Chương 344
Điện hạ?
Cách xưng hô kỳ quái... hình như là từ ngữ chỉ có trong mấy câu chuyện xưa mới có.
Nàng cố gắng chuyển tầm mắt, nhìn bên cạnh mình, chỉ thấy một người đàn ông tóc xám xuất hiện trong tầm mắt của mình, bên cạnh hắn còn có mấy người phụ nữ.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Hắn thấp giọng hỏi.
"..." Nàng không có trả lời mà hỏi ngược lại: "Ở đây là đâu?"
"Vương quốc Greyfort, Tây cảnh, Biên Thùy Trấn."
Rất tốt, chuyện đang phát triển theo chiếu hướng mà nàng không muốn thấy nhất, địa điểm lạ lẫm, thời gian lạ lẫm, nhân vật lạ lẫm, nàng muốn xoay người xuống giường nhưng lại phát hiện toàn thân mình không chút sức lực.
"Ta là tứ vương tử của vương quốc Greyfort, lãnh chúa Biên Thùy Trấn, Roland Wimbledon." Hắn lại mở miệng nói: "Mấy vị này đều là thành viên của Liên Minh Phù Thủy, ngươi... có phải không nhớ gì hết không?"
Liên Minh Phù Thủy? Nàng nhíu mày, các nàng lại là phù thủy? Mặc dù không biết đây là tổ chức gì nhưng ít nhất cũng là đồng loại của mình, nhưng... tại sao thoạt nhìn các nàng giống như là người hầu của người đàn ông này?
Khoan đã, vương tử?
Nàng lục tìm trí nhớ một lát, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, đây không phải danh hiệu dùng trong chính quyền thế tục ở Trận Chiến Thần Ý lần thứ nhất hơn bốn trăm năm trước sao? Chẳng lẽ... mình về tới trước khi đại chiến bắt đầu? Chẳng lẽ thần linh cho nàng một cơ hội duy nhất, để nàng chuẩn bị sẵn sàng sớm, đi cứu Thánh Thành và nhân dân?
Không, tỉnh táo, nàng nói với mình, chuyện vô lý như này chỉ xuất hiện trong chuyện xưa trong quán rượu. Đúng, rốt cuộc mình đã gặp cái gì? Trong tầng hầm ngầm của tháp thí nghiệm, một đám Cuồng Ma vọt vào, nàng phóng thích toàn bộ ma lực, cấu trúc thành băng chướng vững chắc nhất. Ma thạch hồi âm không ngừng phóng ra tín hiệu cầu cứu, chờ ngày các nàng quay về vùng bình nguyên màu mỡ, có thể phát hiện ra mình.
"Là các ngươi đã cứu ta?" Không sai, bây giờ mình đã thoát ra khỏi băng chướng, chỉ có thể là đại quân phù thủy đã trở về rồi! "Ma quỷ đã rút lui rồi sao? Chúng ta thắng sao! Thánh Thành... Thánh Thành Taqira thế nào rồi?"
Sau khi thốt ra một chuỗi câu hỏi, nàng nhìn thấy đối phương biến sắc, nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ và kích động. Một phù thủy dung mạo tương đối thành thục, có một mái tóc dài màu nâu đỏ không nhịn được hỏi: "Chúng ta phát hiện ngươi trong tầng hầm ngầm của một tháp đá, ngươi đúng là người của bốn trăm năm mươi năm trước?"
Người hỏi khiến cho nàng nhớ tới Võ Sĩ Thánh Hữu ngăn cơn sóng dữ năm đó, tóc của người nọ cũng là như vậy, như ngọn lửa chiếu sáng lòng người. So với người đàn ông tóc xám, nàng càng thích trả lời câu hỏi của phù thủy hơn, tuy rằng bình thường không quá so đo tôn ti thân phận, nhưng bị người hạ đẳng nhìn chằm chằm hỏi khiến cho nàng cứ có cảm giác bị mạo phạm.
Đổi thành chủ nhân so đo thì chắc chắn người đàn ông này sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
"Ta tên là Akesha, là phù thủy của tổ chức Quest ở Taqira." Nàng dừng một chút: "Ngươi nói bốn trăm năm mươi năm trước là có ý gì, chẳng lẽ... các ngươi liên tục chiến đấu với ma quỷ hơn bốn trăm năm? Không thể nào."
"Ngươi ngủ quá lâu, mọi chuyện có thể không giống như ngươi nghĩ cho lắm." Người đàn ông tự xưng là Roland nói: "Nếu như ngươi cảm thấy thân thể không ngại thì chúng ta có thể từ từ nói cho ngươi nghe."
"Nói đi."
Akesha nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Mặc dù tên vương tử này biểu hiện cực kỳ vô lễ nhưng bây giờ nàng cũng không có rảnh đi so đo những thứ này.
Theo đối phương bắt đầu trình bày lịch sử liên quan tới Greyfort và diễn biến của bốn vương quốc lớn trên đại lục, nàng cảm thấy trên lưng dần dần toát ra mồ hôi lạnh. Trong lời kể của hắn, Akesha nhanh chóng tìm được mấy cái tiêu chí tương ứng —— ví dụ như là rừng rậm Dodge, ví dụ như là dãy núi tuyệt cảnh... nhưng mà so sánh những tiêu chí này với trí nhớ của mình, kết luận cho ra khiến cho nàng cực kỳ chấn động.
