Chương 337
Anna gật gật đầu, kéo lửa đen thành một sợi tơ, nhẹ nhàng dùi vào trong trụ thủy tinh.
Các phù thủy không tự chủ được nín thở, chỉ thấy chỗ cả hai tiếp xúc bốc lên từng đợt khói xanh —— đó không phải là màu sắc vốn có của sương mù mà là nó tỏa ra những màu sắc sáng tối không đều dưới lửa xanh chiếu sáng.
Lửa đen khảm vào trong thủy tinh.
"Thế nào?" Tilly hỏi.
"Hơi tốn sức nhưng có thể mở ra." Anna đáp.
Đột nhiên "quan tài băng" thay đổi, một tiếng tạch tạch thanh thúy vang lên, mấy vết rạn từ chỗ lửa đen dùi vào lan tràn ra, như là mạng nhện, trong chớp mắt hiện đầy toàn bộ thân trụ. Gần như là đồng thời, Shavi dựng bình chướng lên, bao phủ các phù thủy vào trong.
Nhưng mà không có nổ tung như trong tưởng tượng, thủy tin vỡ vụn như sụp xuống từng khối, để lộ ra bên trong lạnh lẽo —— cái trụ trong suốt nay lại có hai tầng, bên trong là một khối băng thật. Trong chốc lát, tất cả mọi người cảm nhận được hơi lạnh đập vào mặt, nhiệt độ không khí bốn phía hạ xuống nhanh chóng.
Cũng may Anna nhanh chóng duy trì nhiệt độ, cũng khiến cho nó tăng lên trạng thái bình thường.
Bị lửa đen đốt, khối băng hòa tan nhanh hơn, độ trong suốt cũng nhanh chóng hạ xuống, ngoại hình không còn có cạnh có góc, giống như là một khối băng bình thường bị hòa tan. Nhưng mà Tilly chú ý tới trên mặt đất chưa từng xuất hiện nước đọng, bộ phận bị hòa tan đều hóa thành sương mù bay mất, giống như “quan tài băng” chưa từng tồn tại.
Khi tất cả băng tan rã hầu như không còn, cô gái bị phong ấn trong đó cũng thoát ra.
Hình như nàng vẫn đang ngủ say, tóc dài và áo bào đều không có dấu vết bị thấm ướt, tất cả đều không khác gì lúc bị đóng băng. Không còn thân trụ chống đỡ, thân thể của nàng mềm nhũn ngã về phía sau, sau đó bị Ashes ôm vào trong ngực.
"Còn sống không?"
"Mặc dù rất yếu ớt, nhưng nhịp tim chưa ngừng." Ashes dùng tay để lên ngực đối phương: "Chuyện này. . . thật khó mà tin được."
Hoàn toàn chính xác là khó có thể tin, Tilly phát hiện từ khi đi vào Biên Thùy Trấn đến giờ, không đến một tuần, những chuyện không thể tưởng tượng nàng nhìn thấy còn nhiều hơn một năm trước đây cộng lại. Nhưng mà nàng cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, có thể sống sót trong băng có nhiệt độ cực thấp thì có thể xác định được tám chín phần thân phận của đối phương là một phù thủy.
Lần mạo hiểm này cũng không phải là không thu hoạch được gì.
Còn tên của nàng, lai lịch của nàng với tại sao bị vây ở trong di tích, mấy chuyện này có thể chờ sau này từ từ hỏi thăm.
Andrea có chút nhàm chán canh giữ ở khu đất trống, thỉnh thoảng nhìn xuống đáy hang, hi vọng có thể nhìn thấy Tilly trở về.
Xung quanh di tích cũng không có bóng dáng ma quỷ xuất hiện, ngay cả tà thú cũng rất ít nhìn thấy, thỉnh thoảng có vài con vật từ trong rừng cây ló đầu ra nhưng mà chỉ là những động vật thường gặp như sói hoặc lợn rừng, thậm chí còn không kịp mở cung thì Nightingale đã ghim dao găm lên đầu bọn chúng.
Thời gian trôi qua giống như trở nên chậm chạp, nơi này ngoại trừ nàng ra thì những phù thủy ở lại cửa hang khác đều là phù thủy của Hội Cộng Trợ, cho dù có muốn tìm người nói chuyện phiếm giết thời gian cũng không được. Tuy rằng cô gái tên Wendy đó nhìn cực kỳ hòa ái nhưng Andrea vẫn không quyết tâm chủ động bắt chuyện với nàng được.
Làm một quý tộc cấp cao ở Dawn, duyên dáng và thận trọng là tố chất cần có của một người phụ nữ chưa lập gia đình.
Được rồi, hay là tìm Nightingale tâm sự đi, nghe nói nàng từng giao thủ với Ashes, hơn nữa đánh bất phân cao thấp. Nếu như nghe ngóng tình báo của đối thủ cũ thì không tính là chủ động bắt chuyện.
Ân, chỉ là công việc.
Nàng đưa tay vuốt ve tuyết đọng trên đỉnh đầu của mình, ngẩng đầu, trong lòng đột nhiên giật thót ——không thấy Nightingale.
Cô gái có mái tóc quăn màu vàng kim, nhìn duyên dáng như quý tộc, vốn luôn ở bên cạnh giỏ treo nhưng bây giờ đã mất đi bóng dáng của nàng. Đúng, hình như năng lực của nàng là ẩn hình.
