mới có được, bây giờ hắn lại chế tạo ra được nhiều như vậy..." Ashes thở dài: "Có lẽ đây chính là nguyên nhân điện hạ dám kiên trì công khai sự tồn tại phù thủy dưới áp lực nặng nề của giáo hội."
Andrea không có nói tiếp, nếu như bình thường thì chắc chắn nàng sẽ trào phúng Ashes một phen, nhưng bây giờ nàng chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, ngay cả cãi lộn cũng không muốn.
Trở lại thành bảo, Roland điện hạ vẫn chuẩn bị một bữa cơm trưa phong phú cho các phù thủy.
Nhìn thấy thức ăn ngũ quang thập sắc trên bàn, Andrea cảm thấy trong lòng càng khó chịu.
Quý tộc cao cấp ở Down Kingdom luôn tôn trọng vẻ đẹp tự nhiên của đồ ăn, bọn họ chấp nhận tốn nhiều kim long và tinh lực đi thu mua một vài loại nguyên liệu nấu ăn trân quý khó gặp, lại dùng phương thức giữ nguyên hương nguyên vị nấu nướng. Loại đồ ăn rải đầy hương liệu và nước tương ở Graycastle, ở trong mắt nàng nó là một loại phương pháp ăn cực kì thô tục, đồ gia vị chỉ được dùng để bù vào thiếu hụt của đồ ăn, nêm càng nhiều, cảm giác càng chênh lệch.
Nhưng mà ở đây... mỗi một món ăn trên bàn đều ngon đến đáng sợ.
Giống như là nấm nướng than, rốt cuộc điện hạ tìm đâu ra được loại nấm vừa to vừa tươi như vậy? Cắn nhẹ một cái, nước tràn ra gần như đầy cả miệng.
Còn có canh cải, nhìn rất bình thường, nước canh trong suốt, uống vào miệng thì lại có vị rất đậm đà, giống như nó được dùng gà, xương sườn và rong biển nấu ra.
Đặc biệt nhất là món điểm tâm ngọt kem ly bánh mì sau bữa ăn. Kèm ly mùi sữa thơm ngào ngạt được kẹp ở giữa hai miếng bánh mì, cắn xuống một ngụm thì cảm giác vừa mềm, vừa lạnh, vừa trơn trơn khiến cho nàng mê muội không thoát ra được, mặc dù là "mùa đông” cũng không cản được nàng liên tục ăn.
Gặp quỷ, ngay cả đồ ăn cũng thua.
Nhìn Ashes đang dùng nụ cười khiêu khích nhìn nàng, lần đầu tiên Andrea không có đáp lại.
………………………………………………………………………………...