Chương 342
"Còn có ta." Lightning nhào tới.
"Ta cũng muốn." Nanawa hét lên.
"Groo!" Macy theo sát phía sau.
Roland dứt khoát đứng tại chỗ, để tất cả thành viên của Liên Minh Phù Thủy lần lượt ôm một lần, Tilly nhìn thấy buồn cười: "Quan hệ giữa ngươi và các nàng thật hòa hợp."
"Ngươi có muốn ca ca ôm không?"
"Không, cám ơn." Nàng cười, lắc đầu nói: "Ta vẫn còn nhớ rõ cái cảnh ngươi ôm ta ném xuống đất."
Roland đành phải nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội, sau đó đưa mắt nhìn cô gái trong ngực Ashes —— đối phương có một mái tóc màu lam biển, tuổi nhìn không lớn, thân hình giống như Anna. Hai mắt của nàng nhắm chặt, lông mày dài nhỏ hơi nhếch lên, làn da trắng nõn, nốt ruồi lệ ở khóe mắt nhìn rất bắt mắt.
Chỉ nhìn từ ngoài thì đối phương hoàn toàn không giống như là một tù phạm bị vây ở trong tầng hầm ngầm của tháp đá, ngược lại có mấy phần giống như mỹ nhân ngủ say.
Nhưng mà so với vẻ ngoài, thứ làm Roland để ý hơn là áo bào của nàng —— ở thời đại này, hắn rất ít khi nhìn thấy quần áo và trang sức có hoa văn tinh tế phức tạp như thế, bởi vì thuốc nhuộm thiếu thốn, bản thân màu nền là màu của hoa tử la lan thì đã cực kì hiếm thấy, phối hợp thêm những đường hoa văn và ấn phù màu trắng giao nhau đó thì nhìn nó giống như là một pháo bào hoa lệ chỉ có trong phim ảnh mới có.
Cái này chắc chắn là trang bị màu cam.
"Nàng còn sống không?"
"Ừm." Nightingale nói: "Nhưng mà ma lực trong cơ thể đã hao tổn sạch sẽ, có chút giống tình huống Anna gặp khi trưởng thành. Nhưng mà không giống Anna ở chỗ tốc độ khôi phục ma lực của nàng cực kỳ chậm chạp, cứ theo đà này thì có thể là cần ba bốn ngày mới có thể đạt tới trình độ bình thường."
"Nếu đã như vậy thì gọi nàng là kẻ ngủ say." Roland gật gật đầu: "Ta sẽ dọn dẹp một căn phòng ở lầu ba của thành bảo cho nàng khôi phục, những người khác về sảnh lớn trước đi." Hắn dừng một chút: "Ta muốn biết chi tiết về chuyến đi này của các ngươi."
...
Nghe Tilly và Nightingale kể lại, Roland không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay bọn họ.
Mặc dù có Sylvia quan sát toàn bộ bản đồ, nhưng đi sâu xuống lòng đất truy kích một con tà thú to lớn chưa từng thấy bao giờ vẫn là một chuyện cực kì nguy hiểm, nếu như là mình thì sợ là sẽ còn do dự. Không ngờ Tilly lại quả quyết như thế, trong khoảng thời gian ngắn đã chọn lựa được nhân tuyển thích hợp, cũng tự mình dẫn đội tiến vào... chỉ có thể nói nàng trở thành lãnh tụ của đông đảo phù thủy không chỉ là vì thân phận nữ vương của nàng.
"Lúc đó ngươi cho rằng con trùng đào đất đó có liên quan đến ma quỷ?"
"Ta không biết, nhưng cũng không phải là không có khả năng." Tilly chậm rãi nói: "Phù thủy của Hội Cộng Trợ từng gặp ma quỷ cưỡi tà thú loại hợp chủng ở man hoang, bọn chúng bị chém đứt cánh thịt, nghe ma quỷ chỉ huy, có chút giống như là súc vật bị thuần hóa. Mà sau núi tuyết, các ngươi cũng nhìn thấy tà thú có thể bay —— hình thái hoàn toàn khác với ma quỷ, có lẽ là một loại tà thú khác."
"Cho nên có thể phỏng đoán như vậy, ma quỷ và tà thú là quan hệ phụ thuộc, giống nhân loại và chó săn. Bọn chúng có thể thông qua thủ đoạn nào đó để sai khiến những quái vật này phục tùng mệnh lệnh của mình, sai khiến chúng nó hoàn thành những nhiệm vụ tương đối khó khăn?"
"Cảm giác... hoàn toàn chính xác là có thể có chuyện như vậy." Roland gật đầu nói, nhưng trong lòng của hắn vẫn cảm thấy khó hiểu. Chỉ khi Tà Ma Chi Nguyệt thì tà thú mới sẽ chủ động phát động công kích nơi ở của nhân loại, nhưng cũng không có nghĩa là bọn chúng chỉ có thể sống ở Tà Ma Chi Nguyệt —— rêu xanh và cỏ dại trên giáp xác của thú công thành có thể chứng minh, những quái vật này đã sống hơn mười năm. Nếu như nói ma quỷ chỉ giới hạn trong sương đỏ, không thể nào nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ vùng đất man hoang, hoàn toàn đuổi nhân loại ra khỏi đại lục, như vậy bọn chúng hoàn toàn có thể không ngừng điều động tà thú đến quấy rối bốn vương quốc lớn mà không phải đợi đến mùa đông mới hành động.
