Chương 341
"Điện hạ, ngài biết là ai phái những người này tới không?" Chờ Dude rời đi, Carter xích lại gần hỏi.
"Có được thuốc viên, trừ giáo hội ra thì chỉ có Deflick, bây giờ Garcia đã rời xa Greyfort, khả năng nàng còn bận tâm ta không lớn." Roland thở dài: "So với người trước, khả năng là Deflick lớn hơn một chút, bây giờ hắn không dám tùy tiện phái đại quân rời khỏi vương đô nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không trả thù ta."
Cũng may những kẻ tập kích lẫn vào trong đám người chỉ đem thuốc viên theo, không có toàn thân treo đầy thuốc nổ. Nếu không, nổ tung trong đám người thì công sức hai tháng này sẽ lãng phí.
Roland cũng không lo lắng "đội cảm tử" hắn phái ra sẽ uy hiếp được mình, Nightingale không có ở đây, hắn đi đâu cũng dẫn theo hơn mười tên thân vệ, trên mình cũng đeo Thần Phạt Chi Thạch. Đừng nói là người cuồng hóa cắn thuốc, ngay cả phù thủy siêu phàm cũng rất khó tới gần bên người mình dưới sự áp chế của mười cây súng kíp ổ quay.
Hắn phát hiện ngồi lên vị trí lãnh chúa mới không đến một năm, tâm tình của mình đã xảy ra thay đổi rất lớn. Nếu như là khi mới đến đây, gặp được tình huống như thế nào thì khó tránh khỏi hai chân sẽ như nhũn ra, không biết làm sao. Nhưng vừa rồi, mặc dù hắn cảm thấy có chút căng thẳng nhưng mặt ngoài vẫn giả ra dáng vẻ trấn định tự nhiên —— hắn biết chắc chắn thủ vệ sẽ ngăn trước người mình, quên mình ngăn lại kẻ địch, mà hắn là tiêu điểm trong ánh mắt của mọi người, tuyệt đối không thể có chút thất thố nào, ý nghĩ này khiến cho ngay cả bản thân hắn cũng thấy kinh ngạc.
"Gọi đoàn sứ giả đến, hỏi rõ quá trình nhận người của bọn họ." Roland quay người nói chuyện với Barov: "Ta phải biết mấy người đó leo lên thuyền buồm từ chỗ nào."
"Vâng, thưa điện hạ." Sắc mặt tổng quản Tòa thị chính có vẻ hơi âm trầm, đại khái là không ngờ tới thủ hạ đắc ý mình phái đi ra lại phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, có chút mất mặt.
"Ngươi cũng đừng trách bọn họ, hỏi rõ tình huống trước rồi nói."
Đợi đến khi toàn bộ lưu dân thông qua cửa, Roland về tới văn phòng trong thành bảo. Lần này, tin tức đoàn sứ giả đem về khiến cho hắn rất vui vẻ —— ở khu vực Nam cảnh có một lượng lớn nhân dân trôi dạt khắp nơi, Eagle City và cảng Greenwater bị hủy bởi chiến hỏa, rất nhiều ruộng đồng ngoài thành bị hoang phế. Lại thêm năm nay thời tiết quỷ dị, nhiệt độ các nơi Greyfort chợt hạ, giá lương thực ngày càng tăng vọt, khiến cho giá nô lệ cũng giảm một nửa.
Chỉ cần hắn có thể xây dựng được một đường giao thông đáng tin thì có thể liên tục dẫn những nhân khẩu này vào Tây cảnh —— trên thực tế, căn cứ báo cáo của đoàn sứ giả, sau khi nghe được lệnh khai thác chiêu mộ Biên Thùy Trấn thì đã có không ít dân chạy nạn bắt đầu tự mình đi đến Tây cảnh.
Nhưng mà chỗ khó ở "đường giao thông.”
Tà Ma Chi Nguyệt, tuyết lớn phong kín toàn bộ giao thông đường bộ, muốn dẫn người đi vào thì chỉ có thể thông qua sông Xích Thủy, mà Biên Thùy Trấn chỉ có một chiếc The Town không dựa vào phù thủy thì không thể di chuyển, còn lâu mới thỏa mãn được nhu cầu —— nếu muốn thời thời khắc khắc đều có thuyền đi trên đường thủy thì ít nhất phải có chừng hai mươi chiếc thuyền buồm nội hà.
Ví dụ như là đoàn sứ giả phái đi lần này cũng gặp tình trạng khó khăn như vậy, kim long đem theo chỉ có một số nhỏ dùng cho việc lôi kéo dân chạy nạn, phần lớn còn lại tiêu vào thuê thuyền và sắp xếp nhân viên. Trước mắt, không đến bốn trăm người đến Biên Thùy Trấn, vẫn có hơn ba ngàn người ở lại thị trấn Lá Liễu, Silverlight City và Fallendragon Ridge, chờ đợi thuyền vận chuyển.
Lại thêm từng chủ thuyền đều biết được tình hình ở Tây cảnh, nâng giá lên rất cao, riêng hơn ba ngàn người này, phí tổn dự tính đã tương đương với lần cứu viện ở vương đô lần trước, tiếp tục như vậy thì hoàn toàn không phải kế lâu dài. Roland suy tư một lát, quyết định vẫn gửi tin nhờ Thương Hội Margaret giúp đỡ, hi vọng đối phương có thể nể mặt Lightning, không đến mức đưa ra một mức giá cao gấp mấy lần.