Nghĩ đến đây, Andrea lấy lại bình tĩnh cảm nhận tiếng động xung quanh, khi thị giác không thể phát huy được tác dụng thì lỗ tai và mũi đều là bộ phận giúp bắt được hành tung của đối thủ.
Sau đó nàng nghe được tiếng chân nhỏ.
Là Nightingale?
Không đúng, Andrea cảm thấy lông tóc dựng đứng, rõ ràng những tiếng bước chân này không phải là một người có thể phát ra được —— có một đám người đang tới gần bên này, ngay trong khu rừng phía trước, cách mình chỉ có trăm bước! Nhưng khi nàng đưa mắt nhìn thì những nơi ánh mắt quét qua vẫn yên tĩnh, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.
Tiếng bước chân đã gần trong gang tấc, gặp quỷ, kẻ địch trong suốt!
Nàng vừa định cảnh báo thì một tiếng nổ vang vang lên bên tai.
Ánh lửa chợt hiện ở giữa không trung, sau đó không khí lắc lư một trận, một con quái vật hình dạng kì lạ nổi lên —— nó có cái đầu hẹp dài, hai tay như hai cái liềm bén nhọn, nhìn giống như là một con bọ ngựa biến dị nhưng mà nó có chỗ không giống với bất cứ một loại công trùng nào, đó là nó đứng đi như người.
Súng kíp bắn ra mũi tên đánh nát gò má của nó, máu đen từ trong sọ não phun ra, suýt chút bắn lên người Andrea.
Quái vật ngã xuống đất, sau đó nàng nhìn thấy áo choàng màu trắng và mũ trùm của Nightingale tung bay.
Tiếp theo là tiếng súng thứ hai vang lên!
Đáng chết, mình chủ quan! Andrea cắn chặt môi, nàng phát hiện ra mấy chuyện này sớm hơn mình.
Nàng triệu hồi ma lực trường cung, nhưng lại không biết nên bắn vào chỗ nào, đành phải chậm rãi lui trở về một bên giỏ treo, đứng chung một chỗ với các phù thủy khác.
Bốn tiếng súng vang lên, bốn con quái vật ngã xuống, toàn bộ đều là một đòn mất mạng.
Khi Nightingale hiện ra bên cạnh một con quái vật, Andrea cất vũ khí, bước nhanh tới.
"Đây là cái gì?"
"Không phải tà thú thì cũng là ma quỷ." Nàng ngồi xổm xuống, gảy gảy nanh vuốt và cánh tay như lưỡi hái của nó: "Nhưng mà từ màu máu thì thấy nó giống như tà thú hơn."
“Ngươi phát hiện ra bọn chúng từ khi nào vậy?”
"Kể từ khi bọn chúng xuất hiện." Nightingale cười cười: "Trong sương mù, ánh sáng ma lực trên người bọn chúng dễ nhìn thấy như là trong bầu trời đêm vậy."
"Tà thú cũng có thể có được loại năng lực này sao?" Andrea cau mày nói.
Nụ cười của đối phương cứng lại: "Ây... đại khái là do loại hỗn hợp tương đối đặc thù đi."
Lúc này, vừa khéo các phù thủy đi vào sâu trong hang cũng đi lên mặt đất, trừ bảy người ban đầu ra thì trên vai Ashes còn có thêm một cô gái có mái tóc màu lam.
"Nàng chính là người cầu cứu trong di tích?" Andrea đi lên đón, nói.
"Không sai." Tilly gật gật đầu: "Tình huống cụ thể lên The Far Sight rồi nói lại sau, càng ở lâu trong cánh rừng rậm này thì ta càng cảm thấy bất an. Đúng rồi, trên này có tình huống nguy hiểm gì không?"
"Có mấy con tà thú loại hỗn hợp quái dị tới, nhưng mà đều chết hết rồi." Nightingale nhún nhún vai.
Khinh khí cầu nhanh chóng bay lên không, giỏ treo vượt qua ngọn cây, bắt đầu bay về hướng thị trấn. Đúng lúc này, Sylvia phát ra một tiếng kinh hô: "Trời đất ơi, bên dưới đó là thứ gì? Cũng là tà thú sao?"
"Tà thú?" Andrea nhìn về hướng di tích nhưng mà không nhìn thấy cái gì cả.
Không đúng, đúng là có thứ quỷ gì đang di chuyển trên mặt đất, thi thể của đám quái vật nằm trên đất giảm mất một nửa, vết máu màu đen bị giẫm lên, một vài chỗ giao nhau giữa bùn đất và tuyết đọng thì có thể nhìn thấy cái quái gì đó đang vặn vẹo, giống như là nhìn qua thủy tinh, nếu như không nhìn kỹ thì sẽ không để ý tới mấy thứ này.
"Lại là loại hỗn hợp kỳ quái đó." Nightingale hững hờ nói: "Có chừng trăm con, đều đang tranh nhau chen vào trong hang... chẳng lẽ là bị con trùng lớn đó hấp dẫn, muốn ăn no?" Nàng ngáp một cái: "Nhưng mà những chuyện này cũng không có liên quan gì đến chúng ta!”
………………………………………………………………………………...