Một chuyện nữa là... hắn không thể nào quên được năm Tà Ma Chi Nguyệt thứ nhất, trí lực của con hợp chủng giữa sói và sư tử từng tập kích Iron Axe biểu hiện ra —— không giống như những động vật "thông minh" phản xạ có điều kiện, nó biết học tập, phân tích, lựa chọn lộ tuyến và mục tiêu hành động, như vậy đã đạt được đến độ cao mà đa số sinh vật không với tới được. Nếu như nói tà thú loại hợp chủng sống lâu đều có thể có trí lực thì không thể nào bị một chủng tộc khác thuần phục được.
"Nhưng mà ta cảm thấy so với tà thú dưới lòng đất thì kẻ địch mà tiểu thư Nightingale gặp bên ngoài tháp đá càng đáng lo hơn." Tilly thở dài: "Có thể tàng hình giữa ban ngày ban mặt, lặng yên hành động, gần như khó lòng phòng bị. Đáng tiếc chúng ta biết quá ít về tà thú, hoàn toàn không biết nên đối phó với loại đối thủ đáng sợ này như thế nào."
"Nếu như không phải Nightingale tận mắt nhìn thấy thì ta đều không muốn tin tưởng loại tà thú này lại thật sự tồn tại." Roland giang tay nói: "Nhưng hình như là chúng nó chưa từng xuất hiện ở Tây cảnh... nếu không thì mùa đông hàng năm, tới vài con như vậy thì cứ điểm Epic đã trở thành một đống đổ nát từ lâu rồi.”
"Nhưng mà Tà Ma Chi Nguyệt càng dài thì tà thú sẽ càng mạnh mẽ, đây là kết luận của sử sách. Lần này, mùa thu thì đã có tuyết rơi, có thể kẻ địch mà chúng ta phải đối mặt sẽ càng mạnh mẽ hơn."
Câu "chúng ta" này khiến cho trong lòng Roland ấm áp, không cần biết nàng có xem mình như ca ca hay không, ít nhất thì với thân phận minh hữu, nàng đã xem thị trấn cùng một thể với mình —— đương nhiên, đây là do nể mặt các phù thủy.
"Vậy chỉ có thể để cho Nightingale giám sát phòng tuyến."
"Không, mùa đông này giao cho Sylvia cảnh giới đi." Tilly nói: "Tường thành chia làm hai đoạn đông tây, cho dù quấn một vòng thì cũng phải bỏ ra nửa khắc đồng hồ, lượng công việc của tiểu thư Nightingale quá lớn. Sylvia chỉ cần ở trong thành bảo thì có thể quan sát được toàn bộ khu vực tường thành, phát hiện tà thú thì cũng có thể lập tức thông báo cho các phù thủy khác."
"Như vậy cũng tốt." Roland gật gật đầu.
"Tên phù thủy đó..." Scroll do dự một chút: "Ta vẫn giữ quan điểm trước đó, trước khi không có xác nhận thân phận, nàng có thể là kẻ địch của chúng ta."
"Ta biết, cho nên ta sẽ tạm thời đeo Thần Phạt Chi Tỏa lên cho nàng." Hắn thở ra một hơi: "Hi vọng cái này sẽ không khiến cho nàng hiểu lầm chúng ta."
...
Roland đi vào phòng ngủ của kẻ ngủ say, trong phòng chỉ còn lại một mình Anna đang chăm sóc nàng.
"Thế nào?"
Anna lắc đầu: "Vẫn không có phản ứng."
"Thật sao." Roland đi đến bên giường, cô gái đó lẳng lặng nằm ở trong chăn, tuy con mắt vẫn đóng chặt, nhưng mà nếp nhăn giữa lông mày đã giãn ra không ít. Nanawa và Lily đều sử dụng năng lực với nàng một lần, chuyển có thể làm bây giờ chỉ là tiếp tục chờ đợi.
"Bị đóng băng lâu như vậy, trên người lại không có một chút vết tích gì, đúng là không thể tưởng tượng nổi." Hắn cảm thán.
"Giống như ta cũng không sợ hỏa diễm.” Anna cười khẽ: "Có lẽ năng lực của nàng cũng liên quan tới cái này."
"Nghe nói là ngươi mở quan tài băng ra?" Roland vỗ vỗ đầu của nàng: "Lợi hại, Anna."
"Cũng không hoàn toàn là ta." Nàng chân thành nói: "Phù thủy này vận dụng năng lực cực kỳ xảo diệu, đầu tiên là dùng hàn băng có nhiệt độ cực thấp đóng băng toàn bộ tuần hoàn của cơ thể mình lại, sau đó dùng băng tinh có nhiệt độ gần bằng nhiệt độ bình thường hoàn toàn đóng băng hàn băng bên trong, khiến cho không bị hòa tan ra. Về mặt khống chế năng lực, chắc chắn nàng đã đạt đến một trình độ phi thường cao."
Băng có nhiệt độ gần bằng nhiệt độ bình thường... lời này nghe cực kỳ không hợp với lẽ thường nhưng Roland hiểu, năng lực của phù thủy loại triệu hoán đều là ma lực biểu hiện ra hình thức cụ thể, tùy ý biến hóa hình thái và nhiệt độ giống như lửa đen.
Anna dừng một chút, nói tiếp: "Ta vừa cắt vào lớp băng tinh bên ngoài thì toàn bộ quan tài băng lập tức chia năm xẻ bảy, giống như là nàng cố ý để lại sơ hở. Cho nên ta nghĩ, nàng đã dự tính được trước là sẽ có một ngày như vậy."
"Ý của ngươi là..."
"Chắc chắn nàng sẽ tỉnh lại."
………………………………………………………………………………