Nhưng nếu muốn hoàn toàn tiết kiện được chi tiêu này thì vẫn nên tự chế tạo thuyền —— bây giờ chất lượng cốt thép và xi măng đã tăng lên trên diện rộng, hoàn toàn có thể chế tạo thuyền đáy bằng nội hà càng rắn chắc, to lớn hơn, sử dụng máy hơi nước làm động lực, xây dựng tuyến giao thông sông Xích Thủy.
...
Đến lúc ăn cơm trưa, Barov gõ cửa đi đến: "Điện hạ, đã hỏi rõ được tình huống."
"Nói."
"Một đệ tử tên Salem, phụ trách đi đến phương bắc lôi kéo dân chạy nạn, trên đường trở về bởi vì thiếu thuyền cho nên liên hệ bạn bè quen biết trước đó ở vương đô, hi vọng bọn họ có thể giúp đỡ nghe ngóng hoặc thuê một chút thương thuyền chịu đi đến Tây cảnh." Barov thở dài nói: "Tin tức hẳn là bị lộ từ chỗ này... hắn sắp xếp các dân chạy nạn ở Silverlight City, cách vương đô chỉ nửa ngày lộ trình, Deflick muốn động tay động chân cũng không khó."
"Trước mắt, còn có bao nhiêu ở lại Silverlight City?"
"Chừng tám trăm." Barov thấp giọng nói: "Thương thuyền vừa đi vừa về một lần thì là nửa tháng, khi nhóm dân chạy nạn sau đến, còn không biết sẽ xảy ra tình huống như thế nào. Nếu không... lập tức triệu hồi tiểu đội Đệ Nhất Quân, từ bỏ mấy người này."
"Không không, Deflick cắm bao nhiêu người đi vào, chúng ta loại bỏ bấy nhiêu là được, đến lúc đó chỉ cần xiết chặt xét duyệt, cho bọn họ tách ra qua là được." Roland lắc đầu nói: "Nếu như bỏ lại dân chạy nạn ở Silverlight City, mặc kệ, một khi có người trở về về phương bắc, tuyên truyền những gì mình gặp được ra thì phải làm sao? Đế lúc đó chúng ta đừng hòng kéo người từ đó tới nữa."
Dưới ánh mắt thấu thị của Sylvia và chân ngôn của Nightingale, bất kỳ thám tử và thích khách nào đều không chỗ che thân, cho nên hắn cũng không lo lắng chuyện này, chỉ cần bọn họ không làm tổn thương đến những dân chạy nạn khác là được.
"Vâng, điện hạ." Barov ho khan hai tiếng, mới mở miệng hỏi: "Vậy... chuyện xử phạt Salem, ngài xem..."
"Ngươi nghĩ sao?"
Hắn do dự một lát: "Xảy ra chuyện như vậy là do hắn quá chủ quan, ta đề nghị cách chức của hắn ở Tòa thị chính, lại phạt hai tháng tiền lương là được. Sai lầm của Salem cũng không phải cố ý, cũng không có tạo thành tổn thất quá lớn, sung quân đến khu quặng mở ở sườn núi phía bắc cũng không thích hợp."
Roland không khỏi cười ra tiếng, trên mặt đối phương lộ rõ vẻ đau lòng: "Yên tâm, ta đã quyết định rồi. Cân nhắc đến sai lầm hắn phạm lần này là do thiếu kinh nghiệm mà không phải là do chủ quan nên mới thất trách, bởi vậy có thể xử phạt nhẹ một chút. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đảm nhiệm chức vụ như thế nào... ta nhớ hắn mới hơn hai mươi tuổi chứ? Nếu như vậy, trải qua bài học lần này thì chắc là hắn cũng có thể nhanh chóng trưởng thành. Chỉ phạt hắn hai tháng tiền lương là được."
"Tuân lệnh." Barov lập tức khom người nói: “Xử phạt theo ý ngài đi.”
Vương tử cười lắc đầu, mặc dù ngay từ đầu thì nói vô cùng nghiêm khắc nhưng khi muốn xử phạt thật thì hắn lại tỏ ra không nỡ —— dù sao khi ở vương đô thì Salem vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, cũng là một nhóm đệ tử đầu tiên khi mới đến Biên Thùy Trấn. Ở trong mắt Barov, hắn không khác gì con mình nuôi lớn.
"Ngươi đi xuống đi."
Xử lý xong chuyện này, Roland duỗi lưng một cái. Lấy mấy tờ giấy trắng từ trong ngăn kéo ra, đang định vẽ sơ đồ phác thảo thuyền xi măng chạy bằng hơi nước thì, Foliage bỗng nhiên chạy vào.
"Điện hạ." Nàng kích động nói: "The Far Sight về rồi!"
"Thật?" Roland đứng phắt dậy, sau đó đi theo nàng, nhanh chân đi tới hậu hoa viên. Chỉ thấy khinh khí cầu to lớn đang chậm rãi hạ xuống, cái bóng của túi khí làm cho ánh sáng ở sân sau giảm bớt mấy phần.
Giỏ treo vừa hạ xuống đất, Anna đã nhảy xuống. Roland giang hai tay ra đón, người sau mỉm cười nhẹ nhàng ôm hắn.
"Ta về rồi."
………………………………………………………………………………