Nếu như địa danh tương xứng, cái gọi là bốn vương quốc lớn chỉ là man hoang trước kia —— khu vực hẹp dài kẹp ở giữa dãy núi và biển cả, là đất nghèo không có giá trị khai phát chút nào trong mắt các nàng. Mà man hoang cấm khu hắn nói lại là bình nguyên màu mỡ mà mình biết. Còn Thánh Thành Taqira đã trở thành địa vực không người biết được, theo tháng năm dài đằng đẵng, nó đã bị vùi lấp trong chỗ sâu trong bình nguyên màu mỡ.
Chuyện này quá là buồn cười!
Nhưng mà còn chuyện buồn cười hơn nữa!
Bị chôn cùng Taqira còn có địa vị của phù thủy —— nghe hắn nói, phù thủy đã trở thành đối tượng người người xua đuổi khi nhục, trong bốn vương quốc lớn, chính quyền bị người bình thường nắm giữ, bọn bọn họ hắn tự xưng là quốc vương và quý tộc, hoàn toàn là hệ thống cũ rích trong Trận Chiến Thần Ý lần đầu tiên.
Thế nhưng một đám xưa cũ như thế lại trở thành kẻ thống trị giẫm trên đầu phù thủy.
Sao có thể như vậy được?
"Làm càn!" Nàng không nhịn được mở miệng cắt ngang: "Phù thủy lại bị người bình thường săn giết? Ai có can đảm dám làm như thế?"
Trong cơn tức giận, Akesha ráng đưa tay muốn cho người đàn ông nói hươu nói vượn này một bài học, nhưng không ngờ rằng ma lực không thể hóa thành sương lạnh tuôn ra như bình thường.
Lúc này nàng mới cảm nhận được trên mắt cá chân mình lại bị một cái vòng kim loại khóa lại, vén chăn lên thì thấy viên đá khảm trên đó chính là Thần Phạt Chi Thạch.
"Các ngươi điên rồi sao!?" Nàng không dám tin nhìn về phía đám phù thủy đó: "Các người lại giúp một người bình thường đối phó kẻ giác tỉnh cấp cao, hơn nữa còn trái với lệnh cấm của Hội Liên Hợp, tự tiện sử dụng Thần Phạt Chi Thạch!"
Chỉ có đội chấp pháp của Hội Liên Hợp mới được phép sử dụng thần thạch, trừ bọn họ ra thì bất kỳ người nào đem theo bên người, bán, cải tạo, phá hư thần thạch đều sẽ bị xử phạt nghiêm khắc nhất, thậm chí có thể là tử hình.
Vương tử thở dài: "Ta chỉ lo lắng chuyện này."
"Yên tâm, để ta nói chuyện với nàng." Phù thủy tóc đỏ ngồi bên mép giường, kéo chăn lên đắp lên người nàng: "Ta tên là Wendy, chuyện không giống như ngươi nghĩ, hơn nữa những gì hắn nói đều là sự thật... ta không biết Thánh Thành mà ngươi sinh sống bốn trăm năm mươi năm trước là dáng vẻ gì, nhưng bây giờ, Taqira đã không còn tồn tại, Hội Liên Hợp ngươi nói cũng chưa từng nghe nói tới, chúng ta phải liên tục trốn đông trốn tây, cho đến khi gặp được Roland điện hạ."
"Hắn cho chúng ta nơi sống yên ổn, cũng cổ vũ chúng ta sử dụng năng lực, đồng thời nghiên cứu làm như thế nào mới có thể lợi dụng năng lực tốt hơn để thay đổi thế giới. Ở chỗ này, chúng ta hoàn toàn có thể sống tự do giống như người bình thường, không cần trốn trốn tránh tránh, cũng không cần lo lắng bị giáo hội hoặc dân chúng đuổi bắt và săn giết. Phải biết, bây giờ Thần Phạt Chi Thạch có ở khắp nơi, phù thủy mất đi năng lực thì cũng không mạnh hơn một người bình thường bao nhiêu.”
Nghe Wendy nói xong, Akesha hoàn toàn trầm mặc.
Hội Liên Hợp là một tổ chức lớn do mấy vương quốc phù thủy cùng nhau tạo dựng lên, có được phù thủy cao giai đông đảo và kẻ siêu phàm. Vì lấy được thắng lợi trong Trận Chiến Thần Ý, bọn họ ngưng tụ lực lượng, Hội Liên Hợp gây dựng lên quân đội cực kì khổng lồ, còn thâu tóm từng cái Thánh Thành trong lòng bàn tay, phụ trách bồi dưỡng, điều khiển phù thủy, xử lý tranh chấp, duy trì ổn định và trật tự trong thành thị. Chỉ có các nàng mới có quyền lực bắt, xét xử một phù thủy... nhưng mà tổ chức mạnh mẽ như vậy, bây giờ lại không có ai nghe nói tới thanh danh của họ…
Những người đào vong muốn đúc lại trật tự đâu? Bọn họ ở đâu?
………………………………………………………………………………